Phu Quý Hà Cầu

Chương 87: Chương 87: Tranh Tã Lót




CHƯƠNG 85: TRANH TÃ LÓT



Editor: Luna Huang

Liên Thập Cửu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở chỗ cũ chau mày.



Vật này, lại là mấy ý?



Muốn chết sao?



Tần Hoan vẫn cảm thấy có một đạo tầm mắt nhìn mình chằm chằm, đầu óc hắn có chút lớn, lại là cúi thấp đầu thật cũng không để ý thế nào.



Chỉ là tầm mắt kia có phải quá sắc bén không? Dù là dạng người có chút trì độn như hắn cũng cảm thấy được da đầu có chút run lên.



Hắn kỳ quái trông về phía xa, một cái giương mắt liền đối mắt với tầm mắt của Liên Thập Cửu.



Hắn ngây ngốc nhìn vị thị lang đại nhân so với ngày thường còn cổ quái hơn một chút này, mạnh vỗ đầu một cái. Nghĩ tới, nâng tay phụ giúp Ninh Sơ Nhị lo lắng nói.



“Đại nhân ngươi chạy mau, Liên đại nhân đến đây.”



Tư thế kia vô cùng lo lắng, không biết thế nào, cực kỳ giống tiểu đồng bọn xông đại họa mật báo: Cha ngươi đến đây.



Lời tuy hình dung là không quá mức chuẩn xác, nhưng đại khái là ý tứ như vậy.



Vả lại tự nhận là thanh âm cũng không phải rất lớn, lại đủ để cho Liên đại nhân một chữ cũng nghe không sót.



Kỳ thật Tần Hoan cũng là đến hôm nay mới biết được, Sơ Nhị là hắn đại nhân của hắn.



Hắn tiến Khâm Thiên Giám không lâu lắm, số lần Ninh Sơ Nhất gặp qua hắn ít ỏi có thể đếm được, còn lại một năm kia phần nhiều cơ hồ đều là đứng ở một chỗ với Ninh Sơ Nhị.



Tuy nói chuyện giả phượng hư loan này làm cho người ta rất kỳ quái, nhưng Tần đông qua đến chuyện đại nhân nhà mình tạo phản đều có thể tiêu hoá, cũng không thể thiếu được chuyện đại nhân là thân nữ nhi.



Trong nhận thức biết giản dị của hắn, có thể xem phong thuỷ đều là đạo sĩ, có thể bói hiện tượng thiên văn đều là thiên sư. Đại nhân nhà hắn coi như trước hai người xem cũng không chuẩn, nhưng lúc nào mang dù cũng đúng lúc. Có thể thấy được nàng vẫn còn có chút bổn sự.



Chỉ cần nàng là đại nhân của hắn, như vậy hắn cũng chỉ nhận thức một mình nàng. Người nàng không muốn gặp, hắn liền liều chết cũng không cho gặp.



Đây là tâm trạng mọt sách tinh khiết, nếu nói là Phong đại cốc chủ trước ngăn trở, bao nhiêu nguyên nhân nhỏ cũng có chút dấm chua, thì Tần đông qua chỉ là ngu trung thuần túy.



Sơ Nhị đại nhân đối với lần này tất nhiên hưởng thụ vô cùng, nhưng, cũng không đại biểu Liên đại nhân có thể tiếp nhận.



Liên Thập Cửu đứng im tại chỗ cười như không cười nhìn hắn, đó là bộ dạng tại triều đường thường ngày, rất có tu dưỡng.



Bộ dạng ôn nhuận, để đông quan có chút xấu hổ.



Trên thực tế trong lòng Liên đại nhân nghĩ, lão tử làm thân cha ngay cả chuyện hài tử sinh rồi cũng là hôm nya mới biết, ngươi lại được rửa tã lót trước. Thứ hàng Phong Sầm kia lại càng không phải hỏi, khẳng định ngay cả phân cũng hốt qua, hài tử Liên gia ta còn đến lượt mấy thứ các ngươi chiếu cố, còn từng người một đến xếp hàng ngột ngạt tiểu gia, lúc trước không nên thuận theo Sơ Nhị, trực tiếp giết chết ngươi.



Đông quan tất nhiên là không biết thế giới nội tâm của Liên đại nhân âm u thành như vậy, chỉ là phát hiện đại nhân nhà mình rõ ràng cũng là nhìn thấy hắn, cũng không nhúc nhích, như trước ngồi ở trong viện chậm rãi từ từ dỗ hài tử.



Đông quan đầu óc đơn giản, cũng nắm không rõ Ninh Sơ Nhị có ý gì, lại là người sinh không có ánh mắt, mải miết nghĩ một lát, nắm chặt tã trong tay giữ yên lặng ngăn tầm mắt của Liên Thập Cửu.





Chỉ bất quá hắn cũng không dám ngẩng đầu, liền cúi đầu nhìn hài của mình.



Liên đại nhân tuy nói ngẫu nhiên xảo quyệt, nhưng rốt cuộc cũng là người đọc đủ thứ thi thư. Nhìn thấy bộ dạng này của Tần Hoan, cho dù khách khí, cũng hờ hững phát nổ nói tục.



“Cút.”



Vọng Thư Uyển.com

“Ngươi. . . Ngươi mắng người?”



Đông quan sững sờ, ngẩn người trừng mắt trên mặt ôn nhuận như trước, khí chất xuất trần như trước của thị lang đại nhân.



Hắn sao có thể mắng chửi người?



Người như vậy sao có thể nói ra lời như thế?





Vả lại.



“Liên đại nhân, người đây là không đúng a. Cùng là làm thần một triều, hạ quan tuy nói chức quan thấp kém, nhưng cũng không có làm chuyện bất kính gì với người, người chính là bất mãn hạ quan lại sao có thể miệng nói ác ngôn như thế, dầu gì cũng là sách. . .”



Liên Thập Cửu đã vượt qua hắn đi xem hài tử.



Ở mặt ngoài nhìn lại, hắn cùng ngày thường cũng không có khác biệt gì, chỉ là hành động hơi có vẻ cước bộ phù phiếm tiết lộ hắn lúc này căng thẳng.



Dưới trường bào trái tim bởi vì căng thẳng mà cấp tốc nhảy lên, chỉ sợ chỉ có chính hắn mới nghe được đi?



Hắn từng bước một tới gần, càng ngày càng gần, ngắn ngủn một khoảng cách như là một bước thật dài.



Ninh Sơ Nhị như trước ngồi ở trên chiếc ghế cũ nát, không có né tránh, không hề động, cũng không có nhìn hắn. Hài tử trong lòng cũng nhắm hai mắt, thỉnh thoảng bĩu cái miệng nhỏ nhắn một cái, ngủ say.



Liên Thập Cửu nín thở, có chút ngu si nhìn tiểu tử phấn điêu ngọc mài kia. Lần đầu đại khí căng thẳng cũng không dám thở, sợ đánh thức nàng.



Đây là nữ nhi của hắn, là hắn sinh mệnh nho nhỏ là hắn chưa từng bồi bên cạnh khi nàng trưởng thành. Hắn kinh hỉ cho sự xuất hiện của nàng, càng kinh đau với hậu tri hậu giác của mình.



Sơ Nhị béo lên là có nguyên do.



Nhưng loại béo này, hiển nhiên không phải nhà giàu có xa hoa thịt cá, mà là dưới tình huống rất khó như thế, cho dù không muốn ăn, không nguyện ăn, vì hài tử khỏe mạnh, cũng không thể không ăn.



Mộc Lan trong lòng tựa hồ giật giật, lông mi nồng đậm như một mảnh cửa sổ nhỏ, đón một tầng ánh nắng chiều nhàn nhạt oánh nhuận. Bộ dạng của hài tử này chín phần giống hắn, ngũ quan xinh đẹp mà trong suốt.



Hắn không nhịn được chìa một ngón tay, muốn khẽ đụng khuôn mặt nhỏ nhắn, lại bất ngờ không kịp trở tay bị tiểu tử kia mơ mơ màng màng đưa tay nắm lấy.



Liên Thập Cửu không phải lần đầu tiên bị hài tử nắm lấy ngón tay, lúc trước Liên tiểu thú chảy nước miếng, còn dùng răng nanh cắn qua.



Chỉ là cảm giác lúc này, lại khác hẳn hoàn toàn phụ tử bồi bên nhau năm đó.



Đó là một loại trộn lẫn giữa đau lòng cùng thương tiếc, chua xót cùng áy náy bên trong.



Hắn không dám nói lời nào, thậm chí không dám cử động nữa.



Dưới nỗi lòng căng thẳng, chứng kiến mặt to của đông quan chợt che ở phía trước muốn nói lại thôi.



“Ngươi. . . Ngươi!”



“Muốn ta đánh ngươi sao?”



Thật đáng sợ a.



Đông quan sợ tới mức khẽ run rẩy, dưới chân không tự giác dừng lại, lại nhìn Ninh Sơ Nhị một mắt, muốn há mồm nói cái gì nữa, lại bị người từ phía sau kéo lấy vật liệu may mặc.



Hắn quay đầu, nhìn qua là mặt của Phong Sầm.



“. . . Chuyện của phu thê người ta, ngươi đi theo tham gia lung tung cái gì.”



Tần Hoan là một người ánh mắt không tốt, nhưng trong ký ức của hắn, Phong Sầm cũng không phải người có ánh mắt gì.



Hiện giờ không ánh mắt cũng biến thành có ánh mắt, quả nhiên thuyết minh, hắn quá mù.



Sắc mặt Liên Thập Cửu, khó coi dọa người, Tần đông qua cũng sợ Liên thị lang thật sự sẽ đánh hắn. Xám xịt theo lực đạo Phong Sầm đi ra ngoài.



Nào biết còn chưa đi quá xa, lại nghe Liên Thập Cửu mặt lạnh nói một câu.



“Chậm đã, để lại đồ trong tay.”



Hắn quả nhiên vẫn chú ý cái này.



Tần Hoan đi rồi, Liên đại nhân liền đứng ở trước chậu gỗ trong viện nghiêm túc giật tã lót.



Một đôi tay này của hắn, từng dính qua vô số máu tươi, người tốt là không nhiều,, người xấu là không thiếu. Một tờ tiểu triện tinh nhã, thiên kim khó cầu.



Hiện giờ một đôi tay này, trong chậu gỗ lẳng lặng chà giặt tã lót.



Thân thể của hắn to dài, trên người còn mặc gấm Tứ Xuyên quý giá, cả người đều có vẻ không hợp với gian nhà cỏ nho nhỏ này, rồi lại ấm lòng không hiểu.



Ninh Sơ Nhị nhìn bóng dáng kia, vẫn nhìn, hốc mắt hơi hơi ướt át.



Bởi vì nàng nhìn thấy dưới áp chế hắn như trước khống chế không nổi run nhè nhẹ, cùng với tiếng run động nhỏ đến không thể nghe thấy trong chậu nước.



Hắn đang khóc.



Ninh Sơ Nhị không có tiến lên.





Nàng biết, hắn đại khái là không muốn để nàng qua đó.



Tã lót trong tay bị hắn chà giặt vài lần, thẳng đến ngón tay kia bởi vì quá mức dùng sức mà trắng ra, mới chậm rãi ngừng động tác trong tay.



“Sơ Nhị. . . Thực xin lỗi.”



Thanh âm của hắn còn có chút run rẩy, tiếng nói nghẹn ngào còn khàn khàn dày đặc.



Hắn biết hiện tại nói cái gì đều như giấy, một khắc khi nhìn thấy mẫu tử các nàng, tim của hắn đều như bị kiếm đâm thủng.



“Thực xin lỗi sao?”



Vọng Thư Uyển.com

Ninh Sơ Nhị ôm hài tử đứng lên, chậm rãi đi vào trong phòng.



“. . . Vậy ngươi lần sau, có thể đừng có lỗi với ta nữa hay không?”



! ! !



Liên Thập Cửu dại ra quay đầu lại, cái miệng luôn hoa ngôn xảo ngữ đột nhiên biến thành ngốc dị thường.



Bờ môi của hắn có chút phát khô, kéo vài lần, còn nói ra, bộ dạng ngu si không sai để Sơ Nhị cười ra hai lúm đồng tiền.



“Còn không vào nhà?”



Hiểu nhau cùng hẹn ước, yêu nhau hòa ly, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.



Đã trải qua mưa gió, một khắc gặp lại kia, Ninh Sơ Nhị thừa nhận, tâm tình đáy lòng đã sớm không tá giáp quy điền với hắn rồi.



Còn có cái gì, so với hai người có thể một lần nữa cùng một chỗ càng đáng giá quý trọng đây? Còn có cái gì, so với thân cha như hắn giặt tã lót còn hữu dụng hơn đây?



Nàng mím môi nhìn nam nhân của mình.



“Nếu không tiến vào, ta đóng cửa a.”



Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, đắm chìm trong đắm chìm trong nữ tử nâng mắt cười yếu ớt cùng hài tử trong lòng được phủ kín một tầng hoàng sắc quang ngất nhàn nhạt, xinh đẹp dễ nhìn như thế.



Liên Thập Cửu đứng sừng sững trước cửa, chỉ cảm thấy ngực bị cái gì mềm mềm đụng phải.



Hắn năm nay đã hai mươi bảy tuổi, sớm qua cái tuổi tiểu tử mao đầu, nhưng vẫn là thất thần trong cái miệng cười của nữ tử kia.



“Tiến, tiến vào.”



*



Lúc trăng lên đỉnh trời, nhà tranh nhỏ dấy lên ánh nến.



Liên tiểu thú lại ở Gia Hưng quan hơn mười ngày, lần đầu tiên bị Chiêu Tài ôm trở về lều trại.




Hắn kéo miệng rộng chỉ vào bóng người ôm nhau trên cửa sổ như hài tử thường ra ngoài, tức giận bất bình nói.



“Ta là nhặt được sao? Vì sao có muội muội ta còn phải ra ngoài, hơn nữa Mộc Lan còn ở bên trong a.”



Chiêu Tài chỉ có thể yên lặng giương mắt nhìn bầu trời.





“Chờ muội muội lớn một chút, phỏng chừng cũng sẽ bị ôm đi.”



Hơn hai năm cách xa nhau, nói tương tư vô cùng, đôi phu thê luôn có chuyện nói không hết.



Chỉ là vừa nói, đó là suốt một đêm.



Cho đến sắc trời sương thanh, Đại Xuân canh giữ ở ngoài cửa chờ hầu hạ như trước có thể nghe thấy thấp giọng nói nhỏ nhẹ của đôi phu thê bên trong.



“Hài tử lớn lên giống ta, tương lai tất nhiên là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.”



“. . . Nữ hài tử vẫn là không nên quá xinh đẹp.”



“Vậy để nàng nhìn nàng nhiều một chút, có lẽ sẽ xấu một chút.”



“Liên Thập Cửu! ! !”



Lời nói còn lại, đều bị một cái hôn môi ôn nhu mà lâu dài nuốt hết. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, là tiếng thở gấp dần dần tăng thêm.



Chỉ là trở ngại hài tử còn tại ngủ say, đều kiềm chế không có gần hơn từng bước.



Liên đại nhân bình tức trong chốc lát, ôm thê tử cùng hài tử vào trong ngực, cực nhận chân nói.



“Tên của hài tử. . . Có thể đặt phong nhã một ít hay không.”



Liên Mộc Lan này, thật sự là. . .



Ninh Sơ Nhị dựng lông.



“Mộc Lan thì sao? Đây là rất có học vấn, ngươi chưa từng nghe qua chuyện Mộc Lan nhập ngũ sao?”



Nghĩ nàng làm tiểu thư khuê các mười mấy năm, chạy quan trường vài năm, không phải là bởi vì không có người nào gan dạ sáng suốt cùng khí phách như Hoa Mộc Lan mới để cho người ta ra vẻ đáng thương sao?



Chẳng hạn như giơ roi thúc ngựa, từng nữ tử đều cũng sinh lòng hướng tới đi?



Liên đại nhân nhìn trướng đỉnh thở dài.



Muốn nói Liên gia chúng ta từ trước đến nay là đi lộ tuyến văn nghệ.



Chỉ là ngại chuyện lúc trước vừa mới chọc tức tức phụ, nên nuốt vào.



Ninh Sơ Nhị cho là hắn ngầm đồng ý, còn đắc chí hồi lâu.



Lại không biết, Ninh Sơ Nhất kiến quốc xong, chuyện thứ nhất Liên Thập Cửu làm còn là ở hộ bộ trù tính hộ tịch, yên lặng đổi tên là khuê nữ của mình là Liên Khinh Trần.



Cổ có thi viết: “Vị thành triều vũ ấp khinh trần, khách xá thành thanh liễu sắc tân.”

Đây mới là tên của người có học vấn đặt.



Tuy rằng từ đó về sau, Liên đại nhân ngủ ở sài phòng rất nhiều ngày.



Đây tự nhiên là nói sau.



Luna: Sr mọi người, mấy hôm nay ta bệnh liệt giường luôn hôm

nay mới đỡ chút lại ngoi lên up truyện đây 😛 Web này tự bỏ tiền ra mần, vì thế

sẽ không bỏ ngang giữa chừng đâu. Cám ơn mọi người luôn ủng hộ và chờ ta nhé.