Lại Nhất Phi trong lòng nghẹn uất: Hắn từ khi sinh ra đến nay còn chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy, đã trở thành người gỗ đứng ở đây thì thôi đi, nhưng vì sao bữa cơm của bọn họ, lại để ta bỏ tiền ra trả, thật vô sỉ. Còn chưa hết, lại làm phiền cả huynh đệ mới quen thật mất mặt. Nhưng dù ta có năng lực gì, hiện tại vừa không động đậy được lại không thể nói chuyện, thật không biết tiểu tử này dùng cái yêu pháp gì, đáng giận! Lại Nhất Phi ta đường đường là Lại gia đại thiếu gia của Vân Vụ thành, thanh danh một đời lại bị hủy hết ở nơi này. Lão thiên gia, tại sao lại như vậy? Tiểu tử trước mặt này, bộ dáng tốt không nói, vì sao thực lực lại trâu như vậy, thực lực đã trâu thì thôi, vì sao còn vô sỉ như vậy? Nếu biết hắn vô sỉ như thế, ta làm sao có thể cố tình chọc vào hắn.
“Lại Nhất Phi đúng không?” Tuyết Mị lắc mình đi đến bên cạnh hắn, ý cười trong suốt: “Có muốn bản thiếu giúp ngươi giải huyệt đạo hay không a?”; “…” Lại Nhất Phi: Vô nghĩa, tất nhiên là có, ngươi nghĩ đứng như vậy không mệt hay sao?
“Kỳ thật, muốn bản thiếu giải huyệt giúp ngươi cũng không phải là không được, bất quá tiền cơm này ngươi nhất định phải trả.” Nói xong liền đưa tay lấy bánh bao trong miệng hắn xuống, còn nói thầm một câu: “Ai, thật lãng phí, sớm biết như vậy ta liền mượn tiểu nhị cái khăn trải bàn cũng tốt lắm.” Mọi người ở đằng sau nghe vậy vẻ mặt nhất thời đều chảy xuống vài đạo hắc tuyến, mà Lại Nhất Phi nghe xong liền muốn chết tâm, ngươi tại sao có thể vô sỉ như vậy chứ?
Lúc này, Tuyết Mị đưa tay để ở trước ngực Lại Nhất Phi, điểm vài cái, “Ba, ba” hai tiếng vang lên, hắn rốt cục cũng có thể cử động, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đánh một quyền về phía mặt tử y thiếu niên, Tuyết Mị cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm lấy tay hắn, cười lạnh nói: “Hừ, nhất giai linh tướng nho nhỏ thế nhưng lại muốn động thủ với bản thiếu, thật không biết sống chết, bất quá bản thiếu bình thường rất thiện lương, lần này liền bỏ qua cho ngươi.” Nói xong, bàn tay mềm dùng sức vung lên, nhất thời Lại Nhất Phi liền bị một cỗ lực đánh bay, “Phanh” một tiếng, ngã xuống một cái bàn ở xa xa, lại “Rầm” một tiếng, cái bàn không chịu được lực đã gãy tan. “Tiền cái bàn ấy, cũng tính vào tiền của ngươi.” Thanh âm trêu tức của Tuyết Mị truyền đến từ xa xa.
Lại Nhất Phi hừ lạnh một tiếng, từ dưới mặt đất chật vật đứng lên, nghĩ thầm: Hừ, tính cho ta thì tính, bổn thiếu gia chẳng có gì nhiều ngoại trừ tiền. Hắn đưa tay rút một phen kim châu phiếu từ trong ngực đặt lên trên bàn, thần khí nói: “Bổn thiếu gia chỉ có tiền, chưởng quầy, ngươi tới đây xem xét một chút, tiền này có đủ không?” Chưởng quầy của khách điếm nghe vậy liền lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đi tới, lấy kim châu phiếu trên bàn đếm đếm, cúi đầu khom lưng nói: “Công tử, tất cả là một vạn kim châu, thừa rất nhiều, thừa rất nhiều.”
Tuyết Mị ở bên này, tai thính liền nghe được, đột nhiên kêu lên: “Chưởng quầy, có bao nhiều tiền thừa liền mang tới đây cho bản thiếu.” Lại Nhất Phi nghe xong liền kêu gào: “Dựa vào cái gì? Đây là tiền của bản công tử.” Tuyết Mị cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi đánh không lại bản thiếu.”; “Ngươi…” Lại Nhất Phi nhất thời chán nản, đây rõ ràng chính là công khai cướp bóc.
“ngươi cái gì mà ngươi, ngươi không phải đã nói ngươi có rất nhiều tiền sao? Mới có một vạn kim châu phiếu, hôm qua bản thiếu cướp của sơn tặc còn muốn nhiều hơn ngươi.” Tuyết Mị vừa nói xong, tất cả mọi người đều cố nén cười ra ngoài, tin tưởng cũng chỉ có Mị thiếu mới có thể đem chuyện cướp bóc này nói ra thản nhiên như vậy.
“Người… người được… cho ngươi, cho ngươi, đều cho ngươi. Dù sao bổn thiếu gia cũng không thiếu tiền.” Tuyết Mị nghe vậy liền trừng mắt liếc hắn một cái, ” Ngươi nói sớm hơn có phải tốt không, không nên lãng phí nhiều nước miếng của bản thiếu như vậy. Vẫn là Bạch lão đầu phóng khoáng a, nói vậy liền lập tức đưa cho bản thiếu năm mươi vạn kim châu.” Nói xong, đôi mắt đẹp nhìn về phía chưởng quầy, kêu lên: “Chưởng quầy, ngươi đứng đờ người ở đó làm gì, còn không mau đem tiền lại đây.” Chưởng quầy nghe vậy, vội vàng đi tới, đem kim châu phiếu cung kính dâng lên tay Tuyết Mị, từ thần sắc của mọi người hắn có thể thấy được, tử y thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một người khó chơi, cho nên hắn phải cẩn thận.
Tuyết Mị điểm một cái ý niệm đã đem kim châu phiếu thu hồi vào thánh thần giới, nghĩ: Chậc chậc, chuyện cướp bóc này thật tốt, có thể dễ dàng kiếm thêm thu nhập rồi. Hì hì, bổn tiểu thư còn phải cướp thật nhiều, đời trước đã là thần trộm, cả đời này liền làm thần cướp đi. Như vậy mới không uổng đời này.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận thanh âm náo nhiệt của yêu linh mã, đôi mắt đẹp của Tuyết Mị nhất thời sáng ngời, thuấn di một cái liền tiêu thất trong hư không ở ngay trước mắt mọi người, lưu lại một đám vẻ mặt đều dại ra.
Lại Nhất Phi cho là mình hoa mắt, tiểu tử áo tím này làm sao có thể biến mất như vậy đâu? Hắn lại dụi dụi mắt, nhưng là kết quả vẫn không khác gì lúc trước, lúc này, tim hắn giống như kinh đào hãi lãng*, một giọt mồ hôi lạnh từ phía sau lưng lặng yên chảy xuống, chính mình vừa mới liều mạng với cái loại yêu nghiệt này sao? May mắn yêu nghiệt này còn thủ hạ lưu tình, bằng không ta đã đi gặp tổ gia gia rồi.
(*惊涛骇浪: sóng to gió lớn)
Tuyết Mị thuấn di xuất hiện bên ngoài, nhìn thấy trên ngã tư đường có một loạt yêu linh mã đang đứng, thân cao thể tráng, ân, không tồi, đếm đếm, sáu mươi cái đầu, nhiều hơn hai con, nghĩ thầm: tiểu tử Mộc Thần Phong này có vẻ hào phóng, còn cấp cho bổn tiểu thư thêm hai cái đầu, hì hì, nếu hắn có điều kiện như vậy, bổn tiểu thư đương nhiên sẽ không khách khí với hắn. Một cái ý niệm trong đầu, đem 46 con thu vào thánh thần giới, chỉ còn lại 14 con. Bên trong thánh thần giới có không gian chuyên dụng cho linh thú, vô cùng lớn, có bao nhiêu thu được bấy nhiêu.
Lúc này, Tuyết Mị nghi hoặc dò xét bốn phía, sao lại không thấy bóng dáng hai người Hàn Quân Dật cùng Mộc Thần Phong? Bọn họ chạy đi đâu rồi?
Hì hì, các vị nói xem, Hàn Quân Dật cùng Mộc Thần Phong đang ở đâu? Chương tiếp theo, Tuyết Y sẽ nói cho mọi người. Cuối cùng, thỉnh mọi người giúp Tuyết Y đề cử một chút, cám ơn. Tuyết Y sẽ vô cùng cảm kích.