Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 14




Ta theo Văn Thuận vào Minh Nguyệt lâu.

Nhìn động tác của Tiêu Diễn, rõ ràng vừa rồi hắn còn đang từ chối uống rượu.

Vừa nhìn thấy ta, hắn không nói hai lời lập tức uống liền mấy chén, bộ dạng như không muốn nhìn thấy ta, say chết thì thôi.

Ngay cả những quan viên ngồi cùng bàn với hắn cũng sững sờ ngay tại chỗ.

Hừ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tiêu Diễn khi cãi nhau với ta thì vẫn hành động như trẻ con vậy.

Ta tuy có "danh tiếng ngang ngược", nhưng từ trước đến nay vẫn luôn giữ nguyên tắc người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Tất nhiên sẽ không như lời phụ thân nói, thực sự chạy đi lật đổ bàn rượu của người khác.

Ta chỉ đưa mắt ra hiệu cho Văn Thuận, bảo y đi dẫn tổ tông nhà y về Đoan Vương phủ.

Trong xe ngựa, ta và Tiêu Diễn ngồi song song, mỗi người đều giữ bộ mặt lạnh tanh, không ai chịu mở lời trước.

Ta giả vờ như không có chuyện gì, tùy ý đấm hai vai, dựa vào thành xe nhắm mắt lại.

"Đồ máu lạnh." Bên tai truyền đến tiếng lẩm bẩm oán trách của Tiêu Diễn.

Ta gãi tai, không mở mắt: "Ngủ rồi ngủ rồi, không nghe thấy không nghe thấy."

Bất chợt, ta cảm thấy vành tai ngứa ngáy.

Mở mắt ra mới phát hiện tay Tiêu Diễn đặt bên thái dương ta, ngón tay dài đang quấn lấy sợi tóc rũ xuống, dừng lại ở vành tai, đầu ngón tay hắn vờn quanh sợi tóc vẽ lại đường viền vành tai ta.

"Đừng chạm vào, ngứa..." Ta vô thức rụt đầu lại.

Ngón tay Tiêu Diễn khựng lại, ta thấy rõ hắn nuốt nước miếng mấy lần.

Bỗng nhiên, hắn nâng cằm ta lên, khàn giọng nói: "Chuyện miễn chép sách, sao ngươi không nói lời cảm ơn nào vậy?"



"Cảm ơn thế nào?" Ta thuận miệng nói.

Chuyện chép sách phiền phức đó, đúng là do hắn giải quyết, nhưng nhất thời ta cũng không nghĩ ra cách để cảm ơn hắn.

Má Tiêu Diễn hơi ửng hồng, hắn híp mắt, đầu ngón tay chỉ vào má mình: "Nàng... nàng hôn ta một cái là được."

Ta đột nhiên nhớ đến trong tập tranh phong nguyệt có đoạn miêu tả như vậy, ta lập tức kích động chứ chẳng còn ngượng ngùng nữa.

Được lắm, trước đây khi phát hiện ta xem tranh phong nguyệt, Tiêu Diễn luôn nói ta "thô tục", còn nói ta là quý nữ thô tục nhất kinh thành.

Bây giờ, nhìn bộ dạng như ch.ó này của hắn, ta cuối cùng cũng có thể trả lại cho hắn một câu thật cay độc: "Thô tục, từ bao giờ ngươi lại trở nên thô tục như vậy? Nhìn bộ dạng này của ngươi, chẳng khác nào một tên tiểu quan chạy ra từ Nam Phong quán.Ngươi chính là quý tộc thô tục nhất kinh thành, không hề phù hợp với thẩm mỹ của ta."

"Nói ai là tiểu quan, ngươi nói ai là tiểu quan?"

Tiêu Diễn vốn còn mang vẻ phong lưu hờ hững, lập tức đưa tay bóp lấy một bên má ta.

"Xem đi xem đi, đây mới là bản chất thật của ngươi, ngươi giả vờ làm tiểu quan trong sáng cái gì!"

Ta dùng cả hai tay cố sức bẻ ngón tay hắn, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đè cả người lên, có lẽ bị lời ta chọc tức không nhẹ, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên.

Không đợi ta phản ứng lại, đầu ta đã bị hắn khống chế hoàn toàn.

Tiêu Diễn một tay giữ chặt gáy ta, một tay bóp cằm ta, gặm điên cuồng.

Xe ngựa lăn bánh về phía trước, có lẽ động tĩnh trong xe quá lớn, Văn Thuận ngồi cùng người đánh xe bên ngoài liền vén rèm nhìn vào.

"Ai da, Vương gia, ngài nhịn một chút, đừng làm Vương phi bị thương. Sắp rồi, sắp đến Vương phủ rồi."

Giọng nói the thé của lão thái giám như kẹp theo tiếng cười đắc ý.

Bình tĩnh lại, ta phát hiện hơi thở của tên Tiêu Diễn này không bình thường.

Hắn thở không đều, mặt đỏ bừng, cả người nóng hừng hực.



"Có người bỏ thuốc vào chén rượu của ngươi?" Ta cắn môi đẩy hắn.

Đôi mắt hắn càng thêm mơ màng, miệng lẩm bẩm: "Chi Chi, ngươi sẽ mặc kệ ta sao? Chi Chi ngoan, ngươi mà mặc kệ ta, ta sẽ chết mất..."

"..." Ta vén rèm cửa sổ xe ngựa cho thông gió, bảo hắn cố chịu một chút, về Vương phủ rồi tính sau.

"Giữa mùa đông giá rét này, nếu không được thì ngươi cứ ném ta vào suối lạnh sau núi của Vương phủ, ta... ta có thể chịu được..."

"Cùng lắm thì, cùng lắm thì phế luôn, sau này không đánh giặc nữa, ta cùng Văn Thuận đi học múa Lan Hoa chỉ vậy..."

Tiêu Diễn co ro trong một góc xe ngựa, bộ dạng nhẫn nhục còn đáng thương hơn cả lúc Tô Nguyệt Khê khóc.

Ta…

Mặc dù lúc này không nên cười, nhưng ta thật sự muốn cười chet với hắn.

"Yên tâm yên tâm, ta sẽ không để ngươi đi múa đâu, chúng ta cố chịu một chút, về phủ ta sẽ giúp ngươi giải thứ xuân dược độc địa này."

Ta duỗi chân chống vào ngực hắn, đề phòng hắn không kiềm chế được lại nhào tới.

"Thật không?" Tiêu Diễn nhẫn nhịn cười khẽ, "Ta biết trong lòng ngươi có... có ta."

Ta giải độc xuân dược cho Tiêu Diễn.

Hôm sau tỉnh dậy, hắn nặng nề hừ một tiếng với ta: "Ngươi quả là một nữ nhân nhẫn tâm, nếu bổn Vương còn để ý đến ngươi nữa, bổn Vương chính là ch.ó!"

Ta tức giận đến mức không kịp phòng bị: "Tên vong ân phụ nghĩa, ngươi trả lại ta linh dược giải xuân độc, ngươi trả lại cho ta!!"

Tên keo kiệt Chung Ly Tiêu cho ta viên thuốc giải độc duy nhất, đều đã cho hắn ăn hết rồi, hắn còn dám mắng ta nhẫn tâm?

Hắn không biết xấu hổ?

Biết thế, ta đã nhẫn tâm để hắn tiếp tục ôm giường ôm chiếu thêm một lúc, chơi cho chán rồi mới cho hắn uống thuốc giải.