Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 57: Bản thiếu cướp của bao nhiêu người, ngươi là người ít nhất




Xe ngựa của Tuyết Mị nhanh chóng tiến vào một mảnh rừng cây rậm rạp, đột nhiên từ trên cây đại thụ hai bên đường xuất hiện ba đạo thân ảnh, đứng ở giữa đường lớn tiếng nói: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, phải đệ lại lộ phí!” Tuyết Mị “Hu” một tiếng dừng xe ngựa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trêu tức ba gã hán tử tráng kiện đứng giữa đường, lộ ra tia hứng thú. Chậc chậc, sơn tặc bản dị giới nha, rốt cục bản tiểu thư cũng gặp được.

“Lão đại, bộ dạng tiểu tử này thật xinh đẹp a.” Gã sơn tặc ở bên phải đột nhiên chỉ vào Tuyết Mị, giọng tán thưởng nói với tên sơn tặc đứng giữa. “Lão Tam, ngươi a, ta nghĩ tên tiểu tử này nhất định là nữ giả nam trang.” Tên sơn tặc phía bên trái nói xen vào. “Nhưng Nhị ca a, trên cổ của hắn rõ ràng có hầu kết của nam nhân nha.” Lão Tam cẩn thận nhìn chằm chằm Tuyết Mị, cuối cùng nghi hoặc nói: “Nga, phải không? Xem ra hắn đúng thật là nam nhân.” Sơn tặc lão Nhị vừa nói xong liền nhận lấy tiếng quát mắng của lão đại đứng giữa: “Câm miệng, hai người các ngươi đều câm miệng hết cho ta, chúng ta là đến cướp bóc, không phải đến để bàn tán về nam nhân.” Hai người vội vàng cúi đầu lên tiếng: “Dạ, lão đại.”

“Uy, hai người các ngươi nếu muốn sống sót, thì đem hết tiền trên người giao ra đây.” Sơn tặc lão đại trừng mắt nhìn hai người Hàn Quân Dật cùng Tuyết Mị, lớn tiếng kêu lên, nghĩ rằng: Hai người này môi hồng răng trắng, y phục hoa lệ, vừa thấy liền biết là công tử có tiền, không phải là dê béo đưa đến tận cửa sao? Làm xong chuyện này, bổn đại gia có thể thú ít nhất vài thê tử, ha ha…

Hàn Quân Dật mỉm cười, không chút lo lắng, ngược lại lại thấy lo lắng thay cho bọn họ, hy vọng sẽ không bị Mị thiếu chỉnh đến mức không ra người. Quả nhiên… “Uy, đại hán, đòi tiền của bản thiếu, nhưng bản thiếu lại không có tiền, muốn đòi mạng, có bản lĩnh ngươi lại đây lấy nha.” Tuyết Mị lấy ra tử ngọc chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm ba tên sơn tặc, ý cười kéo dài. Bên trong xe, đám người Tiểu Xà, Tiểu Hổ nghe thấy dị động vừa muốn ra ngoài liền bị Tuyết Mị chặn lại: “Các ngươi không cần xuất hiện, ba cái tiểu lâu la này còn chưa đủ để thiếu gia ta tách hàm răng đâu.”

“Hừ, tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Sơn tặc lão đại nghe vậy nhất thời giận dữ, tiểu tử này, nhìn bộ dạng hắn ôn văn nho nhã, giống một tên tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới nói chuyện lại kiêu ngạo như vậy. “Uy, tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, bổn đại gia là đại vương núi này, cướp của giết người, không chuyện ác nào là không làm, dạng này, ngươi sợ rồi sao? Ngoan ngoãn giao tiền ra. Bổn đại gia sẽ tạm tha cho ngươi một mạng.”

“Ôi, bản thiếu thực sợ nga.” Tuyết Mị từ trên xe nhảy xuống trêu tức nói, “Xèo xèo” Tiểu Thanh cũng nhảy xuống theo, hướng bọn họ quơ quơ hầu quyền. Chậc chậc, các ngươi thảm rồi, chủ nhân nhà ta nhưng là tiểu ác ma giết người không chớp mắt, ăn tươi nuốt sống, không nhân nghĩa Tuyết gia Mị Thiếu. Các ngươi gặp phải nàng, tuyệt đối là muốn chết cũng không xong…

“Tiểu tử, hiện tại biết sợ rồi đúng không, vậy thì nhanh đem tiền trên người giao ra đây, nếu không… Ôi…” Sơn tặc lão đại còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Mị lắc mình nghênh diện đánh cho một quyền, nhất thời một nửa khuôn mặt liền thũng xuống, hắn tức giận hét lớn: “Xú tiểu tử, bổn đại gia liều mạng với ngươi.”; “Thương” một tiếng, rút ra đại đao giắt bên hông, nhất cử nhất động đều hướng về phía Tuyết Mị. Sơn tặc lão Nhị cùng lão Tam thấy thế, cũng vội vàng vác đại đao tấn công.

Tuyết Mị khẽ cười một tiếng, mũi chân điểm một cái, lăng không nhảy lên, đối phương chỉ là một gã linh tướng nho nhỏ, nàng còn không đặt vào trong mắt. “Xèo xèo” thân mình Tiểu Thanh cũng nhảy mạnh, hầu trảo hùng tráng phác về phía lão Nhị cùng lão Tam, chính là mỗi người một trảo. “Ba, ba” hai tiếng vang lên, ngay sao đó, sơn tặc lão Nhị cùng lão Tam đều bay ngược lên, lại “phanh” một tiếng vang thật lớn, đồng thời đánh lên một cây đại thụ, một tiếng “lạch cạch” ngã xuống đất, hai người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết thê lương, y phục rách nát, bả vai lộ ra lỗ máu huyết nhục mơ hồ, máu đỏ thỉnh thoảng lại xuất hiện, tràn ra khoảng đất lớn. Tiểu Thanh là Linh thú ngũ giai, thực lực tương đương với linh tu cường giả linh vương, hai gã sơn tặc này chỉ là một cái linh sư nho nhỏ, ngay cả một kích của Tiểu Thanh cũng không có cách nào tiếp nhận nổi.

Mà cùng lúc đó ở bên này, sơn tặc lão đại cũng bị một chưởng của Tuyết Mị quạt bay, “Phanh” một tiếng ngã trên một khoảng không xa trên mặt đất, kêu “ôi, ôi”. Tuyết Mị lắc mình một cái, ngồi bên cạnh hắn cười nhẹ nói, “Đại hán, bình thường bản thiếu rất thiện lương, ngươi ngẫm lại xem a, ngươi rút đao muốn giết bản thiếu, bản thiếu cũng chỉ nhẹ nhàng chặt đứt hai đùi của ngươi. Ngươi nói xem, bản thiếu là ngươi tốt có phải hay không?” Sơn tặc lão đại nghe vậy liền chết tâm, ngươi là người tốt? Nếu vậy thì bổn đại gia làm thánh nhân được rồi.

“Đại hán, ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không chết được, chỉ bị một trận đau đớn mà thôi, nhưng nếu như chữa trị chậm trễ, tình huống liệt nửa người cũng có khả năng xảy ra.” Tuyết Mị cười tủm tỉm nói, “Đến lúc đó, liệt nửa người muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, làm người cũng không có ý nghĩa, thế này đi, đại hắn, bản thiếu liền quyết định làm người tốt một lần nữa, cho ngươi chết một cách thống khoái, ngươi thấy thế nào?” Nói xong, bàn tay mềm xoa cổ hắn, môi đỏ mọng thở nhẹ: “Bản thiếu chỉ cần sờ nhẹ, ngươi có thể hồn về Tây Thiên, vĩnh trừ thống khổ. Bất quá, ngươi cũng không cần cảm kích bản thiếu, bởi vì bản thiếu là người tốt. Đúng không?”

Sơn tặc nghe vậy thân mình liền cứng ngắc, động cũng không dám động, chỉ có thể khóc hô: “Công tử, là tiểu nhân có mắt như mù, ngươi tạm tha ta đi, có được không? Trong nhà tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi cần chiếu cố, dưới có tiểu hài tử ba tuổi vừa nhận nuôi, bọn họ không thể rời xa tiểu nhân a.” Tuyết Mị đồng tình gật gật đầu, “Ân, ngươi thật ra cũng rất đáng thương, bất quá, nửa người của ngươi bị tê liệt rồi làm sao có thể chiếu cố người nhà của ngươi đây, hay là như thế này, bản thiếu chịu làm tội nhân, không bằng giết ngươi, giảm bớt gánh nặng cho người nhà ngươi, chắc chắn người nhà của ngươi sẽ rất cảm kích bản thiếu.”

“Công tử tha mạng a, tiểu nhân còn chưa muốn chết, công tử, ngươi là ngươi tốt, tha cho ta đi.” Sơn tặc lão đại sợ tới mức vội vàng cầu xin tha mạng. Hiện tại ngay cả ruột của hắn cũng đang kêu gào, cái gì mà tiểu dê béo? Rõ ràng chính là sói đội lốt người.

“Bản thiếu rất thiện lương, tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể.” Tuyết Mị cười nhẹ, thu tay về, tiếp tục nói: “Bất quá, bản thiếu vì đánh trả lại ngươi tốn cũng không ít khí lực, đại hán, ngươi có phải hay không cũng nên làm cho ta cái gì đó?”

“Dạ, dạ, tiểu nhân có.” Sơn tặc lão đại vội vàng lên tiếng trả lời: “Về nhà tiểu nhân sẽ sai người vẽ một bức họa công tử, sau đó đem nó trở thành lão tổ tông ngày ngày cung phụng…”; “Ngừng.” Tuyết Mị vội vàng lên tiếng đánh gãy lời hắn, “Đại hán, bản thiếu không muốn làm lão tổ tông của ngươi, ngươi liền trực tiếp đưa tiền cho ta là được.”

“A…” Sơn tặc lão đại nghe vậy, ngay cả tâm cũng khóc rống, làm cướp cư nhiên lại bị người cướp lại, “Công tử, tiểu… tiểu nhân không có tiền a.”

“Ha ha, không có tiền?” Tuyết Mị nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Nếu không có tiền, vậy để mạng lại đi.” Nói xong, bàn tay mềm mại lại xoa cổ của hắn. “Đừng… đừng…” Sơn tặc lão đại nhất thời sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội vàng cầu xin tha thứ nói: “Công tử, ta… ta có tiền, ta… ta sẽ đưa hết cho ngươi.” Nói xong, tay run run đưa vào trong ngực, lấy ra một cái hầu bao nhỏ đưa cho Tuyết Mị; đau lòng a, đây là thành quả của bổn đại gia sáng nay tân tân khổ khổ (khó khăn lắm) mới cướp được, vẫn còn nóng lại rơi vào tay người khác.

Tuyết Mị mở hầu bao ra, nhất thời liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Chỉ có một chút như vậy?” Sơn tặc lão đại vừa nghe liền vội nói: “Công tử, tiểu nhân chỉ là một sơn tặc nho nhỏ, nếu như có nhiều tiền, tiểu nhân cũng không phải cướp của.”Dựa vào! Bản thiếu cướp của bao nhiêu người, ngươi là người ít nhất.” Sơn tặc lão đại nghe vậy, nhất thời trợn mắt, liền hôn mê bất tỉnh. Vô sỉ a, nguyên lai là gặp đồng nghiệp a…

Chương tiếp theo, nam chính số 2 sẽ ra sân, hì hì, mọi người ủng hộ hắn một chút, cũng ủng hộ Tuyết Y một chút, thỉnh hỗ trợ đề cử một chút, cám ơn. Được rồi, Tuyết Y cũng rời đi thôi…