Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 6




Thật là đáng tiếc

Type: thuonglu

Bùi Viện đứng ở cửa động đã lâu nhìn Mạnh Phù Dao ẩn trong bóng đêm, cả người tiều tụy, ngẩn ngơ nhìn về một nơi xa nào đó, từ đầu đến cuối chẳng hề nhúc nhích, ả không nhịn được liền hắng giọng.

Nghe thấy tiếng này, Mạnh Phù Dao không khỏi khẽ giật mình, quay đầu lại.

Bùi Viện? Đã hơn nửa đêm, ả còn đến đây làm gì?

Nghi vấn trỗi lên trong lòng, lại có chút luyến tiếc cảnh đẹp vừa rồi, Mạnh Phù Dao không nhịn được lại dõi mắt về phía xa kia.

Nhưng chỉ vừa mới quay đầu trong tích tắc, bóng dáng múa kiếm kia đã không còn nữa.

Lòng nàng không khỏi buồn bã, nhưng liền tự an ủi mình – Có lẽ thật sự là thần tiên múa kiếm, người phàm nào có phong thái tuyệt đẹp như vậy!

Bùi Viện không phát giác nàng đang ngơ ngẩn mất hồn, mà nếu nhận ra chắc cũng chỉ nghĩ rằng nàng đang thoi thóp, thẩn trí mơ hồ mà thôi. Ả giơ ngọn lửa ra quan sát Mạnh Phù dao, sắc mặt bỗng nhiên hiện lên chút kinh ngạc.

Ánh lửa vừa soi sáng, ả mới phát hiện ra sư muội mà mình chưa bao giờ nhìn thẳng này lại vô cùng yêu kiều, dung nhan còn xinh đẹp hơn mình vài phần.

Ả kinh ngạc nhìn Mạnh Phù Dao, nhất thời đã quên mất ý đồ mình đến đây.

Ánh trăng nhạt dần, một màu xanh thẫm vừa đậm vừa nhạt bao phủ khu rừng, khắp nơi đều yên tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, chỉ có gió lướt qua ngọn cỏ, thanh âm như vỡ vụn, như có như không, càng khiến vùng rừng núi này sâu thẫm hơn thêm.

Mấy ai trải qua cảnh tịch mịch như thế này.

Bùi Viện nhìn chăm chú cô gái cách xa mình một trượng, ánh trăng soi sáng dáng vẻ duyên dáng của nàng đẹp đến xao động lòng người, từng nét từng nét, đều là tạo hóa gom góp tạo thành, phong thái rạng rỡ, chiếc cằm xinh xắn trong không gian tối tăm càng lung linh như ngọc sáng, đột nhiên trong đáy lòng ả dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Ả thích Yến sư huynh đã rất lâu, người khác không biết tư tình của huynh ấy và Mạnh Phù Dao, nhưng ả lại ít nhiều đoán ra chút manh mối. Ả vẫn không hiểu được sao Yến sư huynh lại đi thích nữ nhân xấu xí vô dụng kia, nhưng ả chưa từng để trong lòng. Ả có sắc đẹp, có thiên phú, có địa vị, có trí tuệ, trong thiên hạ có ai hơn được ả đây?

Yến sư huynh là người thông minh, huynh ấy sao mà không biết cưới ả rồi thì sẽ có được bao nhiêu sự trợ giúp. Mà ngoại trừ ả ra, còn ai có thể xứng đôi với người ưu tú như huynh ấy chứ?

Quả nhiên, Yến gia xin cưới. Quả nhiên, Yến sư huynh vẫn lựa chọn ả.

Khi nam nhân có được nhiều lựa chọn tốt, há sao hắn lại không chọn cái tốt hơn?

Chỉ là, cô gái đó không những chẳng hề ngốc mà còn xinh đẹp đến vậy. Theo trực giác của ả, nàng là một sự uy hiếp đến con đường hạnh phúc mỹ mãn sau này của mình, ả sao có thể cho phép con đường tương lai rạng rỡ tốt đẹp của mình bị sự uy hiếp này phá hủy?

Dù chỉ có một chút khả năng, ả cũng không cho phép.

Ánh mắt Bùi Viện rét lạnh, trên mặt lại nhẹ cười.

“Mạnh Phù Dao, cô đi đi, rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng trở lại.”

Mạnh Phù Dao thoáng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ả, Bùi Viện liếc nhìn nàng với vẻ bề trên, kiêu ngạo nói:

“Chắc cô đã biết hôn ước của ta và Kinh Trần, nếu như không phải ngại lễ giáo, đáng lẽ đêm đó ta đã đi chung với huynh ấy về Yến Kinh, Mạnh Phù Dao, Kinh Trần chính là trượng phu của ta, ta không hi vọng sau này cô lại xuất hiện trước mặt huynh ấy.”

Mạnh Phù Dao ngửa đầu cười, “Đúng lúc, ta cũng muốn vậy.”

Khóe môi Bùi Viện nhếch lên đường cong khinh miệt, mập mờ nói: “Hy vọng cô không phải chết vì sĩ diện, miệng không như lòng, vậy thì đi xa chút cho ta, đừng quấy rầy huynh ấy nữa.”

Ả ngồi xuống cởi dây xích cho Mạnh Phù Dao, nhưng ngón tay lặng lẽ bấu vào chỗ nhô lên tại núi đá.

“Sư muội!”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi khẽ, ngón tay Bùi Viện co rụt lại, xoay đầu, nhìn thấy Tứ sư huynh chịu trách nhiệm trong coi Mạnh Phù Dao đang đi đến.

Bùi Viện khẽ giật mình xoay người lại, lúc xoay người chiếc vòng kim cương trên cổ tay ả không biết tại sao lại kéo căng ống tay áo của Mạnh Phù Dao, tiếng vải rách vang lên khe khẽ, một đoạn tay áo của Mạnh Phù Dao bị xé rách, lộ ra cánh tay láng mịn.

Bùi Viện vội nói: “Ôi, Tứ sư huynh, đừng đến đây, phi lễ chớ nhìn.”

Tứ sư huynh liếc mắt, nghe lời dừng chân lại, cười nói: “Sư muội, nghe nói khách quý ghé thăm, sư phụ bảo muội đi gặp vị khách đó.”

Bùi Viện ngạc nhiên đáp: “Là Thái phó đại nhân của Hoàng triều Vô Cực đã đến sao? Thái phó đại nhân là thầy của Thái tử điện hạ Vô Cực, may mắn bái kiến Thái phó, chắc hẳn cũng có thể tưởng tượng được phong thái tuyệt thế vô song của Thái tử điện hạ rồi.”

Suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Sư muội quần áo không chỉnh tề, núi này gió lớn chớ để cảm lạnh.” Nói rồi cúi người ngồi xuống, cởi ra áo choàng mảu đỏ phủ lên cánh tay để trần của Mạnh Phù Dao.

Áo choàng màu đỏ xoay một vòng xinh đẹp giữa không trung, từ từ khoác lên cánh tay Mạnh Phù Dao.

Tay Bùi Viện đang nắm chặt áo choàng, đột nhiên ả lặng lẽ luồn tay vào dưới áo choàng.

Khi ngón tay kia chạm đến da thịt, Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy đầu ngón tay của ả vô cùng lạnh lẽo.

Vừa ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Bùi Viện cúi đầu nhìn nàng, gương mặt mỉm cười vừa rồi đã biến mất tăm mất tích, giữa mi tâm tràn đầy sát khí.

Ả hung tợn nhìn Mạnh Phù Dao, khẽ nói: “Người của ta mà cô cũng dám cướp?”

Mạnh Phù Dao khẽ giật mình, chưa kịp trả lời bỗng thấy những đầu ngón tay của ả trượt trên cánh tay mình, nhanh như chớp điểm một lượt mấy đại huyệt trên cánh tay phải của nàng, nửa người nàng ngay cả huyệt câm lập tức tê cứng lại.

Những ngay sau đó Bùi Viện thét lên một tiếng kinh hãi: “ Ơ kìa, sư muội, muội muốn làm gì? Trong ống tay áo của muội sao còn giấu chủy thủ?”

Ả tự biên tự diễn, búng đầu ngón tay ở dưới áo choàng, áo choàng lay động kịch liệt, nhìn giống như hai người đang vội vã giao thủ với nhau.

Tứ sư huynh nghi ngờ bước đến, nghiêng đầu nhìn nhưng không thấy được gì, Bùi Viện cảm thấy diễn đã đủ rồi.

Ánh mắt ả lóe lên sát khí, ngón tay ả khẽ giựt nhẹ, tức thì vách núi sau lưng Mạnh Phù Dao thình lình chuyển động, hiện ra một dốc núi đen bí ẩn, liền sau đó Bùi Viện giơ hai cánh tay ra, độc ác đẩy Mạnh Phù Dao xuống dốc không chút chần chừ.

“Phịch”, Mạnh Phù Dao còn chưa kịp thét lên tiếng kinh hô thì cơ thể đã tuột thẳng xuống dốc núi, dội lên tiếng vang.

Dưới sườn dốc truyền đến tiếng đá vụn lăn xuống, một lúc lâu mới ngừng lại.

Trên sườn dốc, chẳng còn tiếng gió.

Tứ sư huynh đứng cách một trượng giật mình, trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Viện, thần sắc trong đáy mắt biến ảo.

Nhưng Bùi Viện đã duyên dáng xoay người lại, khoác lại áo choàng màu đỏ như ánh ráng chiều, ả lấy tay che miệng, trợn to mắt, chậm rãi thốt ra tiếng kinh hô nhưng giọng điệu chẳng có chút kinh ngạc.

“Ôi! Muội thật sự đáng chết, không thể nắm chặt, sư muội Phù Dao… đã rơi xuống rồi.”

Nhưng sau đó ả lại cau mày oán thán: “Ôi, muội có lòng tốt choàng áo cho muội ấy, muội ấy lại nhân cơ hội đánh lén muội, việc này… việc này bảo người ta phải nói làm sao đây!”

“Vậy sao…” Tứ sư huynh nhìn ả không chớp mắt, “Đó là ả gieo gió gặt bão.” Hắn ló đầu nhìn xuống dốc núi, dưới dốc núi là một màn đen sâu thẳm, không nhìn rõ được cảnh vật. Tứ sư huynh lắc đầu nói lẩm bẩm, “Thật đáng tiếc, dốc núi này cao như vậy…”

Bùi Viện im lặng, nhìn hắn như cười như không.

“Nhưng mà huynh lo cho muội hơn, muội có bị thương không?”

“Không có.” Nụ cười của Bùi Viện trong bóng đêm tối tăm như hoa nở mùa xuân, yêu kiều quay đầu nhìn về phía dốc núi.

Tiếng nói của nhẹ nhàng như tiếng hát, thanh âm tan đi trong gió đêm.

“Thật là đáng tiếc.”