Xét từ phương diện nào đó, cấp độ khó của đề B và đề A khác hẳn nhau.
Sau nửa tiếng ăn trưa là không còn thời giờ nhàn rỗi nữa.
Ba người họ lại một lần nữa ngồi vào máy, khẩn trương bắt đầu công tác.
Giải Toán Mô hình chính là như vậy, đề bài giống nhau nhưng các đội dự thi sẽ có những hướng giải quyết khác nhau. Càng không bàn đến sai biệt trong quá trình lựa chọn phương pháp trong quá trình thực hiện, kết quả lại càng chênh lệch nhiều hơn.
Lâm Triều Tịch cũng ý thức rất rõ, phương pháp đội cô lựa chọn đã định sẵn quá trình sẽ không nhẹ nhàng.
Đến buổi chiều, thời tiết dần chuyển sang oi bức như sắp mưa, điều hòa trong phòng đều bật lên. Xung quanh ai ai cũng la liệt giấy nháp, chồng chất sách tham khảo. Tiếng gõ bàn phím và tiếng click chuột nối tiếp nhau, tiếng thảo luận cũng dần dần nhỏ lại.
So sánh với các đội khác, tiến độ của đội cô có vẻ hơi từ tốn.
Dù sao cũng liên quan đến vấn đề giao thông thực tế, hiển nhiên mô hình thiết kế sẽ càng phức tạp. Hơn nữa hội đồng thi còn cung cấp số liệu thực, đồng nghĩa càng có nhiều biến hơn.
Trong quá trình đánh giá không thể chỉ để ý cái này mà xem nhẹ cái kia, mà cần phải nghiêm túc đo đếm từng thứ.
Lâm Triều Tịch từng đọc rất nhiều luận văn liên quan đến lĩnh vực này, như đó là luận văn của 7 năm về trước, trong 7 năm đã có không biết bao nhiêu nghiên cứu mới rồi. May mà sau khi trở về cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục mày mò.
Trong tình cảnh không để Lão Vương và A Quang phải hoài nghi, cô nhanh chóng tìm những luận văn liên quan quan trọng. Chia việc xong, mọi người cùng nghiên cứu, chẳng mấy chốc mà đã đến chập tối.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, Lâm Triều Tịch day trán, ép mình dừng lại. Đọc Full Tại Truyện Full
Ưu điểm lớn nhất của đám các cô là rất chuyên tâm, nhưng có đôi khi chuyên tâm quá dễ khiến người ta quên cả thời gian.
“Các cậu vẫn chưa bắt đầu viết à?” Có bạn học đi qua phía sau cô, nhìn thấy file văn bản vẫn trống không, nhỏ giọng hỏi.
“Vẫn còn sớm mà, không vội.”
A Quang và Lão Vương đều đang đắm chìm trong nghiên cứu luận văn, không có thời gian trả lời, cho nên Lâm Triều Tịch lên tiếng.
“Uây các cậu chưa xem à? Đội của Lão Trương sắp viết xong bản thảo luận văn đến nơi rồi, các cậu vẫn còn chưa động bút?”
“Nhanh thế cơ à.”Lâm Triều Tịch nói.
“Ôi trời ơi, các cậu chọn hẳn đề B.” Người bạn đó lại nhìn sang màn hình Lão Vương, khiếp sợ mà nói.
“Ừ.” Lâm Triều Tịch đáp.
“Đúng là càng tài cao càng to gan, đề A lại chẳng chắc chắn hơn? Đám Lão Trương chọn đề A đấy, nghe nói trước kia còn từng làm mô phỏng đề này rồi, cho nên luận văn viết nhoay nhoáy.”
“Ồ, bảo sao.”
Chắc là vì thái độ không mặn không nhạt của cô, bạn học kia cũng tự thấy chán, nhún vai bỏ đi.
Lão Vương lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi: “Chúng ta chậm lắm sao?”
Lâm Triều Tịch nhấp chuột mở một file thời gian biểu, trong đó phân rõ thời gian cho từng hạng mục, cô chỉ vào hạn cuối của mục nghiên cứu tư liệu, nói: “Thực ra vẫn ổn, chỉ là phải bớt chút thời gian ngủ lại.”
“Thế cũng được, cứ làm theo kế hoạch của bọn mình thôi.” Lão Vương tiêu sái mà ói.
Lâm Triều Tịch gật đầu. Còn A Quang từ nãy đến giờ đều không tham gia thảo luận, chăm chú đọc luận văn và tài liệu, không ngừng đánh dấu và ghi chép.
72 tiếng đồng hồ rất ngắn, nếu tính theo tỉ lệ phần trăm thì khối lượng nhiệm vụ bọn họ đã hoàn thành có lẽ chưa đến 15%, nhưng thời gian đã trôi qua 12% 13% rồi.
Dù vậy đi chăng nữa, bọn họ vẫn quyết tâm dồn thật nhiều sức lực vào giai đoạn chuẩn bị. Chuẩn bị càng đầy đủ, phương hướng càng rõ ràng, số lần sửa chữa hậu kì càng ít đi, tạo nên một bài luận văn như tiếng trống cổ động tinh thần, đây là ý tưởng của bọn họ.
Ngoài miệng nói thì nói phải cắt bớt thời gian ngủ, thế nhưng đến 12 giờ đêm Lâm Triều Tịch vẫn bảo Lão Vương và A Quang dừng lại.
Số người trong phòng máy đã ít đi một phần ba, điều hòa cũng tắt, cửa sổ mở toang, gió đêm thổi vào phòng học, sách vở và túi nilon trên bàn bay phấp phới.
Trong kinh nghiệm thi đấu đã nói ngày một, hai ngày đầu tiên có người thức đêm, đến tối ngày thứ ba chắc chắn mọi người đều thức trắng. Nhưng bởi vì đề đội cô chọn đã định sẵn sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn các đội khác, cho nên đành dùng phương pháp thay phiên nghỉ ngơi.
“Các cậu về ngủ một lúc đi, sáng sớm mai đến thay ca cho tôi.” Lâm Triều Tịch nói.
Lão Vương: “Con gái không thể thức đêm.”
Lâm Triều Tịch: “Tôi cũng đâu phải con gái.”
A Quang ngáp một cái thật to, chảy cả nước mắt: “Muốn ngủ thì ngủ cùng nhau, muốn làm việc thì cũng làm cùng nhau.”
Một khi A Quang bướng bỉnh thì rất khó bảo, Lâm Triều Tịch day trán.
“Có vấn đề gì à?”
Giọng Bùi Chi vang lên.
Lâm Triều Tịch mím môi, chỉ nghe thấy A Quang nói: “Lâm Triều Tịch không chịu đi ngủ cùng bọn tôi, đòi thức đêm một mình.”
Nói thì không sai, nghe vào lại thấy cứ kì kì, Lâm Triều Tịch ôm đầu, ngoi ngóp thở dài.
Bùi Chi: “Quá đoàn kết cũng không phải là tốt, đối với thi đấu mà nói, chiến thắng là mục đích duy nhất, chỉ khi chiến thắng thì mọi sự đồng hành lẫn trả giá mới có ý nghĩa.”
Lâm Triều Tịch cũng không biết Bùi Chi ăn gì mà lớn? Tại sao cậu lại nhìn nhận những vấn đề này rạch ròi đến vậy, có lúc gần như là hà khắc, nhưng cậu nói đúng.
Cô đứng dậy, nói với Lão Vương và A Quang: “Thế bây giờ các cậu sẽ bắt tay dựng mô hình, tôi đi ngủ một lát, tối mai lập trình với viết luận văn đến lượt tôi thức đêm.”
Cô thu dọn đồ đạc, lôi thảm nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong cặp sách ra, chuẩn bị đi.
“Cậu đâu phải sinh viên nội trú, định ngủ ở đâu?” Lão Vương hỏi.
“Không giấu gì các cậu, tôi nhìn trúng ghế sô pha dưới thư viện tầng 1 từ lâu rồi.”
“Bao lâu rồi cậu chưa xuống tầng?” A Quang cũng hỏi.
“Ông quên bữa khuya là bọn mình mang lên cho cậu ấy à.” Lão Vương nói.
Lâm Triều Tịch chẳng hiểu ra sao.
Thế là Bùi Chi lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong nhóm Wechat.
Đó là ảnh chụp sô pha dưới thư viện, mọi sô pha đều đã bị các thí sinh dự thi chiếm đóng
Trong bóng tối, chỗ nào chỗ nấy cũng phồng lên một đống to, trông rất có hiệu ứng hài kịch.
Lâm Triều Tịch vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát cầm chăn đi sang xem mấy phòng học khác cùng tầng.
Cô tìm một phòng trống, kê mấy cái ghế lại sát vào nhau, nằm lên ngủ tạm một đêm.
Thực ra trải qua một ngày hoạt động trí óc cường độ cao, cô không tài nào ngủ được, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Trong cơn mơ màng cô sẽ nảy ra vài ý tưởng mới, bật dậy lấy điện thoại ghi chép lại.
Mơ rồi tỉnh tỉnh rồi mơ, cứ như thế, cô nghỉ ngơi tròn 6 tiếng đồng hồ.
7 giờ sáng, chuông báo thức kêu, Lâm Triều Tịch bò dậy, chưa kịp thu dọn chăn gối thì chẳng may đụng phải mấy sinh viên đến lớp.
Ghế kê sát vào nhau, lại còn trải thảm, nam sinh ngoài cửa giật bắn mình.
Lâm Triều Tịch vội vàng kê ghế lại chỗ cũ, gấp lại chăn, vuốt lại tóc, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp.
Khi đi ngang qua nam sinh kia, cô nghe thấy cậu ta hỏi: “Cậu đang thi giải Toán Mô hình à?”
“Đúng rồi.”
“Đúng là chẳng dễ dàng gì, năm sau tớ cũng muốn tham gia, cố lên nhé.”
“A… Cảm ơn cậu!” Lâm Triều Tịch nói.
***
7 giờ hơn, trời đã sáng bảnh.
Lão Vương và A Quang vẫn đang thủ vững tại phòng máy, nhưng gần như đã rơi vào trạng thái thoi thóp.
Lâm Triều Tịch kinh ngạc, phát hiện ra hai bọn họ đã phân tích hết vấn đề, dựng xong mô hình giải thiết, cả những công thức và phép tính cần sử dụng cũng đã liệt kê rành mạch.
Lâm Triều Tịch ngồi xuống cạnh bọn họ, đọc hết một lượt kết quả hợp tác suốt đêm của hai ông. Đọc Full Tại Truyện Full
Cô trao đổi thêm với bọn họ vài vấn đề, cuối cùng nói: “Tôi hiểu đại khái rồi, phần tiếp theo cứ giao cho tôi, các cậu đi ngủ đi, nhớ đặt đồng hồ báo thức 12 giờ đấy.”
“Ok.”
A Quang và Lão Vương không chút dùng dằng, đứng dậy đi luôn.
Lâm Triều Tịch lại đọc kĩ càng một lượt những thứ A Quang và Lão Vương đã làm. Quả nhiên trình độ dựng mô hình lẫn tính toán của bọn họ đều cao siêu hơn cô, thế là Lâm Triều Tịch bắt đầu viết luận văn khái quát.
Lại một buổi sáng nữa trôi qua, Lâm Triều Tịch nhận ra đã đến giờ trưa là bởi vì có người bưng bát mì tôm đến phòng máy, thế là những người bụng kêu òng ọc khác lục tục rời phòng.
Thời gian cấp bách, mọi người đều biết điều này.
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang giữa chứng, Lâm Triều Tịch mới nhớ đến điện thoại. Cô nhắn tin cho Lão Vương và A Quang, nhờ bọn họ mua cái bánh sandwich đến.
12 rưỡi, hai người có mặt đúng giờ tại phòng máy. Lâm Triều Tịch cho đưa cho mỗi người một bản luận văn vừa viết. Tranh thủ lúc bọn họ đọc, cô cầm bánh chạy ra ngoài hành lang ăn.
Vườn trường chìm trong cơn mưa cuối xuân, xung quanh chỉ thấy những tán ô đủ mọi màu sắc.
Đến khi cô quay lại, bọn họ cũng đã đọc gần xong.
Trên file Word, luận văn đã ra dáng ra hình, bài viết tổng quan cũng đã viết xong. Làm được bước này là coi như toàn bọn vấn đề đã quá phương án giải quyết rõ ràng. Tiếp theo là phân đoạn đưa lý luận vào thực tế.
Tính ra cũng chỉ mới trôi qua một ngày rưỡi, song quả thực 72 giờ thi đã còn lại không nhiều. Trong phòng thi đã có vài đội hoàn thành luận văn, bắt đầu rà soát trau chuốt lại, còn ba bọn họ thậm chí chưa bắt đầu viết chương trình.
Lâm Triều Tịch và A Quang bàn bạc về vấn đề Python. Thần Quang dứt khoách mở luôn giáo trình trên mạng, nói “cậu viết trước đi, tôi học đã”, rồi vùi đầu tự học.
Đến khoảng chập tối, cậu ta tắt hết giáo trình đi, nói: “Các cụ nói cấm có sai.”
“Cụ nào?” Lâm Triều Tịch thuận miệng hỏi.
“Chu A Bình nói chỉ cần cậu dốc lòng học, chỉ trong một ngày là có thể học được bất cứ phần mềm nào. Mà tôi lại khá thông minh, cho nên chỉ cần nửa ngày là đủ.”
Lâm Triều Tịch: “Chu A Bình là ai?”
“Là tác giả của một trong các luận văn đạt giải cậu ép bọn tôi đọc.”
Lâm Triều Tịch câm nín, quay màn hình máy tính sang bắt đầu chúi mũi nghiên cứu lập trình cùng A Quang.
Do mức độ phức tạp của vấn đề, suốt cả buổi tối cô và A Quang đều viết chương trình và điều chỉnh tham số.
Nói đúng ra thì ba bọn cô vẫn chưa đưa ra được đáp án hoàn chỉnh, song Lâm Triều Tịch vẫn thấy hiệu suất thật kinh người. Nếu một mình cô làm đề bài này có khi phải mất một hai tuần, nhưng có A Quang và Lão Vương, rõ ràng là nhanh hơn hẳn.
Mà công dụng của hai vị đại thần này không chỉ có vậy, đúng là trình độ của bọn họ trong lĩnh vực Toán học vô cùng thâm sâu. Sau khi nghe bọn họ phân tích, thậm chí Lâm Triều Tịch còn càng thông suốt hơn về vấn đề tai nạn giao thông của Lão Lâm.
Cô cũng âm thầm nhớ kĩ rất nhiều điểm quan trọng, để hoàn thiện mô hình dự đoán trước tai nạn giao thông của cô sau khi kết thúc cuộc thi.
Thời gian vẫn cứ thế trôi qua.
Sau khi chính thức chạy thử phần mềm, Lâm Triều Tịch dụi đôi mắt sưng to cay xè. A Quang gục xuống bàn ngủ, còn Lão Vương vẫn trong trạng thái hấp hối.
Lâm Triều Tịch đẩy bọn họ, nói: “Các cậu đi ngủ đi.”
Hai người đờ đẫn ra khỏi phòng như xác ướp, trong phòng cũng càng lúc càng vắng, có người ngủ luôn ra bàn, tiếng ngáy vang xa khắp nơi.
Nhưng Lâm Triều Tịch chẳng hề thấy ồn, thậm chí còn có cảm giác như hồi còn ở An Ninh.
Cô bật lon bò húc tu một ngụm. Bây giờ còn có nước tăng lực để uống, tốt hơn hồi cô và Bao Tiểu Manh thức đêm trong cái gara cũ nhiều rồi.
Chắc là do nước lạnh vào bụng, dạ dày cô quặn đau một trận, tiếp theo đó là cảm giác đói cồn cào ập đến. Cô xoa bụng, rõ ràng đã ăn cơm tối rồi, sau bây giờ vẫn đói cho được.
Cũng giống dạ dày, phòng máy cũng gai gai lạnh. Ban ngày đổ mưa, đến tối mưa tạnh, nhiệt độ không khí cũng giảm theo.
Cô bỏ lon bò húc xuống, lấy cái chăn trong ba lô, lá thư của Lão Lâm cũng rơi ra theo.
Lâm Triều Tịch cúi xuống nhặt, bức thư này quả thật giống hệt như đồng chí Lâm. Cả ngày lọt thỏm im lìm dưới đáy cặp, rồi lại có lúc bỗng nhiên nhảy ra, như đang hỏi han cô, muốn giúp cô gì đó.
Thực ra vẫn giúp được một chút.
Sau khi phân tích phần tái cấu trúc với Lão Vương và A Quang xong, Lâm Triều Tịch càng hiểu những dòng Lão Lâm viết trong thư hơn.
Thế giới vô biên, rối ren phức tạp
Trước kia điều cô lo lắng nhất trong quá trình dự đoán tai nạn giao thông là nhân tố cô tính đến không đủ nhiều, không biết làm sao để xử lý một lúc nhiều sự cố đột ngột xảy ra.
Nhưng suy nghĩ của Lão Vương và A Quang lại rất đơn giản, bởi vì bọn họ đang đối mặt với một đề thi, chứ không phải là một vấn đề sống còn của hiện thức. Cho nên giữa lựa chọn phải tính hết vào hay là bỏ qua, lựa chọn của bọn họ sẽ càng lý trí và ngắn gọn hơn hẳn.
Lão Lâm viết: Chúng ta chỉ đang nỗ lực khám phá thế giới, nỗ lực tới gần sự thật. Quả thực cũng gần giống với câu nói nổi tiếng “Mọi mô hình đều sai, nhưng vài cái vẫn có tác dụng” của nhà thống kê Stuart Gordon Reid.
Cô không cần phải tính đến mọi vấn đề trong dự đoán tai nạn, có khi mô hình đơn giản nhất lại là mô hình hiệu quả nhất. Trong Toán học, thậm chí là mọi lĩnh vực khoa học khác hầu như cũng vậy.
Trong phòng máy có ai đó bóc gói đồ ăn vặt, tiếng vỏ ni lông loạt xoạt vang lên. Lâm Triều Tịch khoác cái chăn nhỏ, đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
Nhờ màn đêm, ánh đèn trong phòng nghỉ dường như sáng hơn hẳn.
Cô đứng trước cửa, kinh ngạc sửng sốt.
Trong phòng, Bùi Chi đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn mì gói chất cao thành núi, chừng như đang bối rối nên chọn vị nào.