Yên ổn vào trấn, an bình tìm được một cái khách điếm, đoàn người Tuyết Mị quyết định ở lại đây nghỉ tạm một buổi tối. Trong phòng ngủ, Tuyết Mị vừa nằm ở trên giường được một lúc, liền có người đến gõ cửa phòng nàng, nàng nhịn không được nhíu mày, cơm cũng đã ăn rồi, tắm cũng đã tắm sạch rồi, không phải hiện tại nên đi ngủ sao? Nửa đêm, lại có người tới tìm ta? Đành phải giương giọng kêu lên: “Vào đi.”
“Mị thiếu, ngươi đã ngủ chưa?” Người đi vào là một phấn y nữ tử, Tuyết Mị hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy, “Lâm Bình, là ngươi? Có chuyện gì vậy?”; “Mị thiếu, ta… ta không ngủ được, nghĩ muốn tới thăm ngươi một chút.” Lâm Bình đỏ mặt nhỏ giọng nói. Tuyết Mị nghe vậy nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, làm ơn, tiểu thư, ngươi không ngủ được tìm ta có ích lợi gì nha? Đôi mắt đẹp nhìn nàng, bỗng nhiên kinh ngạc: “Di, Lâm Bình, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy a? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Ta… ta không sao, Mị thiếu, ngươi ngủ đi, ta cũng về ngủ đây.” Lâm Bình lại đỏ mặt, nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Ta muộn như vậy còn đến tìm hắn, không biết hắn sẽ nghĩ ta thành dạng người gì? Oa, oa, oa thật sự là mất hết mặt mũi.
Tuyết Mị nhìn theo bóng lưng Lâm Bình chạy ra ngoài, trong mắt xuất hiện tia hồ nghi, muộn như vậy lại chạy tới chỗ ta nói không ngủ được, đây là muốn làm cái gì? Thiết, mặc kệ nó, hiện tại đi ngủ là quan trọng nhất. Tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại, thật lâu sau, lại phát hiện mình cũng không ngủ được, choáng váng, có lẽ bị lây bệnh của Lâm Bình rồi. Đành phải ngồi dậy tu luyện, hiện tại bí quyết hỗn độn thánh đã luyện đến thành cảnh hậu kỳ, cách thành cảnh đỉnh không xa, chỉ cần có đủ thần lực tự nhiên sẽ đột phá…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyết Mị vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phá lệ tươi cười đến xán lạn của Hàn Quân Dật, “Mị thiếu, sáng hảo a.”; “Sáng hảo.” Tuyết Mị cười nhẹ đáp. Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra, là Lâm Bình, khi nàng nhìn thấy Tuyết Mị, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: “Mị thiếu, sáng hảo, ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt.” Lúc này Vô Song cũng đi ra từ phòng bên cạnh, thấy một màn như vậy, vội vàng gọi Lâm Bình lại: “Bình muội, để ta đi lấy cho.”; “Nga.” Lâm Bình cúi đầu nhìn nàng, lên tiếng, xoay người vào phòng. “Mị thiếu, ngươi chờ ta một chút.” Vô Song cười nói, sau đó liền quay người xuống lầu.
Tuyết Mị sờ sờ cái mũi, choáng váng, như thế nào lại ngửi thấy mùi giấm chua? Nghiêng đầu liền thấy một gã thiếu niên mặc bạch y tuấn dật đang tỳ vào cạnh cửa nhìn mình ai oán. Tuyết Mị kéo kéo khóe miệng, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Hàn Quân Dật, biểu tình này của ngươi thật ghê tởm.” Nói xong liền xoay người bước vào phòng, “Mị thiếu.” Hàn Quân Dật cũng tiến vào, “Mị thiếu, ngươi… ngươi thích các nàng sao?”
“Thích a, nữ tử xinh đẹp như vậy có ai mà không thích a?” Tuyết Mị nhìn hắn cười nhẹ nói; người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ta chỉ là vui chơi, cảm thấy thích các nàng. Hàn Quân Dật nghe xong thần sắc liền tối sầm lại, trên người nhất thời tỏa ra thản nhiên ưu thương, đột nhiên, hắn xoay người không nói một lời đi ra ngoài, bóng dáng có chút cô độc, có chút tịch mịch, có chút bi thương.
“Thích không có nghĩa là yêu.” Tuyết Mị làm như vô ý nói, không biết tại sao khi nhìn thấy Hàn Quân Dật xoay người rời đi, trong lòng có chút ê ẩm, cảm giác có chút khó chịu. Nhưng Tuyết Mị lại không biết những lời này của nàng đã bị Hàn Quân Dật nghe thấy, thân thể đột nhiên chấn động, ngay sau đó tựa như gió xoáy xông về phía nàng, đem Tuyết Mị không hề phòng bị gắt gao ôm vào trong ngực, kích động kêu lên: “Thật tốt quá, thật tốt quá.”
“Hàn Quân Dật, ngươi còn không mau buông tay.” Thân thể Tuyết Mị cứng đờ, lạnh giọng nói; lòng hắn rất ấm áp, cực nóng khiến cho nàng chịu không nổi. “Mị thiếu, đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một chút có được không? Chỉ một chút thôi.” Hàn Quân Dật thấp giọng thỉnh cầu.
“Hàn Quân Dật, nếu ngươi không buông tay, bản thiếu thật sự sẽ đem ngươi đánh thành tàn phế.” Hàn Quân Dật cảm nhận được cơn tức giận càng ngày càng lớn trên người Tuyết Mị, vội vàng buông ra, cười làm lành nói: “Mị thiếu, ngươi đừng nóng giận, nếu ngươi làm hại thân thể, ta sẽ đau lòng.” Nói xong, đột nhiên dí sát mặt Tuyết Mị, hôn trộm một cái, sau đó thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng chạy ra ngoài, ha ha, rốt cục cũng được tiếp xúc gần, tuy rằng chỉ là mặt, nhưng ta sẽ cố gắng.
“Hàn, Quân, Dật.” Phía sau truyền đến thanh âm rống giận của Tuyết Mị, cả khách điếm tựa hồ cũng vì thế mà chấn động, không ít khách nhân nghe thấy liền bừng tỉnh, dựa vào! Ai a, mới sáng tinh mơ đã kêu tiếng quỷ.
Lúc này, Vô Song vừa vặn bê nước ấm vào trong phòng, nhìn Tuyết Mị lo lắng hỏi: “Mị thiếu, ngươi… người không sao chứ?”; “A… không có việc gì… không có việc gì.” Tuyết Mị xấu hổ nói. Vô Song nghi hoặc nhìn nàng, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Mị thiếu, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?”; “Ách, mặt đỏ? Ta đỏ mặt sao? Có lẽ là do trời quá nóng, Vô Song, người đi ra ngoài trước, ta tự mình làm được rồi.” Nói xong liền đưa tay đỡ lấy chậu nước ấm trên tay nàng. “Nga.” Vô Song lên tiếng, lo lắng nhìn hắn một cái, xoay người đi ra ngoài. Nghĩ thầm: Bây giờ là cuối thu khí sảng, làm sao có thể bị nóng, Mị thiếu, ngươi nhất định là có chuyện giấu Vô Song, đúng không?
Tuyết Mị rửa mặt chải đầu xong, vẻ mặt bình tĩnh đi xuống đại sảnh dưới lầu, mà đám người Tiểu Xà, Tiểu Hổ đã sớm ngồi ở bàn bên cạnh chờ nàng, thấy nàng đi xuống, liền đứng dậy kêu lên: “Thiếu gia”, “Mị thiếu.”; “Ân.” Tuyết Mị thản nhiên lên tiếng, mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ chủ vị. Mọi người vụng trộm nhìn nàng, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, tiếng rống to vang tận trời lúc nãy, giống như vẫn còn vang lên bên tai. Mà cái tên gây ra chuyện da mặt lại rất dày, ngồi đối diện nàng cười hắc hắc. Tuyết Mị hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đôi mắt đẹp đảo qua mọi người, hừ nhẹ một tiếng: “Mọi người ăn nhanh một chút, sau đó liền lên đường.” Tuyết Mị vừa dứt lời, một đạo thanh âm ngả ngớn cũng vang lên theo: “Chậc chậc, Phong, người nhìn xem, ta vốn nghĩ rằng bộ dạng ngươi đã đủ yêu nghiệt, không thể tưởng tượng được thế nhưng còn có ngươi so với ngươi còn muốn yêu nghiệt hơn.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy có hai thiếu niên tuấn tú từ trên lầu phiêu nhiên bước xuống dưới, một xanh một trắng, người vừa lên tiếng chính là thanh y thiếu niên kia, bộ dạng tuấn tú, tay còn phe phẩy cây quạt giấy màu trắng, tự cho rằng mình có bộ dáng siêu phàm. Mà bạch y thiếu niên bên cạnh hắn, hai tròng mắt sáng như ngọc, mi mục như họa, bạch y phiêu miểu, phảng phất như trích tiên.
Mọi người nhìn thấy bọn họ, chợt ngốc lăng, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái ban đầu, quay đầu tiếp tục ăn cơm, mỹ nam bọn họ cũng đã thấy qua, hơn nữa, còn có ai suất hơn Mị thiếu nhà chúng ta?
Hì hì, mọi người đoán xem nam chính số 2 là ai? Mọi người cứ tiếp tục đoán. Tuyết Y còn muốn viết tiếp, thỉnh mọi người hỗ trợ đề cử một chút, cám ơn.