Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 56: Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi*




(*: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có nghĩa là chỉ cần người mình yêu thì trong mắt đẹp như Tây Thi)

Chính là như vậy, từ trong nhà Tuyết, Hàn, Lâm, Chu, tứ đại gia tộc, đồng thời xuất hiện một chiếc xe ngựa, bốn xe gặp nhau trên đường cái, “Mị thiếu.” Hàn Quân Dật kích động quát to một tiếng, vội vàng hưng phấn chạy tới hướng chiếc xe ngựa nhà Tuyết gia, Tuyết Mị nhấc màn xe lên, nhìn thoáng qua hắn, tiểu tử này luôn kích động như vậy sao?

“Mị thiếu, ngồi ở trong xe rất buồn, ra bên ngoài ngồi thôi.” Tuyết Mị nghe vậy, liền từ trong xe chui ra, nói với Tuyết Thất đang đánh xe: “Tuyết Thất, ngươi vào trong ngồi, để bản thiếu đánh xe.”; “Thiếu gia, làm vậy không tốt lắm đâu.” Tuyết Thất chần chừ nói; thiếu gia là chủ tử, làm sao có thể đánh xe? Huống hồ thiếu gia ngươi biết đánh xe sao? Tuyết Mị tựa hồ biết được tâm tư của hắn, nàng cười nhẹ nói: “Tuyết Thất, ngươi cứ yên tâm, bản thiếu tuy rằng chưa từng đánh xe ngựa, nhưng cũng không làm khó được bản thiếu, vào đi thôi.” Nàng kiếp trước còn là tiêu xe hảo thủ, xe ngựa nho nhỏ này có thể làm khó được nàng sao?; “Nga.” Tuyết Thất lên tiếng, thiếu gia cố chấp như vậy, cũng đành phải vậy thôi, nói như thế nào cũng đâu biết hắn vừa mới vào trong, Vô Song lại tiến ra, Tuyết Mị ngẩng đầu nhìn nàng một cái, kinh ngạc nói: “Vô Song, sao ngươi cũng ra ngoài?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, xấu hổ nói: “Ách, cũng đúng, một nữ hài tử như ngươi ngồi cùng một chỗ với vài cái đại nam nhân thực không tiện.” Nói xong liếc mắt nhìn Hàn Quân Dật ngồi đối diện, cười nhẹ nói: “Muội muội của ngươi ngồi một mình, để cho Vô Song ngồi cùng nàng đi.” Hàn Quân Dật gật gật đầu, Hàn Quân Linh từ trong xe thò đầu ra, cười nói: “Vô Song tỷ tỷ, mau qua đây a, muội muội ngồi một mình rất buồn.” Lúc này, Lâm Bình cũng từ trong xe ngựa nhà mình nhảy xuống đi tới, “Vô Song tỷ tỷ, Quân Linh muội tử, ta có thể ngồi cùng các ngươi không?”, Hàn Quân Linh nghe vậy gật đầu. “Còn có ta.” Bỗng nhiên lại có thanh âm nữ tử vang lên, chỉ thấy một nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu từ xe ngựa Chu gia nhảy xuống, đúng là tiểu công chúa Chu gia Chu Lệ.

Vì thế, bốn chiếc xe ngựa trong chớp mắt biến thành hai chiếc xe ngựa, bốn nữ hài tử ngồi một chiếc, Chu Phù Hoa cùng Sở Thiên ngồi ở đằng trước đánh xe, cỗ xe còn lại là Tuyết Mị đánh, Hàn Quân Dật cợt nhả ngồi bên người nàng, Tiểu Thanh ngồi ở một bên khác, nhe răng “Xèo xèo” một trận với hắn, hừ, tiểu tử này muốn đánh chủ ý lên người nàng, đừng tưởng rằng bản thần hầu không biết. Bất quá trong số các nam nhân ở đây, cũng chỉ có hắn mới có thể, ân, tính ra hắn miễn cưỡng cũng gọi là xứng đôi với chủ nhân đi. Bỗng nhiên, “Ba” một tiếng vang nhỏ, “Xèo xèo”, Tiểu Thanh dùng móng vuốt sờ sờ đầu, chủ nhân, sao ngươi lại đánh ta nha? “Ngồi yên một chút.” Tuyết Mị hừ nhẹ một tiếng, vung trường tiên trong tay, “Ba” một tiếng đánh lên thân nhất giai yêu linh mã kéo xe, khẽ quát một tiếng: “Giá!!”, Yêu linh mã ăn một trận đau, nhất thời chạy như điên. Chu Phù Hoa ở phía sau cũng vội vàng quất lên thân Yêu linh mã kéo xe hắn, “Giá” một tiếng, yêu linh mã này cũng chạy theo.

Trên quan đạo, đột nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa chạy cấp tốc “Ba tháp, ba tháp”, một chiếc xe ngựa từ xa xa chạy tới, một thiếu niên mặc tử y tinh xảo ngồi ngay ngắn trên chủ giá, xem tư thế giá kia của hắn, tựa hồ còn ngại tốc độ này chưa đủ nhanh, trường tiên trong tay lại giương lên, ngồi cạnh còn có một gã bạch y thiếu niên tuấn dật, người này đúng là Hàn Quân Dật, chỉ thấy hắn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy trường tiên trong tay thiếu niên, giọng gấp gáp nói: “Mị thiếu, ngươi chậm một chút, chậm một chút.” Tuyết Mị trừng mắt liếc hắn một cái, “Buông tay.”, “Xèo xèo” Tiểu Thanh cũng trừng mắt nhìn hắn, người nhát gan, tốc độ này bản thần hầu còn thấy quá chậm.

Bên trong xe, bốn người Tiểu Xà, Tiểu Hổ, Tuyết Lộ, Tuyết Thất, vì cố để mình không bị văng ra ngoài, một đám vẻ mặt đều đau khổ, thầm vận linh lực ổn định chỗ ngồi, trong lòng đối với thiếu gia nhà mình bội phục sát đất. Ngay cả chạy xe ngựa cũng… không giống người khác.

Mà đám người Chu Phù Hoa, nhìn cỗ xe ngựa phía trước càng chạy càng nhanh rồi biến mất, trong lòng một trận câm lặng, làm ơn, Mị thiếu gia, đây đâu phải đua xe ngựa, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Vô Song ở trong vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy xe ngựa phía trước đã biến mất, trong đôi mắt đẹp liền lộ ra vẻ lo lắng, đôi ngọc thủ khẽ nắm lại. Mị thiếu, ngươi chạy nhanh như vậy, nếu như ngã thì phải làm sao bây giờ? Giờ phút này nàng thậm chí quên mất Tuyết Mị có thực lực vô cùng khủng bố. Hắn có khả năng sẽ té ngã sao?

“Vô Song tỷ tỷ, đừng lo lắng, thực lực của Mị thiếu cao như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hàn Quân Linh ở một bên nắm lấy tay của nàng, an ủi nói. Vô Song nghe vậy, quay lại nhìn nàng, gật gật đầu. “Vô Song tỷ tỷ, ta có thể hỏi tỷ một chuyện không?” Lâm Bình ở một bên lên tiếng hỏi; Vô Song đem ánh mắt dời về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Bình muội, ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.” Hai nữ tử còn lại nghe vậy cũng đem ánh mắt dời về phía nàng, điều này làm cho mặt Lâm Bình nháy mắt đã đỏ lên, nàng ấp úng nói: “Ta… Ta muốn… Ta muốn biết cảm giác thích một người là như thế nào?” Lâm Bình có lấy hết dũng khí, sau khi nói xong liền nhanh chóng cúi đầu. Oa, oa, oa ngượng chết người.

Ba người Vô Song nghe vậy đều sửng sốt, sau một lúc lâu, Vô Song mới hơi đỏ mặt nói: “Bình muội, chuyện này rất khó nói, nói như thế này đi, giống như khi nhìn thấy hắn thì mặt sẽ đỏ, tim đập rất nhanh. Không thấy hắn sẽ nghĩ đến hắn, Tự hỏi hắn ở nơi nào? Có sống tốt không?” Vô Song vừa mới ngừng nói, Lâm Bình liền tự nhủ lại nói ra: “Ta đối với Mị thiếu chính là loại cảm giác này, chẳng lẽ là ta thích hắn?” Vô Song nghe vậy, vẻ mặt như bị kiềm hãm, Hàn Quân Linh ở bên này đã cúi đầu thì thào tự hỏi: “Làm sao bây giờ? Ta đối với Mị thiếu cũng có loại cảm giác này.” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Vô Song cười khẽ nói: “Vô Song tỷ tỷ, tỷ có muốn biết lão tổ tông nhà ta nói Mị thiếu như thế nào không?”; “Hắn nói Mị thiếu rất kiêu ngạo, rất vô sỉ. Bất quá, ta cho rằng nam nhân nên giống như hắn, đủ cường đại, đủ kiêu ngạo, đủ vô sỉ.”; “Đây chính là kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bất quá, Quân Linh muội tử, ta nghĩ rằng cũng chỉ có Mị thiếu mới có loại mị lực này.” Lâm Bình nhẹ giọng nói xong, chỉ thấy nàng mặt cười ửng hồng, đôi mắt đẹp như nước hồ thu giờ phút này lại xuân ý kéo dài.

Lúc này, Chu Lệ từ đầu không nói lời nào lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: “Ta… Ta giống như cũng thích hắn…” ba nữ tử khác nghe vậy, nháy mắt liền đem tầm mắt chuyển đến phía nàng. Chu Lệ cũng không để ý ánh mắt soi xét của các nàng, hai mắt mê say, tiếp tục thì thào nói: “Mị thiếu cười rộ lên nhìn tà tà, thật mê người nga.” Ba người Vô Song đồng thời há miệng thở dốc, rất lâu không nói gì.

Chu Phù Hoa cùng Sở Thiên ở bên ngoài xe tự nhiên cũng nghe thấy thanh âm nói chuyện của các nàng, sắc mặt Sở Thiên có chút bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng Chu Phù Hoa mặt mày nhăn nhó, nắm trường tiên trong tay, lộ rõ gân xanh, giơ trường tiên lên, hung hăng đánh thật mạnh vào người yêu linh mã. Yêu linh mã ăn một trận đau, lại chạy như điên.

Một chương này viết đến đây thôi, thỉnh mọi người hỗ trợ đề cử một chút, cám ơn. Hì hì, Bình biểu tỷ, Tuyết Y cho ngươi nói ra cái đó, ngươi hẳn là sẽ thích đi? Yên tâm, về sau Tuyết Y sẽ cho ngươi một bạch mã vương tử anh tuấn, ha ha ha… Còn có, cám ơn mọi người đã ủng hộ.