Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 61: Ngươi muốn biết cảm giác miếng thịt trên người bị cắt một đao là như thế nào sao?




Tuyết Mị không nhìn thấy thân ảnh hai người Hàn, Mộc lập tức liền nghi hoặc, hai người kia chạy tới nơi nào rồi? Vận dụng thần thức dò xét phụ cận bốn phía, đều không có phát hiện thân ảnh bọn họ, trong lòng nàng không khỏi xuất hiện một chút lo lắng.

“Tiểu Kim, Tiểu Kim, ngươi có cảm nhận được hơi thở của bọn họ không?” Tuyết Mị nhẹ nhàng hỏi, “Chủ nhân, ngươi chờ một chút, ta đi xem thử.” Tiểu Kim lên tiếng, lắc mình khỏi cổ tay Tuyết Mị, biến mất trong không khí, khí tức quỷ dị không màu từ trên thân hình nho nhỏ bạo dũng mà ra, từ hơi thở hai người Hàn, Mộc lưu lại, tiến một đoạn dài về phía trước, ngay sau đó Tiểu Kim liền kêu lên: “Chủ nhân, hai người bọn họ bị một nữ nhân kèm cặp đang hướng về phía Đông, hiện tại đã đến một khu rừng nhỏ cách thành một ngàn dặm.” Tiểu Kim vừa nói xong, thân ảnh Tuyết Mị liền biến mất trong hư không. “Ai, chủ nhân, đợi ta với.” Tiểu Kim lo lắng kêu lên, thân nhỏ chợt lóe, phi thẳng hướng Đông mà đi.

Tuyết Mị thi triển hai lần thuấn di mới đến được khu rừng nhỏ trong lời Tiểu Kim. Vừa đến liền nhìn thấy một nữ nhân áo hồng nửa đứng nửa ngồi quay lưng về phía mình, đưa tay về phía Mộc Thần Phong đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới mặt đất định làm gì đó, “Dừng tay.” Nàng vội quát to một tiếng, nữ nhân kia nghe vậy liền dừng động tác, chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt phù dung tràn đầy kinh ngạc, tựa hồ không ngờ rằng sẽ có người xuất hiện ở nơi này.

“Uy, nữ nhân, mau thả hắn ra.” Nữ nhân kia nghe vậy liền cười khanh khách, “Ha ha, xem ra hôm nay bản cô nương ta thật có diễm phúc, vừa mới vứt bỏ một mỹ nam, hiện tại lại tới thêm một tên còn anh tuấn hơn.” Trong lòng Tuyết Mị liền cả kinh, đôi mắt đẹp quét qua xung quanh, quả nhiên, trên mặt đất trừ bỏ Mộc Thần Phong, thì không thấy Hàn Quân Dật đâu cả. Tuyết Mị lo lắng kêu lên: “Uy, xú nữ nhân, ngươi đem hắn quăng đi đâu rồi?”; “A, tiểu mỹ nam, ngươi đừng hung hăng như vậy, tỷ tỷ rất thơm, không có thối, không tin ngươi liền qua đây xem một chút.” Cô nương dụ dỗ bắn một cái mị nhãn về phía Tuyết Mị, cười ái muội nói. Nhất thời làm cho mỗ Mị nổi hết cả da gà, ghê tởm, rất ghê tởm, may mắn hôm nay bổn tiểu thư ăn không nhiều, bằng không sẽ nôn hết ra mất.

“Uy, nữ nhân đáng chết, ngươi làm cái gì vậy? Thật ghê tởm!” Tuyết Mị cố nén cảm giác ghê tởm ở dạ dày, bị phẫn mắng. “A, tiểu mỹ nam, ngươi không biết sao, nữ nhân không xấu, nam nhân không thương.” Cô nương dụ dỗ vừa nói vừa phao mị nhãn, bỗng nhiên nàng đứng lên, cười quyến rũ đi về phía Tuyết Mị, thân hình đầy đặn, uốn éo uốn éo.

“Tiểu mỹ nam, muốn biết tư vị khoái hoạt là như thế nào, tỷ tỷ có thể giúp ngươi nga.” Dụ dỗ nương đi đến trước mặt Tuyết Mị, nháy mắt cười nói. “Tỷ tỷ, ngươi thật sự có thể làm bản thiếu vui vẻ sao?” Tuyết Mị bỗng nhiên cười tà mị nói, đôi mắt phượng nhẹ nhàng chớp, như ve rung cánh, tràn đầy mị ý. Nhưng trong lòng lại cười lạnh một tiếng: Gọi tỷ tỷ? So với nãi nãi của ta còn muốn già hơn, chỉ là một lệnh tôn nho nhỏ, chờ xem bổn tiểu thư khiến ngươi vui vẻ thế nào.

Dụ dỗ nương nhìn mỗ Mị trong chốc lát liền ngây ngốc, nghĩ thầm: Bản cô nương ta dụ dỗ biết bao nam nhân, còn chưa thấy qua nam nhân nào cực phẩm như vậy, nếu… Còn chưa đợi nàng phục hồi tinh thần, “Ba” một tiếng vang lên, mặt nàng liền cảm thấy một trận đau như lửa đốt.

Dụ dỗ nương bụm mặt nổi giận mắng: “Xú tiểu tử, ngươi dám đánh lão nương?”; “Hừ, bản thiếu không những muốn đánh ngươi, mà còn muốn giết ngươi!” Nói xong, “ông” một tiếng vang nhỏ, Tuyết Nguyệt kiếm liền xuất hiện trong tay nàng, hừ lạnh một tiếng: “Nhất giai lệnh tôn nho nhỏ cũng dám đùa giỡn bản thiếu, thật đáng chết.”

Dụ dỗ nương cả kinh, nhanh chóng lùi về phía sau, hoảng sợ kêu lên: “Ngươi… ngươi có thể nhìn thấu tu vi của ta?” Lúc này lòng nàng vạn phần hoảng sợ, lúc trước lại cho rằng tiểu mỹ nam trước mắt này chỉ là một phàm nhân, nghĩ có thể hưởng thụ một phen, dù sao thì mình cũng không cảm nhận được linh lực dao động trên người hắn, không ngờ hắn lại là mãnh hổ hung ác. Hiện tại nàng muốn khóc cũng không khóc được.

“Hừ, nữ nhân đáng chết, không phải ngươi nói sẽ khiến bản thiếu vui vẻ sao? Như vậy bản thiếu liền nói cho ngươi biết, hiện tại chuyện làm bản thiếu vui vẻ nhất chính là đem ngươi chặt thành mười tám khúc.” Tuyết Mị lạnh giọng nói, giương Tuyết Nguyệt kiếm trong tay lên. Lúc này dụ dỗ nương cũng gỡ trường tiên (roi) bên hông ra, cười lạnh nói: “Xú tiểu tử, có bản lĩnh thì để mạng lại đi.” Nghĩ thầm: Tiểu tử này tuổi còn trẻ, cho dù có thiên phú yêu nghiệt, thực lực cũng không thể mạnh hơn lão nương; hắn có thể nhìn thấu thực lực của lão nương, nhất định là đoán bừa. Dù sao yêu nghiệt như Tuyết Mị nhìn khắp Tử Tuyết đại lục này cũng chỉ có mình nàng. Liệu có ai được như nàng, mười ba tuổi đã có thực lực của một cường giả linh quân, người thường nếu muốn có được thực lực như vậy, ít nhất cũng phải tu luyện sáu, bảy mươi năm.

Hai người cứ đứng đối diện nhìn nhau như vậy, bỗng nhiên Tuyết Mị nhảy lên không trung, dụ dỗ nương cũng phi thân nhảy lên, hai người đồng thời đều đứng giữa không trung. Tuyết Mị khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng vung Tuyết Nguyệt kiếm, nhất thời có một cỗ hào quang bảy màu chói mắt phát ra từ thanh kiếm, hướng về phía dụ dỗ nương mà đi. Dụ dỗ nương thấy vậy nhất thời sắc mặt đại biến, nàng có thể cảm ứng được sự khủng bổ của thất thải kiếm quang này, tình thế cấp bách, trường tiên trong tay buộc phải vội vàng xuất ra nghênh đón. “Xuy xuy” mấy tiếng vang lên, thất thải kiếm quang chém vào trường tiên, nhất thời dâng lên một trận khói trắng, chỉ trong một khắc trường tiên đã hóa thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống đất. “A, linh xà tiên ngàn năm của ta.” Dụ dỗ nương hô to một tiếng, phẫn hận trừng mắt nhìn tử y thiếu niên trước mắt. Nhưng ngay sau đó, đồng tử nàng liền co rút lại, chỉ thấy thiếu niên tùy ý chém ra một đạo thất thải kiếm quang khác đánh về phía nàng. Rất nhanh, rất gần…

Sau đó chỉ nghe thấy dụ dỗ nương hét thảm một tiếng, thân mình như diều đứt dây ngã xuống mặt đất, “Phốc” một tiếng, miệng nhả ra toàn là máu tươi. Tuyết Mị phiêu nhiên hạ xuống bên người nàng, lạnh lùng nói: “Nói mau, ngươi đem người kia quăng đi đâu rồi?”; “Ta… ta không nói.” Dụ dỗ nương lắc đầu, hừ, lão nương ta sẽ không nói, nếu như nói ra, ngươi sẽ lập tức giết ta, ta không ngu ngốc như vậy đâu.

“Ngươi không nói đúng không?” Tuyết Mị ngồi xổm xuống, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt tinh xảo lộ ra ý cười lãnh khốc: “Dụ dỗ nương đúng không? Ngươi muốn biết cảm giác miếng thịt trên người bị cắt một đao là như thế nào sao?” Nói xong liền hừ nhẹ một tiếng, từ trong thánh thần giới lấy ra một cây chủy thủ, chính là “Mộng ảo thần chủy” theo nàng ở địa cầu, cầm nó quơ quơ trước mặt dụ dỗ nương, cười khanh khách nói: “Ngươi xem, chuôi chủy thủ này sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn, dùng nó róc thịt, coi như tiện nghi ngươi, hơn nữa, chuôi chủy thủ này của bản thiếu còn chưa bao giờ dính máu, ngươi sẽ là người thứ nhất, cho nên ngươi cảm thấy rất tự hào, đúng không?”

Dụ dỗ nương nghe vậy nhất thờintrợn mắt, liền hôn mê bất tỉnh. Vài giọt máu tươi chảy ra khóe miệng nàng. Tại sao lại có người vô sỉ như vậy chứ?

Chương này dừng lại ở đây, chương tiếp theo lập tức sẽ có. Còn nữa, Tuyết Y rất vất vả, mong mọi người hỗ trợ đề cử một chút, coi như cấp cho Tuyết Y một ít động lực được không?