Hình như lúc nào cũng vậy.
Mỗi khi cô có thắc mắc hay cảm thấy mình kém cỏi, Lão Lâm hoặc Bùi Chi sẽ xuất hiện và bảo cô “còn kém xa lắm”, thực ra đây là điều khiến người ta cảm thấy rất hứng khởi.
Được thấy sông thấy núi, thực sự rất tuyệt.
Lâm Triều Tịch uống no bát canh gà Lão Lâm luyện ra, cô lại mở lập trình phỏng đoán đang làm.
Nếu vẫn chưa đạt được mục tiêu, thì phải xem xem có chỗ nào cần sửa đổi.
Nếu mọi thứ đều hoàn hảo, vậy thứ cô còn thiếu là tự tin. Vậy thì trau dồi thêm niềm tin là được.
——
Ngày 12/12, cách ngày Lão Lâm gặp tai nạn chín ngày.
Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng bị luồng khí lạnh tấn công mãnh liệt mấy ngày liên tiếp đánh bại, trúng cảm ho khan.
Sự kiện Bùi Chi xin nghỉ cơ bản đã khép lại, trung tâm hóng hớt của đám học sinh dồn về chuyện tình của đội trưởng đội bóng rổ và hoa khôi lớp 12 trong trường.
Giờ trưa, kết thúc bữa ăn trong căng-tin, Lâm Triều Tịch nhận được một cuộc gọi lạ. Đọc Full Tại Truyện Full
Trước khi bắt máy, điện thoại hiển thị mã vùng Vĩnh Xuyên khiến tim cô bỗng đập rộn ràng.
“Cậu vẫn khỏe chứ?”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa và đầy sức hấp dẫn, là giọng con trai.
Lâm Triều Tịch ngẩn ngơ: “Hoa Quyển?”
“Vẫn nhớ tên tớ cơ đấy, bạn học Lâm Triều Tịch không mất gốc.”
“Tại cậu quay lắm quảng cáo quá đấy, muốn quên cũng khó.” Lâm Triều Tịch tìm một chiếc ghế còn trống, cô cuộn chặt áo lông vũ, ho hắng hai tiếng, đáp.
“Được xem quảng cáo của tớ là vinh hạnh của cậu.”
“Vâng.”
“Chậc, tớ đã cố gắng khuấy động bầu không khí đến thế rồi, sao cậu vẫn không vui, nghe như thể đang phải sống cơ cực lắm ấy.”
“Vừa ăn no quá.” Lâm Triều Tịch dừng một chút, cô đổi tay cầm điện thoại, đầu khẽ ngẩng lên nhìn trời, bao nhiêu ngày qua sống trong căng thẳng, dường như đã lâu lắm rồi cô không được tắm mình dưới ánh nắng ấm áp.
Một lúc sau, Hoa Quyển không nhịn được hỏi: “Sao không hỏi tớ gọi cậu có việc gì?”
“Việc nhỏ thì cậu sẽ nói thẳng, chỉ có chuyện lớn khó mở lời mới lòng và lòng vòng cả phút như này… ừm, sắp tròn một phút rồi đấy.”
Cô vừa dứt lời liền nghe Hoa Quyển nói: “Tớ vừa ra khỏi phòng bệnh của cô Tần.” Hoa Quyển bổ sung: “Cũng chính là mẹ Bùi Chi ấy.”
Lâm Triều Tịch trầm mặc, cô không ngờ lại nghe được chuyện này từ mồm Hoa Quyển, hơn nữa lại quá mức đường đột, nhất thời không biết phải nói sao.
“Cô ấy thế nào rồi?” cô nắm chặt điện thoại, người hơi nghiêng về trước, gió bỗng lạnh lẽo hẳn. Cổ họng cô ngứa ngáy, không nhịn được lại ho khan.
“Không ổn mấy.”
“Bùi Chi thì sao?”
“Cũng không ổn.”
“Tớ có giúp được gì không?”
“E là không.”
Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Bùi Chi có nhờ cậu chuyển lời gì không?”
“Vẫn chưa thấy.”
“Vậy cậu gọi tớ có việc gì?”
“Vì tớ cảm thấy, cần phải gọi bảo cậu.” Cậu nhấn mạnh chữ “tớ”, âm thanh từ đầu dây bên kia rất dõng dạc. Lâm Triều Tịch gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cậu tựa lưng vào tường, bộ dạng vô cùng kiên quyết: “Địa chỉ là phòng 101, khu giường bệnh số 3, bệnh viện Từ n thành phố Vĩnh Xuyên.”
——
Những bệnh viện có tên bắt đầu bằng chữ “Từ” ở thành phố Vĩnh Xuyên đều thuộc hệ thống một tập đoàn nào đó, chuyên điều trị cấp cao. Bệnh viện Từ n là một trong những bệnh viện chăm sóc bệnh nhân trước lúc lâm trung, giúp người bệnh giảm thiểu đau đớn.
Lâm Triều Tịch đã tra rất nhiều nội dung liên quan, đến vé tàu đến Vĩnh Xuyên cũng tìm hết lượt.
Cô rất muốn bảo Lão Lâm mẹ Bùi Chi không còn nhiều thời gian nữa, nhưng luận văn của ông đang đi đến giai đoạn mấu chốt, thậm chí mỗi ngày hai bố con họ còn chẳng trò chuyện mấy câu.
Lão Lâm tạm đóng lớp dạy thêm cuối tuần, đây là lần duy nhất xảy ra chuyện này trong những năm qua. Bọn họ ngoài nói chuyện về Toán học, cũng chỉ có Lão Lâm nhắc nhở cô đo nhiệt độ và uống thuốc.
Mùa đông, lớp học trong trường không thông gió, sau mấy ngày, trận cảm cúm của cô vẫn không có dấu hiệu dịu hơn, ngược lại còn càng lúc càng nghiêm trọng.
Đêm đông rét mướt, phòng đọc sách không đủ ấm, ngày nào cô cũng ho khù khụ, lại sợ làm phiền Lão Lâm nên một mình luẩn quẩn trong bếp.
Trên bếp bắc nồi tuyết lê chưng bối mẫu Tứ Xuyên, bàn ăn nhỏ bày đầy bản thảo và sách tham khảo, cô bắt tay học thuộc những phần luận văn Lão Lâm đã viết xong.
Chỗ nào không hiểu cô sẽ cố gắng đọc sách để hiểu, vẫn không hiểu nổi thì miễn cưỡng học vẹt.
Thời gian rời đi đã được xác định, kể cả Lão Lâm vẫn chưa hoàn thành bài luận văn, cô cũng nhất quyết bê y nguyên những thứ hiện có trở về.
Mà những ngày này, cô vốn không bắt được cơ hội đề nghị Lão Lâm cùng đến Vĩnh Xuyên thăm Bùi Chi một chuyến.
Căn phòng rất ấm áp, nhưng cũng có vẻ hơi nóng, cô xoa xoa trán, nặng nề ho hai tiếng, thật mong mọi thứ đều kịp.
——
Lịch giở qua từng ngày, một ngày 24 giờ công bằng với tất cả mọi người.
Chủ nhật, kho xe nhà Trần Trúc.
Gian phòng tràn ngập mùi cà phê hòa tan và âm thanh gõ bàn phím, trước mắt Lâm Triều Tịch là con trỏ nhấp nháy, ngoài cửa sổ nắng sớm mờ nhạt.
Hôm nay là cơ hội thử nghiệm chương trình lần cuối trước khi đến ngày Lão Lâm gặp tai nạn
Cũng giống lần kiểm tra đầy căng thẳng trước đó, khu phố lại vang lên tiếng hô hoán mất xe điện, Trần Trúc thu lại hình ảnh, sau khi Lão Trần xông ra ngoài, Lâm Triều Tịch bắt đầu chờ đợi mòn mỏi.
Tiếng máy móc hoạt động ù ù, họ căng da đầu trước màn hình vi tính, thời gian hiển thị góc phải phía dưới nhảy từng giây từng giây.
Sau 7 phút, kết nối điện thoại, nhịp tim Lâm Triều Tịch dâng kịch liệt.
“Tóm được rồi!” đầu dây bên kia, bố Trần Trúc nói lớn.
m thanh truyền ra từ điện thoại vang dội, đến tạp âm ồn ào ngoài đường phố cũng nghe rõ rành rành.
Bên cạnh cô, Trần Trúc nhảy dựng, cậu vung quyền lên trời.
Lâm Triều Tịch ngây ra như phỗng.
Cô thực sự làm được rồi ư?
——
Tóm được đám trộm xe điện xong còn cần xử lí một số thủ tục liên quan.
Bố Trần Trúc chịu trách nhiệm làm phần việc này, với Lâm Triều Tịch, kinh nghiệm của thành công và thất bại đều quan trọng như nhau.
Cô tổng kết các loại số liệu.
Có lẽ lần này kết quả xác định vị trí bắt được đám trộm quá mức xuất sắc, nhập nhoạng tối, Lão Trần về nhà, mang về một “món quà nhỏ”.
Ông mỉm cười đưa cô chiếc USB, Lâm Triều Tịch định nhận lấy, ông lại rút tay về. Đọc Full Tại Truyện Full
Lâm Triều Tịch: “???”
“Đây là lộ trình bọn trộm chạy trốn hôm nay, nhân viên giám sát camera cắt thành video cho cháu đấy, nhưng muốn lấy thì phải đồng ý một điều kiện.”
Lâm Triều Tịch: “Dạ?”
“Chuyện hôm nay làm lớn lên rồi, lãnh đạo của chú rất có hứng thú với chương trình cháu làm, cháu có thể đưa code cho chúng tôi không?”
Lâm Triều Tịch còn chưa mở miệng, Trần Trúc đã chen ngang: “Bố, phần mềm có bản quyền sáng chế, sao có thể nói cho là cho được.”
“Mấy người lớn như bố sao có thể cướp đồ của một cô bé chứ.” Bố Trần Trúc trợn mắt nhìn con trai đầy khó hiểu, ông quay đầu, giọng mềm mỏng hẳn: “Cháu yên tâm, đồ chắc chắn vẫn là của cháu, chú xin đảm bảo.”
Lâm Triều Tịch nhìn vẻ mặt phấn khích của Lão Trần, cô trở lại chỗ ngồi, xuất một bản chương trình sao lưu.
Khoảnh khắc Lão Trần giơ tay nhận lấy, cô cũng rụt tay về hệt như động tác của ông.
“Cháu cũng có một điều kiện.”
“Là gì?”
“Cháu vẫn phải cải tiến nhiều nội dung của chương trình này, vậy nên cháu muốn được sử dụng camera giám sát trong nội thành.” Lâm Triều Tịch nghiêm túc nói.
Lão Trần trợn mắt, ông không ngờ cô còn đặt yêu cầu: “Cái này thì… chú phải quay về liên hệ cái đã.” Nghĩ một lúc, ông nói.
Tuy có điều kiện trao đổi, song bố Trần Trúc vẫn đưa “món quà nhỏ” kia cho cô.
Lâm Triều Tịch đối chiếu với số liệu cô từng mô phỏng, lại là một buổi tối bận rộn.
——
Số 284 ngõ Chuyên Chư, cảnh đêm trầm lắng.
Trước khi mở cửa nhà, Lâm Triều Tịch vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ cả tối.
Tuy trước mắt Lão Trần vẫn chưa đáp lại, nhưng cô vẫn nhìn thấy hi vọng giành được quyền giám sát camera theo dõi các con đường trong nội thành ngày 21/12.
Nếu có thể căn cứ vào lộ trình di chuyển trong thời gian thực của Lão Lâm và giá trị xác suất cập nhật mới nhất về điều kiện giao thông, cô gần như có thể đoán được chính xác địa điểm nơi Lão Lâm gặp tai nạn. Nếu chuyện này xảy ra một cách tất yếu.
Cô đứng trong sân, vẫn là bộ dạng rời khỏi nhà hồi sáng.
Ánh đèn treo vàng nhạt, những giống cây mới gieo trong góc tưởng đã nảy mầm, song không khí lại nồng đượm mùi thuốc lá, lúc này Lâm Triều Tịch không biết phải làm sao.
Lão Lâm ngồi ở ghế đá trong sân, đêm đông giá rét, ông chỉ khoác chiếc áo mỏng, một tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa lập lòe, bóng đêm càng thêm rét lạnh.
Lâm Triều Tịch không thể nhớ rõ bao lâu rồi Lão Lâm không hút thuốc, hình như từ sau lần cô và ông nhận nhau ở thế giới phô mai, ông không còn động vào thuốc lá nữa.
Ngược lại thì trong trí nhớ của cô ở thế giới dâu tây, từng có một buổi đêm vắng lặng nọ.
Một mình Lão Lâm ngồi ngoài sân hút thuốc, tựa như không chút hứng thú với hết thảy mọi thứ xung quanh.
Lâm Triều Tịch bước tới, cô nhỏ giọng gọi: “Bố.”
Lão Lâm ngẩng đầu nhìn cô, động tác chậm chạp và bình thản.
Tuy ông vẫn ngậm điếu thuốc, song ánh mắt vẫn dịu dàng như thường, quả tim đang tọt lên cổ họng của Lâm Triều Tịch cuối cùng cũng chạy về vị trí.
“Sao tự nhiên lại lén lút ra đây hút thuốc?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Không tự nhiên đâu, bình thường con không ở nhà bố vẫn hút đấy chứ.”
“…” Lâm Triều Tịch không thể tin nổi: “Bình thường bố giấu thuốc lá ở đâu vậy?”
“Tiệm tạp hóa ngoài đầu ngõ ấy, mua một bao vứt ở nhà Lão An, mỗi lần ghé qua làm một điếu, hay còn gọi là
cây rút thuốc.”
Lão Lâm vẫn xàm xí như mọi ngày, Lâm Triều Tịch vẫn không yên tâm: “Thế cớ gì hôm nay bố lại rút sạch sổ tiết kiệm?”
“À, một ông bạn của bố mới mất.”
Lão Lâm dụi tàn thuốc, bình tĩnh nói.