Lâm Triều Tịch rùng mình, chớp mắt cảm thấy bóng đêm sâu không thấy đáy.
Lão Lâm ngồi ở băng ghế đá hút thuốc, sắc mặt bình thản, không thể hiện quá nhiều bi thương, trái tim Lâm Triều Tịch dần ấm lại.
Bạn cũ mà Lão Lâm nói có lẽ chỉ là một người bạn ông quen biết, mẹ Bùi Chi hiển nhiên không nằm trong số đó.
Cùng lúc đó, danh sách cô thầm lập trong lòng tạm thời vạch tới ông bà nội, ông bà ngoại.
“Người vừa tạ thế đó là ai?” cô ngồi trước mặt Lão Lâm, hỏi.
Lão Lâm liếc cô, ý là hôm nay cô đã thắc mắc quá nhiều.
“Ờm… Bố đói chưa? Con nấu cho bố bát mì nhé?”
Nói đoạn Lâm Triều Tịch đứng dậy, Lão Lâm đã không muốn trả lời, đương nhiên cô cũng sẽ không gặng hỏi.
“Bảo vệ trường hồi xưa.”
Lâm Triều Tịch bất ngờ: “Ông cụ bảo vệ trong trường?” Đọc Full Tại Truyện Full
“Hồi còn đi học bố làm thêm ngoài giờ, phụ trách việc thu phát thư ở phòng bảo vệ. Hồi đấy điều kiện còn khó khăn, thỉnh thoảng ông cụ lại nhét cho bố cái màn thầu. Đông đến phòng bảo vệ rất lạnh, ông ấy còn nhóm lò than kéo bố vào sưởi ấm, quả là một người tử tế.”
Lão Lâm kể ngắn gọn quá khứ của ông và ông cụ bảo vệ, Lâm Triều Tịch ngồi yên tĩnh phía đối diện.
Hồi tưởng ngắn ngủi, ông kể xong, đêm đông sa vào khoảng lặng.
Lâm Triều Tịch cảm nhận được tâm trạng của Lão Lâm, có bùi ngùi, hoài niệm, còn có những suy nghĩ sâu sắc khó nói thành lời. Nhưng cô không rõ Lão Lâm rốt cuộc đang nghĩ gì, càng không rõ lí do những hồi ức đó khiến ông hút hết điếu này lại điếu khác.
Cả hai trầm mặc không nói, mãi đến khi gió lạnh kích thích cô hắt xì một cái.
“Lạnh rồi đấy, con về phòng đi.” Lão Lâm nói.
“Vậy bố ngồi đây một mình nhé.”
Lâm Triều Tịch ngoan ngoãn đứng dậy.
Lão Lâm ngẩng đầu: “Mấy hôm nữa bố sẽ ghé Vĩnh Xuyên.”
Đêm tối lặng im như tờ, Lâm Triều Tịch nhớ lại cuộc điện thoại với Hoa Quyển, cô ngoảnh đầu: “Đi dự lễ truy điệu của ông cụ ấy ạ?”
“Con trai ông cụ gọi điện cho bố, lúc thu dọn di vật, cậu ấy tìm ra bức thư ông cụ viết gửi bố. Nhưng bố nghĩ ông ấy đã có lòng gửi thư cho mình, vẫn nên tự qua đó nhận thì hơn.”
“Bao giờ bố đi? Cho con đi cùng được không?” Lâm Triều Tịch dò hỏi.
“Thường theo tục lệ ở Vĩnh Xuyên thì ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu, nhưng việc của bố vẫn chưa xong, hơn nữa cái thân con cũng khiến bố không yên tâm rời khỏi đây. Bố bàn với cậu ấy rồi, Chủ nhật tuần sau là lễ cúng bảy ngày của ông cụ, lúc đó bố sẽ đi.”
“Được đấy, lúc ấy bố dẫn con đi với nhé?”
“Ừm.”
Nghe Lão Lâm đáp vậy, cô thở phào, bụng thấy yên tâm.
Vừa định nhắc chuyện của mẹ Bùi Chi thì bộ não bỗng xoẹt qua tấm bảng biểu thời gian.
Gần đây cô bận bấm đầu ngón tay đếm ngược, chợt nhận ra Chủ nhật tuần sau là ngày gì.
Ngày 21 tháng 12, Lão Lâm xảy ra tai nạn giao thông.
Số kiếp to lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo ý chí không thể làm trái.
Lâm Triều Tịch như bị sét đánh, thậm chí không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cô rất chắc chắn Lão Lâm ở thế giới dâu tây bị ngất xỉu sau đó được đưa đến bệnh viện An Ninh, vậy nên cô cho rằng vụ tai nạn đó xảy ra ở An Ninh.
Nhưng Vĩnh Xuyên…
Cô chưa từng nghĩ tới, ngày 21/12 Lão Lâm có kế hoạch đến Vĩnh Xuyên.
Đại não Lâm Triều Tịch cấp tốc vận hành, hồi tưởng lại quá khứ ở thế giới dâu tây.
Hình như mùa đông hồi cô học lớp 10 năm đó cũng ho hắng cảm cúm một thời gian dài, những kí ức tê tâm liệt phế ấy vẫn còn như mới.
Vậy là ở thế giới dâu tây, Lão Lâm quả thực hoãn chuyến đi tới Vĩnh Xuyên vì bệnh tình của cô, sau đó chọn ngày 21/12 xuất phát.
Tư duy trôi tuột xuống vực thẳm tăm tối, Lâm Triều Tịch không tự chủ nghĩ đến một khả năng khác.
Vụ tai nạn đó vốn xảy ra ở Vĩnh Xuyên, đây cũng là lí do bố Trần Trúc điều tra mãi không ra nguyên nhân xảy ra tai nạn?
Cô thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lâm Triều Tịch muốn viết ngay dòng công thức E=MC2, trở về thế giới dâu tây hỏi Lão Lâm, rốt cuộc ngày 21/12 đó ông gặp tai nạn ở đâu?
Nhưng cô cũng biết rõ, năm đó sau khi Lão Lâm tỉnh lại sau vụ tai nạn, cô và bố Trần Trúc, người phụ trách điều tra tai nạn giao thông đã hỏi đi hỏi lại những chi tiết của vụ tai nạn, song Lão Lâm vốn không thể trả lời.
Không có bất kì thông tin hay chi tiết về vụ tai nạn, đây là nguyên nhân chính để cô dồn mọi công sức học Python và lập trình chương trình phỏng đoán.
Vậy mà bây giờ, mọi cố gắng của cô đã vì chi tiết này mà đổ sông đổ bể.
Cô thực sự muốn được như các diễn viên trong phim, ngẩng đầu lên trời gào to: Ông trời ơi, mẹ nhà ông nữa, dám chơi tôi.
Giờ khắc này, cô chỉ có thể một lần nữa ép mình tỉnh táo.
Bởi người ngồi trên ghế đá, Lão Lâm, là người đàn ông sau khi biết chính mình mắc Alzheimer vẫn mỉm cười nói “Mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với một người bất kì, vậy nên chẳng có gì ghê gớm cả”.
Chẳng có gì ghê gớm cả, chuyện khó mấy cũng có cách giải quyết, vẫn chưa đến mức tuyệt vọng.
Lâm Triều Tịch không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này trong lòng.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lão Lâm, cô lại ngồi xuống ghế đá, cô biết sắc mặt mình hiện giờ hẳn là khó coi chết đi được.
“Sao thế, Chủ nhật tuần sau có chuyện gì à?” Lão Lâm quan tâm hỏi han.
Lâm Triều Tịch ép mình nói từ tốn: “Mấy hôm trước Hoa Quyển gọi điện cho con, cậu ấy nói sức khỏe mẹ Bùi Chi không ổn lắm, nhập viện chăm sóc trước lúc lâm chung luôn rồi, cũng ở Vĩnh Xuyên.”
“Vậy nên con muốn ghé qua thăm Bùi Chi trong chuyến đi tới hả?”
“Vâng, đợi sang tuần sau con sợ không kịp mất, vậy nên mình có thể đổi ngày khác không, đến đấy sớm một chút?”
Lâm Triều Tịch cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, bàn tay giấu dưới bàn đá nắm thật chặt, chờ đợi câu trả lời của Lão Lâm.
Lão Lâm trầm tư một hồi: “Vậy thì đi dự lễ truy điệu ngày mai luôn thôi, con xin nghỉ một hôm, chúng ta tiện đường ghé thăm Bùi Chi luôn.”
Lâm Triều Tịch gần như không nhớ cách mình quay về phòng.
Chỉ nhớ lúc cửa phòng đóng lại, đầu gối cô như nhũn ra, toàn thân run lẩy bẩy. Đọc Full Tại Truyện Full
Hiện giờ cô đã thay đổi thời gian Lão Lâm tới Vĩnh Xuyên, nhưng liệu có thay đổi được vụ tai nạn giao thông đó không?
Cô không biết đáp án.
——
Ngày 16 tháng 12, cách ngày Lão Lâm bị tai nạn sáu ngày.
Lâm Triều Tịch khoác cặp, cùng bố cô lên tàu hỏa hướng thẳng Vĩnh Xuyên.
Đường sắt cao tốc khiến khoảng cách mấy tiếng lái xe rút ngắn lại còn hơn một tiếng.
Nhà ga Vĩnh Xuyên chen chúc chật ních, hành khách khoác bao to túi bé.
Không gian rầm rộ tiếng nói chuyện trộn lẫn mùi khói thuốc, không khí bẩn bụi.
Lâm Triều Tịch xuống tàu, tiến lên mấy bước, cô khoác tay Lão Lâm.
Từ nhà ga Vĩnh Xuyên đến nhà tang lễ thành phố cách một chặng đường xa xôi.
Bọn họ xuất phát từ nhà ga tuyến 202, xuống xe ở trạm trường đại học Vĩnh Xuyên, đi qua trường đại học, chuyển sang tuyến 218 ở vùng ngoại thành, chuyển sang tuyến đường đặc biệt, cuối cùng dừng trước nhà tang lễ.
Lâm Triều Tịch cẩn thận ghi nhớ mỗi con đường họ xuống xe, mỗi tuyến bus họ lên và thời gian của từng đoạn lộ trình.
Nếu cô không thể thay đổi sự thật ngày 21/12 Lão Lâm vẫn sẽ đến Vĩnh Xuyên, vậy trong vòng chưa đến một tuần, cô buộc phải đưa ra phương án mới hoàn toàn.
——
Linh đường tổ chức truy điệu ông cụ không rộng lắm, nhưng người tham dự nhiều vô cùng.
Một số người mặc đồ âu đi giày da, nhìn là biết họ là nhân vật nổi tiếng có địa vị trong xã hội, cũng có những người như công nhân hoặc giáo viên. Trong số họ có nam có nữ, có già có trẻ, linh đường không rộng lắm chật ních người.
Lãnh đạo trường Đại học Vĩnh Xuyên phụ trách hỗ trợ các nhân viên đã nghỉ hưu cầm bản thảo đọc điếu văn trên sân khấu.
Ông nói, Trương Đại Minh là nhân viên của trường, trước khi nghỉ hưu từng làm việc tại phòng bảo vệ.
Đồng chí Trương Đại Minh lúc tại thế rất tận tâm với nghề, luôn giúp đỡ sinh viên, mỗi năm sẽ tài trợ cho một sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, được các thầy cô giáo và các em học sinh hết sức yêu mến.
Anh ấy là nhân viên trong biên chế, được hưởng lương hưu, sống những ngày tháng hạnh phúc trong những năm cuối đời, thậm chí còn sinh đam mê thư pháp, từng giành giải nhất trong cuộc thi văn nghệ do trường Vĩnh Xuyên tổ chức.
Lão Lâm không được tính là bạn thân của ông cụ, vậy nên lúc lãnh đạo nhà trường đọc điếu văn, họ lặng lẽ đứng ngoài đám người.
Sắc mặt Lão Lâm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, lạnh nhạt.
Qua khe hở giữa đám người, Lâm Triều Tịch nhìn thấy khuôn mặt bình yên của ông cụ từng làm bảo vệ đang nằm trong quan tài.
Nghe điếu văn, Lâm Triều Tịch thầm phác họa toàn cảnh cuộc đời của ông lão Trương.
Cô không biết những năm qua ông đã sống thế nào, song người khiến Lão Lâm chịu đến tận nơi đưa tiễn nhất định là một người tốt.
Lễ truy điệu sắp kết thúc, con trai ông cụ mới có thời gian chuyện trò với họ mấy câu.
Họ đứng ở vườn hoa ngoài linh đường, bóng cây long não đồ sộ che phủ toàn thân.
“Hai bố con đường xá xa xôi đến đây vất vả rồi.”
“Cả năm nay bố tôi suy nhược, ông ấy viết nhiều lắm, như là viết hồi ký ấy, đồ tôi để hết trên xe, chút nữa kết thúc buổi lễ hiền hai bố con qua bãi đỗ xe một lúc nhé.”
Lúc con trai ông cụ nhắc cụm từ “nhiều lắm”, Lâm Triều Tịch còn tưởng từ này chỉ độ dày của bức thư. Nhưng lúc cô và Lão Lâm ra bãi đỗ xe sau khi nghi lễ kết thúc, cô nhận ra xung quanh có rất nhiều người đồng hành.
Sau lễ truy điệu, rất nhiều người bắt đầu qua lại. Những ai giỏi giao tiếp trao đổi danh thiếp với nhau, cũng có người giao lưu về ngành nghề và tính danh, Lão Lâm không trò chuyện với bất kì ai.
Con trai ông cụ dẫn mọi người đến cạnh chiếc xe SUV màu trắng ngoài bãi.
Cốp xe chậm chạp mở ra.
Anh ta bê thùng giấy sau cốp đặt xuống đất, mọi người vây quanh con xe SUV ồ lên kinh ngạc.
Thùng giấy mở ra, con trai ông cụ nhặt từng bức thư, dựa theo tên đề trên mỗi bức, lần lượt gọi mọi người đến nhận.
“Vương Lương.”
“Hứa An.”
“Lưu Bằng Bằng.”
Gọi đến tên ai người ấy lên nhận thư gửi cho mình, giống cách giáo viên trả bài cho mọi người vậy.
Những bức thư kia có cái dày cái mỏng, nhưng mỗi bức đều viết tên người nhận bằng thể chữ chính khải.
Bãi đỗ xe rì rào tiếng bóc thư, ngoài ra không còn tiếng động nào khác.
Lâm Triều Tịch đứng giữa đám người, rõ ràng cảnh tượng xung quanh rất đáng sợ, song cô lại thấy ánh mặt trời hôm nay thật ấm áp.
“Lâm Triệu Sinh.”
Tên Lão Lâm vang lên.
Ông cũng tiến lên như bao người khác, nhận lấy bức thư gửi cho ông.
Nhưng khác với mọi người ở điểm, Lão Lâm không bóc thư ngay, nhận xong liền nhét thẳng vào ngực áo.
Ông gật đầu chào con trai ông cụ, sau đó quay người đi.
Lâm Triều Tịch đang đắm chìm trong bầu không khí ngoài bãi đỗ xe, quay đầu đã thấy Lão Lâm bỏ đi luôn, cô vội rảo bước theo sau.
“Bố không bóc thư à?” cô hỏi.
Lâm Triều Tịch nhìn bầu trời, lại nhìn cô đầy thâm trầm, nói: “Đi thôi.”