13.
Phụ thân nói, cả Hoàng thượng và Tiêu Diễn đều đã xem bức thư đó rồi.
Khi Hoàng thượng ném bức thư trước mặt Tiêu Diễn, Tiêu Diễn tỏ ra ngơ ngác, vừa mở miệng đã nói bức thư là giả.
Nhặt bức thư lên xem chữ viết rồi nhét vào trong túi, hắn mặt dày vô liêm sỉ nói rằng cho dù bức thư là thật thì cũng không có hiệu lực, khiến cho Hoàng thượng tức cười.
Ta nghĩ rằng Tiêu Diễn sẽ không liều lĩnh đến mức khi mình còn một đường sống lại giao bức thư vào tay Hoàng thượng.
Đột nhiên nghĩ đến viên phó tướng đã thay Tiêu Diễn trình thư lên Hoàng thượng, người đó là người nhà mẹ đẻ Tiêu Trác…
Từ miệng phụ thân, ta còn biết được rằng trước đó hai ngày, Tiêu Diễn với đôi mắt quầng thâm và đôi môi sưng đỏ đã dẫn theo Tiêu Hoài Triệt đến cung Hoàng hậu làm loạn một trận.
Dù sao thì Đoan Vương phủ cũng đã phái người đến Ngu phủ nói với ta rằng Hoàng hậu đã miễn phạt chép sách cho ta.
"Tỷ phu, huynh nói xem, Đoan vương lão Lục kia điều binh khiển tướng thật là oai phong lẫm liệt. Hắn còn đi bộ đâm đầu vào cây đến sưng môi, mắt trái bầm tím sao?"
Tiểu cữu vừa bĩu môi vừa nói, còn nháy mắt với ta: "Chi Chi, không phải tiểu cữu nói ngươi đâu, nhưng mà ngươi ra tay cũng nặng quá."
Ta đánh Tiêu Diễn là chuyện mà người ngoài nhìn vào cũng thấy được, còn hắn thì sao?
Hắn nói lấy mạng để chúc mừng ta, vì sự điên cuồng của hắn, trên người ta có rất nhiều chỗ bầm tím và sưng đỏ mà người ngoài không nhìn…
Nhìn tiểu cữu đang ăn uống ngon lành, ta cố ý nói: "Tiêu Diễn hắn nói ta là ph.ân!"
Phụ thân đang ăn cơm thì "phụt" một tiếng, phun hết cơm canh vào mặt tiểu cữu.
"Được rồi, bữa tối này xem như bỏ."
Tiểu cữu vừa nói vừa gỡ cơm canh trên mặt.
"Tỷ phu à, huynh phun cơm lung tung như vậy là lãng phí lương thực đấy! Huynh có biết rằng có lần lão Lục và ta hành quân thiếu lương, phải dẫn theo huynh đệ đi đào rễ cây để ăn không?"
"Thật đáng xấu hổ, huynh phun cơm thật là đáng xấu hổ!"
Phụ thân nhìn hắn chằm chằm không nói nên lời, sau đó nghiêm mặt nhìn ta: "Chi Chi, con xem có hoàng tử nào có thể giống như lão Lục, thiếu lương thì dẫn người đi đào rễ cây để ăn không?"
Ta: "..."
"Lão Lục nói với phụ thân rằng, rõ ràng là con nói hắn là ch.ó trước."
Không thể tin được!
Phụ thân ta thực sự thương con rể hơn con gái rồi.
"Khuya rồi, con phải về phòng suy nghĩ chuyện nhân sinh!"
Ta không thể cãi nổi phụ thân ta - người không biết từ thế giới nào xuyên không đến.
Khoảng nửa canh giờ sau, phụ thân cuối cùng cũng đuổi theo ta.
"Chi Chi à, khi gặp chuyện liên quan đến Tiêu Diễn, con có thể nóng tính, con cũng có thể hơi ngang ngược, đây là vì phụ thân có năng lực, là phụ thân tạo cho con lợi thế ngay từ vạch xuất phát, nhưng con không thể quá hẹp hòi, không thể quá lạnh lùng được."
"Phụ thân đã từng thấy lão Lục chỉ huy tác chiến ở tiền tuyến, oai phong lẫm liệt, ngay cả một lão già như phụ thân cũng phải kinh sợ. Nhưng mỗi khi hắn ở bên con, hắn lại như một tên ngốc, con nói xem tại sao lại như vậy?"
Khi phụ thân bắt đầu nói lí, ta không có cơ hội để trả lời.
"Bởi vì trong lòng hắn, con là ngoại lệ."
Phụ thân hạ giọng, giống như sợ người khác nghe thấy vậy:
"Gần vua như gần cọp, ta vốn định từ quan đưa con đến Giang Nam, gả con vào một gia đình bình thường, sống cuộc sống không lo ăn mặc là tốt rồi. Nhưng Hoàng thượng đã nhìn ra ý của ta, ngài nhất định bắt con phải gả cho một trong các hoàng tử. Hoàng thượng thực sự muốn giữ ta lại giúp sức cho con trai của ngài, lại không biết một đời vua một đời thần. Các hoàng tử ai nấy cũng đều tâm cơ, chỉ có lão Lục, tuy có tâm cơ nhưng lại nguyện ý để con khống chế."
"Ta thực sự là vì hai con, đắc tội với lão Tam và lão Tứ, không biết kiếp nạn này phải trốn tránh như thế nào."
Ta không hiểu ý đắc tội với lão Tam và lão Tứ của phụ thân.
Nhưng giọng nói của phụ thân dần cao lên, ông tiếp tục nói:
"Con có biết rằng có những chuyện nếu bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ cả đời không? Chi Chi à, con có thể tùy hứng, nhưng chuyện quan trọng này, cho dù phụ thân có bị cắt cổ cũng phải nhìn chằm chằm con lựa chọn cho đúng."
Phụ thân đột nhiên nhíu mày nghiến răng nói: "Nếu như lúc trước con thực sự chọn lão Tứ giả nhân giả nghĩa đó, việc khổ cực khó khăn đều không làm, chỉ lo dùng tâm tư mua chuộc lòng người để ngồi lên ngai vàng, thì ta thề là ta sẽ tự tay chém chết mình cho xong."
"Hơn nữa, làm sao để được sủng ái trong hậu cung quá khó, phụ thân thực sự không thể dạy con được..."
"... Phụ thân, đêm hôm khuya khoắt đừng nói gì đến chuyện tự chém mình có được không?"
Ta không nhịn được mà cắt ngang lời phụ thân: "Sáng sớm mai, con sẽ về Đoan Vương phủ, cùng Tiêu Diễn chuẩn bị quà mừng thọ cho Hoàng thượng, được chưa?"
Phụ thân lập tức cười tươi như hoa: "Tốt lắm, tốt lắm! Đừng đợi đến sáng mai, đi ngay bây giờ đi, đến Minh Nguyệt lâu."
Vừa dứt lời, Văn Thuận không biết từ đâu nhảy ra: "Vương phi, Vương gia bảo quan viên mang rượu đến Minh Nguyệt lâu uống rồi, những tên quan kia, ai mà chẳng muốn nhét thiếp thất vào Đoan Vương phủ chúng ta."
"Đi nhanh đi nhanh, đi lật đổ cái bàn rượu của đám giá áo túi cơm muốn cướp chỗ chúng ta!"
Phụ thân không chút do dự đẩy ta ra khỏi Ngu phủ, còn nói với ta rằng mọi chuyện có ông chống lưng