Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 5




Người Dưới Trăng

Type: thuonglu

Mảnh trăng lưỡi câu treo trên nền trời xanh thẳm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khu rừng dày đặc âm u.

Gió thổi qua ngọn cây, lá cây lay động xào xạc như tiếng ngân nga, không biết tiếng sói tru thê lương truyền đến từ đỉnh núi xa xôi nào khiến chim cắt trong rừng chấn động bay hết, để lại hơi thở nặng nề, xuyên qua dãy núi sừng sững bất tận, truyền đến tai người đang bị xích chặt trong sơn động.

Sơn động âm u ẩm ướt, sâu mà hẹp, gió thổi qua cửa động vang lên âm thanh như tiếng quỷ gào khóc yếu ớt, nơi sâu trong động mơ hồ có chút ánh trắng lập lòe, nhìn kỹ lại thì đó là bộ xương trắng đã rơi rụng tay chân.

Mạnh Phù Dao co ro trên mặt đất ẩm ướt, quần áo lam lũ, mình đầy thương tích.

Nàng bị giam trong sơn động tử lao bí mật này của kiếm phái Huyền Nguyên, đã gần bảy ngày.

Hôm đó, sau khi nàng dốc sức chiến đấu xong, chưa kịp phòng bị, Lâm Huyền Nguyên không để ý đến thân phận quăng thuốc mê khiến nàng choáng váng, rồi lại ra tay độc ác, một chưởng đánh bay nàng, lại giả vờ giận dữ mắng nàng trước mặt mọi người là “Học trộm tuyệt kỹ bí mật của bổn môn.” Chúng đệ tử nhất thời “Bừng tỉnh ngộ”, cũng sỉ nhục nàng một trận. Ngay sau đó, Lâm Huyền Nguyên nhốt nàng vào tử lao này.

Trong bảy ngày, mỗi ngày Lâm Huyền Nguyên đều đến gặng hỏi lai lịch của nàng, cũng muốn nàng giao ra kiếm pháp mà nàng sử dụng hôm đó.

Thiên hạ ngày nay coi trọng võ lực, tuyệt kĩ môn phái có ý nghĩa quan trọng đối với sự hưng thịnh của thế lực môn phái ấy, không giống như vật bình thường. Ánh mắt thần kỳ của Lâm Huyền Nguyên đã sớm nhìn ra kiếm pháp của nữ đệ tử giỏi ngụy trang này là tuyệt học của bản thân, mặc dù công lực chưa đủ đạt đến hoàn mỹ, cho nên hắn buộc phải giành lấy bằng được.

Nhưng Mạnh Phù Dao chỉ cắn chặt răng im lặng, nàng biết lão cẩu này vô cùng gian xảo, nói vài lời thì kiếm pháp của mình đã trở thành “Tuyệt kỹ bí môn” của hắn. Tương lai kiếm phái Huyền Nguyên có nhiều kiếm pháp tuyệt thế hơn cũng sẽ thành hợp tình hợp lý, mà “ Người trộm tuyệt kỹ” giao kiếm pháp cho hắn, kết quả cuối cùng tất nhiên là bị diệt khẩu.

Nàng không muốn ở đây, nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm.

Nhưng khi một người bị thương nặng, lúc nào cũng bị nghiêm hình tra hỏi, hơn nữa còn bị bỏ đói thì phải làm sao để sống sót được đây?

Mạnh Phù Dao thở nặng nề, nhìn xuyên qua trận đá ở cửa động dùng để phong tỏa nàng, dõi mắt về phía ánh trăng nơi xa. Ánh trăng kia hiện lên trong đáy mắt vằn tơ máu của nàng, trông càng mi hoặc mơ hồ, xa xôi không thể với tới được.

Ánh trăng mênh mang kia chiếu khắp cả bảy nước năm châu, chiếu đến đầu giường lão cẩu kia yên giấc, nhưng không chiếu đến được thân thể của nàng đã chìm trong bóng tối bảy ngày bảy đêm.

Khóe môi hiện lên một nụ cười khổ nhạt, Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, cảm nhận được chân khí đã tiêu tán hơn phân nửa trong cơ thể mình. Công pháp “Phá Cửu Tiêu” của mình vốn đã luyện đến đỉnh tầng thứ ba, một kiếp hôm nay khiến công lực đã giảm đi hơn phân nửa, khổ tu hơn một năm đã mất trắng rồi.

Theo lời của lão đạo sĩ thối thì “Phá Cửu Tiêu” là công pháp tuyệt đỉnh, vang dội cổ kim, kinh hãi thế tục, càng lên cao càng khó luyện, luyện đến tầng thứ chín có thể nói là vượt bậc thiên hạ. Mạnh Phù Dao cười khẩy khinh thường lời này, cho rằng tám phần là lão đạo sĩ khoác lác. Có điều, công pháp này khó luyện cũng là thật, nàng luyện mười năm mới đến tầng thứ ba. Tốc độ thế này mà lão đạo sĩ thối đã khen là kỳ tài, hôm nay lại bị tụt xuống một tầng khiến Mạnh Phù Dao hận đến mức nghiến răng.

Sắc đêm tối hơn, tiếng nước nhỏ giọt mơ hồ, từ từ vang lên trong sơn động yên tĩnh.

Mạnh Phù Dao vất vả bò dậy, nhích dần từng chút một, dây xích sắt va chạm với đá lởm chởm trên mặt đất phát ra tiếng kêu leng keng, thật lâu sau nàng mới di chuyển đến được bên vách núi.

Nàng hổn hển tựa vào vách núi, không màng đến vách núi ẩm mốc dơ bẩn, dùng hết sức lực để đưa mặt kề sát vào vách núi, chờ đợi nước thấm trên vách đá nhỏ xuống từng giọt cứu mạng nàng.

Bảy ngày nay, nàng phải dựa vào nguồn nước xuất hiện đúng vào lúc nửa đêm mỗi ngày này để sống tiếp.

Uống được vài ngụm nước, thở gấp một hơi, Mạnh Phù Dao sờ mặt mình, phát hiện vết sẹo giả trên mặt mình cũng đã bị nước trôi đi, nhưng cũng chẳng sao, dù gì trong động này tạm thời cũng chẳng có ai đến.

Uống nước xong thì tinh thần tốt hơn một chút, nàng tựa vào vách đá, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài động, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại.

Phía trước, một đỉnh núi nhọn lẻ loi nhô ra nghiêng nghiêng như một đỉnh của ngọn núi bị rìu của chiến thần trong truyền thuyết bổ xuống, xẻ đôi thành hai đỉnh, ánh trăng sáng bàng bạc cong cong lơ lởng treo trên đỉnh núi lẻ loi ấy.

Ánh trăng lạnh lẽo mà dịu dàng, có người đang tung bay múa kiếm trên đỉnh núi sáng trăng.

Áo bào rộng của người đó bị gió núi thổi tung bay phần phật,

Trên đỉnh núi mây mờ bồng bềnh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện. Rõ ràng chỉ là một hình bóng xa xăm, nhưng lúc bay lên hạ xuống lại hiện ra phong thái nhàn nhã như ẩn sĩ và cốt cách đẹp tựa thiên tiên.

Minh Châu rơi xuống Dao Đài, thuyền trôi bập bềnh chốn Bồng Lai. Các cảnh trí kia đều cực đẹp, thế mà lại không sánh bằng cảnh múa kiếm trong trăng giờ phút này, nhanh nhạy cùng tao nhã, mạnh mẽ cùng uyển chuyển lồng vào nhau.

Sông sao mênh mông bất tận, trăng mờ soi nền cát lạnh, bóng hình múa kiếm màu đen in trên ánh trăng bàng bạc, dáng người cầm kiếm cũng không thiếu phong lưu, đẹp tựa như tranh.

Bất tri bất giác, Mạnh Phù Dao đã nhìn đến ngây dại.

Thế nên, nhất thời nàng không phát giác ra được tiếng bước chân vang lên rất khẽ khàng của người lặng lẽ đến đây trong bóng tối, nơi cửa động đột nhiên xuất hiện một bóng đen nghiêng nghiêng.