Phu Quý Hà Cầu

Chương 86: Chương 86: Liên Mộc Lan




CHƯƠNG 84: LIÊN MỘC LAN



Editor: Luna Huang

Kinh thành nhiệt náo lợi hại như vậy, truyền đến trong quân trướng của Ninh Sơ Nhất cũng không phải chuyện cười.



Liên Thập Cửu lại càng không tâm tư quản chuyện như vậy, chỉ một mặt bận tìm lão bà.



Trong nơi đóng quân, vốn là lập có thật nhiều lều trại. Đầu óc Liên gia không ngu ngốc, lại thường xuyên theo không kịp phu nhân của mình.



Đây đương nhiên không phải ánh mắt có vấn đề, mà là Phong đại cốc chủ thường thường xuất hiện chuyên phục trách ngột ngạt rất nhiều năm.



Liên đại nhân không mặn không nhạt nhìn hắn.



“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?”



Làm phó tướng, Phong Sầm có phải quá rảnh rỗi hay không?



Phong đại cốc chủ đánh cái ngáp dài.



“Lão tử chính là không được rảnh rỗi, cũng phải bớt thì giờ nhìn ngươi.”



Chỉ cần là Nhị Nhị nhà bọn họ không thích, trong mắt hắn đều là cái đinh trong mắt. Nói cách khác, chính là Ninh Sơ Nhị rất ưa thích, nhưng hiện tại ngại phiền, hắn cũng vui vẻ được không cho Liên Thập Cửu dễ chịu.



Đối thoại như vậy, cơ hồ cách vài ngày đều phải trình diễn một lần, Liên đại nhân cũng lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa mấy người Chiêu Tài thu dọn Phong Sầm.



Nếu đặt ở trước kia, hắn đích thị là muốn ném người đi xa một chút.



Chỉ là hiện tại trên địa bàn của Phong đại cốc chủ, thủ hạ trong cốc cũng không phải ngồi không.



Cứ như vậy hai đám người, cả ngày đều phải ở ngoài lều trại đánh nhau một trận.



Ninh Sơ Nhất bắt chéo hai chân ở bên cạnh nhìn, một bên nhai đậu phộng, một bên phân tích kịch bản võ công của bên nào tốt hơn.



Bên cạnh đông quan lột đậu phộng cho hắn.



“Đại nhân. . . Bọn họ suốt ngày gây sức ép, người không quản lý?”



Hắn kỳ quái liếc hắn một lát, chỉ đầu của hắn nói.



“Đừng đùa, thứ này chờ muội phu cùng muội muội hoà thuận rồi liền không thể xem được nữa đâu.”



Hắn mới không có ngốc đến buông tha bực phúc lợi này đâu.



Chỉ là.





“Ngươi tên là gì? Có thể đừng suốt ngày lấy cái vở đứng ở bên cạnh ta hay không a?”



Đông quan lập tức mặt khóc tang.



“Hạ quan là Tần Hoan a, tuy nói mùa đông đã qua, nhưng hạ quan đi vắng, nguyên nên để hạ quan tiếp tục chấp bút.”



Đại nhân nhà bọn họ từ khi tạo phản, trí nhớ trở nên kém như thế.



Không.



Phải nói là từ khi bị huyện chúa kia oan uổng nhốt vào lao lại càng thêm không tốt.



Lúc trước thích nhất mùi hoa quế cũng không huân, tính khí cũng càng phát ra. . .trương dương rồi?



Hắn nghĩ đến lần đó hầu hạ hắn tắm rửa, hắn mỉm cười để hắn sờ sờ bằng phẳng trước ngực, nhất thời lại dâng lên một dòng ác hàn.



Hắn là hài tử trong sạch a, thật sự chịu đựng không được loại kích thích này.



Trong lòng vẫn là cảm động và nhớ nhung chăm sóc của hắn lúc ở Khâm Thiên Giám, vừa nghe nói Liên gia phải đưa lương thảo, u mê liền mang theo lão nương cùng đến đây.



Nói thật, hắn cũng không còn nghĩ đến đại nhân không nên thân dám tạo phản. Nhưng chân chính phản rồi, hắn trái lại không biết là cái gì.



Cho đến khi chứng kiến hắn thân mặc áo giáp, một thân quân phục, thật giống như có khí chất oai hùng hơn vài phần, tuy nói so với trước kia không tiết tháo ở Khâm Thiên Giám, ăn nói lung tung vô lại tốt hơn rất nhiều, thế nhưng hắn lại vẫn là hoài niệm đại nhân khi đó.



Quan hệ của hai người lúc trước cũng không tính thân thiết, vả lại Ninh đại nhân luôn luôn ghét bỏ hắn.



Nhưng một khi tách ra, đầu óc hắn luôn nhảy ra bộ dạng quở trách của hắn.



Đông quan thẳng tính, trong lòng lại có vài phần văn nhân khăng khăng quật cường. Hắn cảm thấy được đại nhân nhà mình là một quan tốt, cho dù quan tốt tạo phản hắn cũng bằng lòng đi theo.



Vọng Thư Uyển.com

Ninh đại công tử nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ.



Bên trong quân doanh nắm bút cái gì, hắn tự cho mình là sư gia sao?



Người ngốc lâu ở Khâm Thiên Giám, quả nhiên đầu óc đều có chút lỗ hỏng.



Chỉ là nhìn dạng khờ ngốc của đông quan, không khỏi lại kéo khóe miệng, ngoắc nói.



“Ngươi lại đây, ta cho ngươi biết một chuyện mới.”



“#%^&%*(^%#(^%$ ”





Đông quan: “! ! ! ! ! ! !”



*



Đều nói giáo dục phải bắt đầu từ nhỏ, Liên đại nhân từ trước đến nay đều là dạy nhi tử vô lại như thế nào, tính kế như thế nào.



Hiện giờ Liên tiểu thú cũng năm tuổi rồi, trừ người nương mình ra phải học được trình độ phải keo kiệt thế nào, học nhiều nhất đúng là tính kế.



Đứng ở bên người Liên Thập Cửu, mưa dầm thấm đất, lời nói và việc làm đều mẫu mực, tính khí trang nghiêm cùng thông minh lanh lợi của cha hắn vừa sờ liền biết giống nhau.



Liên Thập Cửu không được chào đón, đây là lẽ thường. Liên tiểu thú lại rất được sủng ái. Chẳng những buổi tối có thể ngủ cùng Ninh Sơ Nhị, còn cùng mẫu thân có một cái bí mật trọng yếu đến cha của hắn cũng không biết.



Một ngày này, Liên Thập Cửu mặt đen lên kéo nhi tử vào bên trong nhà, không có ý tốt hỏi hắn.



“Gần đây ngủ có ngon giấc không? Vong ân bội nghĩa cũng không phải diễn xuất này?”



Công đạo cầu tình khóc rống lúc trước, hắn tất cả đều là bày cho có lệ.



Thủ đoạn lừa bịp so với bên ngoài khóc tang càng có giá hơn nhiều.



Cái gì gọi là lương tâm nghề nghiệp?



Liên gia cảm thấy được rất cần phải chỉnh lại tam quan của Liên tiểu thú.



Liên tiểu thú chớp một đôi mắt, chậm rãi kéo thành hình trăng non, nụ cười ngốc khờ đáng yêu.



“Phụ thân, cái gì gọi là vong ân bội nghĩa a, nhi tử ít đọc sách, tiên sinh còn chưa dạy đến đây đâu.”



Ngươi tinh đến độ có thể đi dạy tiên sinh rồi có biết không! ! !




Liên đại nhân không nói gì, bất động thanh sắc ném tấm ngân phiếu cho hắn.



“Nói đi, nương ngươi buổi tối rốt cuộc ngủ ở trướng nào?”



Làm sao tìm mấy ngày còn không tìm được.



Liên tiểu thú cúi đầu nhìn nhìn số lượng, không nói chuyện, cúi đầu chơi đầu ngón tay của mình.



Cái giá tiền này, ở bên ngoài khóc hai buổi tối là kiếm được rồi, hiện tại giá trị thương hiệu của hắn rất đắt tiền, xa hoa.



Liên đại nhân đen mặt, xoay tay lại ném thêm hai tờ, nghe thấy Liên tiểu thú nãi thanh nãi khí nói.





“Mẫu thân không ở trướng a.”



Không ở trướng?



Chẳng lẽ là ở trong thôn làng gần đó?



“Vậy vị trí cụ thể ngươi cũng đã biết, ta thế nào cảm giác nhìn thấy trong lòng nàng giống như ôm đồ gì?”



Liên tiểu thú lại không nói, liếc tròng mắt nhìn hộp gỗ phía sau hắn.



Liên đại nhân không còn gì để nói, lại cho mấy tờ.



“Đồ vật này là gì?”



“Đó không phải là đồ vật a.”



“Không phải đồ?”



“Phải a. . . Cái kia là. . .”



Tiểu tử kia muốn nói lại thôi chà xát tay nhỏ bé, lại từ trong tay Liên Thập Cửu rút ra một tờ.



“Là muội muội, thân muội muội của tiểu thú, Liên Mộc Lan.”



*



Người hiểu biết Liên Thập Cửu đều biết, hắn là người cực kỳ hờ hững.



Trời sập xuống, cũng có người cao gánh, chịu không được, đè chết cũng không phải một mình Liên Thập Cửu hắn.



Bực tâm tính này, quả thật áp dụng cực kỳ triều đình.



Mà giờ khắc này, Liên đại nhân lần đầu tiên không có hưng trí xem mèo vờn chuột, lần đầu tiên không có vân đạm phong khinh ngày thường.



Đôi chân luôn thong thả dạo bước, cất bước to tiêu sái, trực tiếp xông vào trong quân trướng của Ninh Sơ Nhất.



“Hài tử ở đâu?”



Vọng Thư Uyển.com

Lúc này đã vào đêm, quân trướng của Ninh Sơ Nhất cũng đang thương thảo quân tình với phó tướng, hắn nâng đầu nhìn Liên Thập Cửu.



“Tin tức này của ngươi, có phải quá không linh quang không?”



Đến đây rất nhiều ngày rồi, ngay cả lời xin lỗi cũng chưa chính thức nói với muội muội hắn, cũng xứng đáng Sơ Nhị tra tấn hắn.



Cả khuôn mặt Liên Thập Cửu đều hết sức khó coi.



Mất linh quang?



Các ngươi đem tin tức phong tỏa tốt như thế, người cả quân doanh chỉ sợ cũng biết Sơ Nhị có hài tử, chỉ không cho hắn biết.





Nếu đặt ở bình thường, Liên đại nhân đại khái sẽ cười lạnh một câu.



“Cữu ca, gần đây náo nhiệt xem có vui không?”



Chỉ là hiện nay cả đầu óc hắn đều là mù mịt, căn bản không có tính nhẫn nại nói chuyện phiếm với Ninh Sơ Nhất. . .



“Ta hỏi lần nữa, hài tử ở đâu?”



Hắn thật sự cảm giác mình sắp điên rồi.



Hài tử.



Bọn họ lại có thể có thêm một hài tử.



Liên tiểu thú nói, muội muội chỉ có một tuổi hơn mà thôi, còn chưa biết nói chuyện, nhưng bộ dáng như ngọc, mặt mày bộ dạng hết sức đẹp.



Liên Thập Cửu suy tính một chút, phỏng chừng đúng là một lần hai người cùng nhau ** trước khi Sơ Nhị rời thượng kinh. . .



Hắn hít sâu một hơi, thở đều có chút khó khăn.



Trơ mặt ra ngủ với phu nhân mình xong, sau đó trên danh nghĩa lại thú một người khác tiễn nàng đi, lại qua hai năm chưa hề lộ diện không có liên hệ gì. Thậm chí ngày cả nàng sinh xong ở cữ đều không thể bồi bên người của nàng, nghĩ như vậy, ngay cả hắn cũng cảm giác mình đặc biệt không phải người.



Hưng trí góp vui của Ninh Sơ Nhất cho tới bây giờ đều là tăng vọt, vả lại dù sao người này đã tới, hai phu thê hoà thuận cũng là chuyện sớm muộn.



Trong lòng hắn rất rõ, Liên Thập Cửu sẽ tốt với Sơ Nhị, cũng cho tới bây giờ đều là yên tâm với người này.



Cho nên ban đêm buồn rầu, loại tâm tình trêu cợt người này luôn chộn rộn.



Nhưng, sắc mặt Liên Thập Cửu đã kém đến cực điểm.



“Người rốt cuộc ở đâu?”



Cũng không phải là hắn tra không đến, mà là hắn đã đợi không kịp lãng phí lúc này.



Bọn họ chia lìa lâu lắm rồi, hắn không muốn lại dùng thời gian làm chuyện vô nghĩa này.



Không biết là sắc mặt Liên Thập Cửu quá mức khó coi, hay là vị đại cữu ca này không khuôn phép đột nhiên khuôn phép một lần. Ninh Sơ Nhất nói cho hắn biết, hơn nữa địa điểm cũng nói rất là tường tận, còn tặng thêm một cái mỉm cười hữu hảo.



Liên gia nhìn thấy, cũng không còn công phu đi miệt mài theo đuổi nữa, nhấc chân đã đi ra ngoài.



Nhưng mà lúc đến địa phương thật sự, Liên Thập Cửu mới hiểu được vì sao hôm nay hắn thống khoái như vậy.



Bởi vì trong nhà lá dưới chân núi, đã có một danh nam tử bồi bên cạnh người Sơ Nhị dỗ hài tử.



Cao gầy, mặt mày văn nhược, dụ đến Sơ Nhị mặt mày hớn hở. Tay gầy còn đặt lên tã trong chậu gỗ tắm.



Đúng là Tần Hoan hỡ chút làm làm hỏng chuyện!



(Luna: Bộ này sắp đi đến hồi kết rồi, vì thế ta lại đào thêm một hố mới tên là Quốc Sắc Kiều Phi nhé. Bộ này full bộ đó sẽ bắt đầu. Cám ơn mọi người đã quan tâm, và đừng quen ủng hộ ta bằng cách *** nhé)