Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 160




Ngày thi chính thức, Lâm Triều Tịch dậy muộn hơn ngày thường.

Thứ nhất là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để đối mặt với cuộc thi ba ngày ba đêm sắp tới.

Hai là vì hàng ăn cô thích ăn nhất chỉ mở cửa sau 7 giờ sáng, vậy nên cô quyết định nướng thêm một lúc.

Nhưng đồng hồ sinh học không biết tự lừa mình.

Năm rưỡi sáng, cô tự động mở mắt, lăn qua lăn lại trên giường ép mình nhắm mắt dưỡng thần thêm một tiếng, sau đó mới bò dậy.

Cô nhét vào cặp vài loại thuốc giúp hỗ trợ tỉnh táo đầu óc, dầu gió mùi bạc hà quanh quẩn không tan. 

Lão Lâm đã rời giường, ông đứng trong sân nhà tập một loại võ đạo nghe nói là Ngũ Cầm Hí quyền, Lâm Triều Tịch khoác cặp, cô mở cửa.

Lão Lâm mặc chiếc áo lót của các ông già, ông đứng dưới nắng sớm vừa tập vừa hô, thu quyền đứng nghiêm, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.

“Đây là lúc phù hợp để thưởng thức bánh chiên nhân hoành thánh, muốn đi ăn cùng bố không?” Lão Lâm cười híp mắt hỏi cô. 

“Khỏi ạ.” Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Con phải đến trường rồi, bữa sáng mua mang đi thôi.”

“Vì sao!”

“Vì gái lớn phải gả đi chứ không thể giữ mãi trong nhà.” Lâm Triều Tịch đáp. Đọc Full Tại Truyện Full

Lão Lâm hóa đá.

Cuối cùng, Lâm Triều Tịch vẫn lôi kéo Lão Lâm bất đắc dĩ ra khỏi nhà.

Tiệm bánh chiên nhân hoành thánh Lão Lâm nói cũng chính là hàng ăn cô thích nhất. Trước cửa tiệm đã xếp thành hàng dài, hai bố con họ đứng trong hàng đó, hơi khí nóng hầm hập trong tiệm hun đầy người. 

Lâm Triều Tịch lau mồ hôi, cuối cùng cũng mua được hai phần, ngoài ra còn gọi đóng gói thêm hai phần.

Trong quán kín sạch chỗ ngồi, hai bố con họ ngồi bên vỉa hè gặm bữa sáng.

Con đường này chỉ có xe đạp và xe điện đi qua, người đi bộ hối hả qua lại.

Lâm Triều Tịch cắn một miếng rõ to, chiếc bánh nóng bỏng khiến cô nhe nanh trợn mắt.

Ngược lại thì Lão Lâm ăn rất từ tốn, khoan thai vênh váo như đây chỉ là một bữa sáng như bình thường, ông không hề cùng cô đi ăn sáng vì quan tâm đến cuộc thi sắp tới của con gái.

Từ lúc ra khỏi cửa đến lúc xếp hàng, từ khi ngồi xuống bên vệ đường đến khi ăn xong bữa sáng, Lão Lâm vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Triều Tịch không nhịn được nói: “Bố muốn nói gì thì mau nói đi, nhịn mãi không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Thật ra…” Lão Lâm lau mồm, phun ra hai chữ.

“Thật ra cái gì?”

“Thật ra trước khi ra khỏi cửa, bố cũng có bí quyết muốn truyền thụ cho con đấy, ai bảo con ngủ nướng, bố quên mất rồi.”

Lâm Triều Tịch chán chả buồn nói.

Lão Lâm rất hài lòng với biểu cảm của cô, lúc này ông móc một phòng thư trong túi đưa cho cô.

Lâm Triều Tịch cúi đầu, đây vẫn là phong thư thương vụ trong văn phòng kế toán của Lão Lâm.

Dưới ánh mặt trời, giấy trắng mực đỏ bóng loáng, mới toanh.

Nhưng phong thư lần này rất mỏng, dường như bên trong chỉ nhét một tờ giấy, cũng có thể là chẳng có gì.

“Bố…” Lâm Triều Tịch cạn lời.

Lão Lâm cười híp mắt, ông nhét vào tay cô, nói: “Bí kíp, bí kíp gia truyền đấy.”

Nói xong, Lão Lâm phủi mông đứng dậy, ông chắp tay bỏ đi.

Bóng lưng ông ngày càng gầy yếu.

Một chiếc xe điện phóng qua nắp cống phát ra tiếng loảng xoảng, nó lao đi trong vội vã.

Lâm Triều Tịch hoàn hồn, cô cúi đầu bóc phong thư.

Là một tờ giấy mỏng dính gấp làm ba.

Cô chậm rãi mở ra xem, lầm này không phải là giấy trắng.

Trên giấy có một hàng chữ phóng khoáng viết bằng bút máy, còn lại là cả mảng giấy trống không.

——Chúng ta chỉ đang cố gắng tìm hiểu thế giới, cố gắng tiếp cận sự thật.

Lâm Triều Tịch nắm chặt tờ giấy, nhìn một lúc, cô bỗng thấy buồn cười, song cũng rất xúc động.

Quả nhiên là bí kíp của bậc thầy canh gà, viết một dòng cổ vũ trước cuộc thi cũng phải tràn trề hương vị huyền học sâu xa.

——

Nửa tiếng trước giờ thi, Lâm Triều Tịch tới phòng máy trường học chuẩn bị cho họ.

Phòng máy số 3, 4 nằm trên tầng cao nhất của thư viện, ngoài cửa là hành lang trên cao, đứng đó có thể quan sát toàn cảnh ngôi trường. Nhìn phía xa xa, cây cối xanh tươi ẩm mượt đua sắc theo từng tầng rõ rệt, tạo cho người ta cảm giác khoan khoái. 

Đã có kha khá người đứng đợi ngoài cửa ra vào phòng máy, Bùi Chi và Giới Nhiên cũng đã đến từ sớm.

Lâm Triều Tịch nhìn bánh chiên nhân hoành thành trong tay, cô kéo Lão Vương và A Quang chia cho mỗi người một cái.

“Đồ đệ, con hiếu thuận thật đấy!” Lão Vương khen ngợi.

“Đồ đệ, con thật là hiếu thuận!” 

A Quang cũng a dua theo Lão Vương, sau đó bị Lão Vương cốc vào đầu. 

“Áu!” A Quang kêu lên.

Lâm Triều Tịch phì cười, ánh mắt Bùi Chi thuận tiếng cười liếc tới.

Cô gật đầu với cậu, coi như đã chào hỏi.

“Mọi người xin hãy chú ý.”

Thấy người đã đến gần đủ, Giới Nhiên vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý.

“Xin giới thiệu với mọi người, phòng máy sô 3 và 4 là hai phòng được nhà trường sắp xếp tổ chức thi. Phòng làm việc lớn sát cạnh phòng máy số 4 là phòng nghỉ ngơi của các bạn. Bên trong có nước, red bull, energy bar, còn có các loại mì ăn liền mọi người yêu thích. Tin tôi đi, khi nào viết đến độ tuyệt vọng với đời thì làm một bát mì, các bạn sẽ có dũng khí bước tiếp.”

Để mọi người thả lỏng hơn, Giới Nhiên còn dẫn họ thăm quan qua quầy đồ ăn.

“Wao!”

“Mì thịt bò kho tàu tớ siêu mê!”

“Mì bò dưa chua Lão Đàn mới là nhất!”

Nhìn đống mì ăn liền và đồ ăn vặt chất cao như núi, đám học viên tức khắc nhốn nháo.

Lâm Triều Tịch đứng sau cùng trong hàng, cô kiễng chân ngó qua, lại quay đầu, Bùi Chi đang nhìn đồng hồ cậu lấy chìa khóa mở cửa phòng máy.

Từ phấn khích đến căng thẳng cũng chỉ mất mấy giây.

Mọi người rời khỏi phòng làm việc chất đầy đồ ăn, lần lượt ngồi vào phòng máy. Đọc Full Tại Truyện Full

Tất cả vị trí trong phòng máy tính đều bị lấp đầy, song không khí yên tĩnh đến đáng sợ, phòng học chỉ phát ra tiếng máy móc kêu rè rè.

Giống tất cả mọi người, Lâm Triều Tịch cầm chuột đúp vào một trang web, mở giao diện website của cuộc thi. 

Tải lại một lần, chờ đợi đề thi xuất hiện.

Xoạt xoạt, xoạt xoạt…

Ngay sau đó, tiếng click chuột trong phòng máy vang lên như tiếng mưa rơi dày đặc, rất có không khí của ngày hội giảm giá 11/11 trên các sàn thương mại điện tử.

Đồng hồ góc dưới bên phải nhảy đến 9:00, Lâm Triều Tịch lại đúp chuột.

Trang web tải lại, trang web mô hình Toán học toàn quốc bắt đầu hiện ra các câu hỏi cùng lúc.

Ba ngày ba đêm, thời hạn 72 tiếng đồng hồ, cuộc thi dựng mô hình chính thức bắt đầu.

Phòng học vang lên tiếng hô hoán nhỏ.

“Có rồi có rồi!”

“Mau xem đi!”

“Má ơi, tay tớ run quá.”

Lâm Triều Tịch nín thở tập trung nhìn màn hình. Có lẽ số người vào trang web quá đông nên tốc độ tải siêu chậm, màn hình hiển thị toàn cảnh từng chút từng chút một.

Cô tức tốc tải đề thi xuống, giải nén file, trong này có bốn folder ABCD, chia làm bốn đề thi. Thực chất đề AB dành cho nhóm khoa chính quy, đề CD dành cho các nhóm trường đại học chuyên ngành.

Bởi vậy, theo quy tắc của cuộc thi, họ cần chọn một trong hai đề AB để tiến hành viết luận.

Trước đó cô từng đọc rất nhiều kinh nghiệm của người trước.

Nghe nói có một số đội chọn đề rất nhanh, nhưng đa số các đội sẽ tốn ít nhất nửa ngày để phân tích đề, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Vì một khi đã hạ chốt thì không thể quay đầu, vậy nên buộc phải hết sức cẩn thận.

Lâm Triều Tịch mở đề A ra đọc lướt.

Tóm lại, đề A là một câu hỏi về sự cạnh tranh giữa hai xí nghiệp.

Cô đọc kĩ đề bài, cảm thấy khá phấn khích.

Nếu lí giải của cô không chênh lệch quá nhiều thì người ra đề có vẻ đang dùng trường hợp cạnh tranh trong xí nghiệp để ám chỉ chiến tranh thương mại quốc gia.

Đây là vấn đề nóng hổi trong thời điểm này, hơn nữa quan trọng hơn cả là lớp học tổ chức lâm thời của bọn họ cũng từng thảo luận về vấn đề này.

Các dạng câu hỏi trong cuộc thi dựng mô hình nhiều vô số kể, để nghĩ ra ý tưởng giải đề thường cũng phải mất một đến hai ngày. Giờ còn trúng ngay đề bài mọi người từng thảo luận kĩ càng, thời gian lại eo hẹp, ai cũng biết nên lựa chọn cái nào.

Đúng như dự đoán. Các học viên khác cũng đang đọc đề giống cô đều mừng rỡ xôn xao thầm thì.

“Trùng hợp thật đấy.”

“Vãi chưởng.”

“Chọn nó luôn thôi, khỏi đọc B luôn đi.”

Nhưng so với sự phấn khích huyên náo xung quanh, chỗ đội họ lại vô cùng yên tĩnh.

Lâm Triều Tịch nhìn bên cạnh, Lão Vương và A Quang cũng đã đọc xong đề bài thứ nhất. Hai người họ không có bất kì phản ứng nào, càng không có ý muốn thảo luận với cô mà mở luôn đề B ra đọc.

Lâm Triều Tịch cũng làm động tác tương tự.

File tài liệu mở ra, đập ngay vào mắt là mấy chữ Kẻ tình nghiLẩn trốnGiao thôngBắt giữ...

Lâm Triều Tịch sẽ run lên, cô nắm chặt con chuột, tiếp tục lướt xuống xem.

File word, nền trắng chữ đen, thể chữ Tống tiêu chuẩn.

Từ đầu đến cuối, một lượt, hai lượt, ba lượt.

Lâm Triều Tịch đọc đi đọc lại ba lần, từ tập trung nín thở, đến tim đập kịch liệt, cô hoàn toàn chìm đắm trong đề thi này.

Đây là một đề bài truy tìm tội phạm.

Một thành phố nọ xảy ra vụ đột nhập giết người cướp của kinh hoàng.

Nghi phạm có súng ống, sau khi sát hại một nhà ba người, hắn tình cờ gặp phải cảnh sát tuần tra trong khu vực. Nghi phạm mất trí xả súng sát hại cả cảnh sát, sau đó dùng kĩ xảo ngụy trang xuất sắc để đào thoát.

Căn cứ vào tính chất khốc liệt của vụ việc và mức độ nguy hiểm của bản thân các nghi phạm, cảnh sát lập tức phát lệnh khẩn cấp, yêu cầu sự hỗ trợ của cư dân các khu vực lân cận trong thành phố. Nếu gặp phải kẻ tình nghi, yêu cầu gọi cho cảnh sát ngay lập tức.

Phần phụ lục 1 đính kèm hình ảnh bản đồ thành phố.

Phụ lục số 2 là một loạt ghi chép hội thoại, ghi lại lời khai của nhân chứng qua các cuộc gọi báo cảnh sát, thông tin của nhân chứng cùng thời gian và vị trí chứng kiến.

Phụ lục số 3 là website của Bộ Giao thông thành phố.

Cho biết, cảnh sát có thể tới trễ ít nhất 5 phút kể từ khi nhận được cuộc gọi báo án, yêu cầu dự đoán tuyến đường chạy trốn của nghi phạm, cũng như thời gian và địa điểm cụ thể mà cảnh sát có thể bắt được nghi phạm.

Từng con chữ trong đề bài đều vô cũng rõ ràng, màn hình hiển thị được tải lại liên tục với tốc độ không thể nhìn ra bằng mắt thường, bàn tay cầm chuột của cô thậm chí còn hơi run.

Dự đoán quỹ tích hành động của nghi phạm và thời gian, vị trí bắt được hắn.

Dự đoán vị trí có thể xảy ra tai nạn giao thông của Lão Lâm.

Đề thi trên màn hình rất giống với câu hỏi cô đã trăn trở hơn nửa năm nay ở một thời gian và không gian khác.

Cũng tại thành phố này, trong tòa kí túc và kho xe cũ, trong vô số ngày đêm nóng nực, trong tình huống cô không hề hay biết. Cô tiến về trước từng chút một, không ngừng cố gắng giải quyết hàng núi vấn đề, cô đấu tranh để tìm ra bước đột phá. Cuối cùng, cơ hội cũng đã quay trở lại.

Giờ đây, câu hỏi về thời gian và không gian đó đột nhiên thay hình đổi dạng mà xuất hiện trước mặt cô trong thời gian và không gian này. Một lần nữa, cô cảm nhận được tính nhân quả từ nơi sâu xa.

Không thể nói, không được nói, nhưng nhân và quả lại đang tồn tại rất chân thực.

Song cô của bây giờ và cô của thế giới phô mai đã hoàn toàn khác biệt.

Cô không còn mù mờ, cũng không lẻ loi một mình.

Bên cạnh cô có hai đồng đội rất xuất sắc.