Phương Pháp Qua Đông Của Đinh Hương Hoa

Chương 4




Úc Thanh là một người hay quên, nhớ được chuyện tốt người ta đã làm, nhưng lại không nhớ được chuyện xấu của người đó đã làm với mình. Dù sao ăn xong rồi ngủ một giấc, cậu sẽ liền hí hửng lên kế hoạch ra ngoài đi chơi.

Buổi tối hôm qua, Chu Huệ đã cởi chiếc khăn cài trên cổ áo của cậu xuống, liền phát hiện tơ tằm được dùng làm khăn rất quý hiếm, cô còn nghe nói nó là của Phó Nhuận Sinh, thế nên liền vội vàng căn dặn Úc Thanh mang khăn trả lại cho người ta. Là một người mẹ, cô thật sự rất yêu thương Đậu Đậu, nhưng dường như vẫn luôn không đánh giá cao về con trai nhà mình —— dù sao mặc kệ Úc Thanh nói cái gì, cô đều cảm thấy đứa con trai nhỏ nhà mình lại gây hoạ.

Úc Thanh quả thực là một đại lão gây họa. Cậu từng bẻ đi hết những nụ hoa hướng dương chưa kịp lớn trong vườn nhà hàng xóm, trộm mấy quả mơ còn xanh trên cây của người ta, túi cát cùng bóng cao su của cậu không biết đã làm quần áo hàng xóm đem phơi ngoài cửa sổ bẩn mấy lần nữa. Sau những lần đó Chu Huệ đều giảng đạo lý với cậu, nói xong thì vỗ mông cậu —— đối với một người mẹ mà nói, đây cũng chỉ được coi là giáo huấn cho có. Mặc dù không nghiêm khắc lắm, nhưng thứ nhất là bản thân cô cũng không nỡ ra tay, thứ hai là bà nội của Đậu Đậu cũng sẽ không vui.

Về phần Úc Thanh, nếu là muốn nói cậu cố ý chơi xấu người khác thì trước tới giờ cậu chưa từng làm qua. Cậu cũng chỉ là thấy thú vị, nên ham chơi, không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa cậu trời sinh đã nhớ ăn không nhớ đánh. May mà cậu trong viện kết bè kết lũ với mấy đứa cũng bướng bỉnh không kém, nhiều đứa còn gây họa nhiều hơn cả cậu. Nhưng nhờ có dáng vẻ đáng yêu nên khi bị cậu làm phiền người ta cũng chỉ có thể nói một câu: " Đứa nhỏ này, thật nghịch."Sau đó, cũng không còn chuyện gì nữa.

Sinh ra trong môi trường này, Úc Thanh lớn lên trở thành một đứa nhỏ không buồn không lo, cũng có thể gọi là không có tim không có phổi —— ít nhất sau một thời gian dài, đây là cách cậu nhìn lại chính mình.(?)[ Đoạn này Úc Thanh tự cho mình là một người không tim không phổi sống rất vô tư, từ nhỏ đến lớn đều như vậy có thể nói đây là lối sống của Úc Thanh.]

Chỉ có điều lúc đó cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ đến việc cùng Phó Nhuận Sinh chỗ nào lạ hay bất thường cả. Đối với Đậu Đậu mới 9 tuổi mà nói, Nhuận Sinh chẳng qua chỉ là một người bạn cùng lứa tính khí có chút kỳ lạ, mà tính khí có điểm kỳ lạ cũng không chuyện gì đáng ngạc nhiên, ai mà không có chút cổ quái chứ. Ma Can Nhi hắn cũng có tính khí kỳ lạ, đó là xưa nay không cho phép người ta đi qua mảnh đất trước nhà. Đại Lang Cẩu của thầy Triệu nhà trệt đối diện nuôi tính tình cũng có chút kỳ quặc—— nó đặc biệt thích ngồi xổm bên cạnh lồng vẹt cha Nhị Mập nuôi, khiến cho con vẹt một câu tiếng người cũng không nói, mở miệng liền sẽ là gâu gâu, điều này làm cha Nhị Mập tức giận quá chừng.

Hôm trước Úc Thanh nói muốn cùng bọn Nhị Mập đi thả diều bên sông, vì vậy việc đầu tiên làm vào sáng sớm chính là đến nhà của Phó Nhuận Sinh trả lại khăn.

Gõ cửa nửa ngày, cửa nhà Phó Nhuận Sinh mới mở ra. Mở cửa chính là mẹ của Phó Nhuận Sinh, người mặc một chiếc váy dài, chân mang giày cao gót.

Giả như đứng ở cửa là một người đàn ông, lúc này đôi mắt phỏng chừng đã trợn to. Chỉ tiếc mắt Úc Thanh đã to sẵn: "Dì, con tìm Phó Nhuận Sinh."

Người phụ nữ kia nhìn từ trên cao xuống nhìn Úc Thanh, một câu nói không nói, mà đi vào nhà.

Cửa phòng mở ra, Úc Thanh đứng ở cửa, gãi gãi đầu mình thành ổ gà. Trong chốc lát, thực sự không chịu được sự tò mò, đem đầu đưa vào nhìn nhà của Phó Nhuận Sinh.

Nhà của Phó Nhuận Sinh vô cùng lớn, đâu đâu cũng có đồ vật Úc Thanh chưa từng thấy, trên trần nhà phòng khách còn có cái đèn treo thuỷ tinh lớn. Thời đại này hầu hết các ngôi nhà đều dùng bóng đèn hoặc đèn huỳnh quang, trong nhà Úc Thanh đèn huỳnh quang đã là đồ hiếm lạ, không nghĩ ở đây còn có loại càng hiếm lạ. Úc Thanh há miệng nhìn hồi lâu, cảm thấy dây treo pha lê* trên đó đang toả sáng.

Người phụ nữ kia không nhanh không chậm cầm một chuỗi chìa khóa, mở cửa phòng nào đó ra: "Biết sai rồi?"

Trong phòng truyền đến thanh âm ngoan ngoãn của Phó Nhuận Sinh: "Biết rồi, lần sau sẽ không dám nữa."

"Ừm." Nữ nhân nhàm chán nói: "Có người tìm mày."

Phó Nhuận Sinh đi ra, trên mặt đeo mắt kiếng cũ. Nhìn thấy Úc Thanh víu ở cửa, hắn buông thõng bước chân đi tới: "Có chuyện gì thế?"

Thời tiết rất trong lành, ánh nắng ngày xuân rải khắp phòng khách đẹp này của Phó gia, thế nhưng sắc mặt của Phó Nhuận Sinh trông còn trắng hơn cả bức tường.

Úc Thanh lấy khăn ra: "Mẹ tớ đã giặt xong rồi, trả lại cho cậu."

Sắc mặt của Phó Nhuận Sinh có chút thay đổi. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện mẹ mình cũng đang nhìn sang bên này.

Mẹ Phó bước nhanh tới, nhìn thấy đồ vật trong tay Úc Thanh, nửa ngày không lên tiếng.

Cái khăn kia của Phó Nhuận Sinh rất đẹp, ngay cả một đứa trẻ như Úc Thanh cũng có thể nhìn ra đường thêu tinh tế trên đó—— Hỷ Thước trên cành hoa mơ* dường như muốn từ trong khăn bay ra ngoài.

Úc Thanh sinh ra đã hoạt bát vui vẻ, nhưng không có nghĩa là cậu ngốc. Cậu có thể nhận ra được mẹ Phó đang tức giận, cậu cẩn thận nói: "Dì, xin lỗi, là con mượn của Phó Nhuận Sinh..."

Mẹ Phó phớt lờ cậu, nhìn Phó Nhuận Sinh nói: "Ai cho mày động vào cái này?" Phó Nhuận Sinh không lên tiếng.

Mẹ Phó lớn giọng: "Đây là lần thứ mấy mày trộm đồ trong nhà rồi? Nói!"

Phó Nhuận Sinh vẫn không lên tiếng. Mẹ Phó chợt hung hăng đạp hắn một cước. Phó Nhuận Sinh lảo đảo một chút, rồi lại đứng ngay dậy.

Úc Thanh ngây người.

"Nói mau!" Cô ta thúc giục.

Ngay lúc một cước đá khác sắp giáng xuống, Úc Thanh bỗng nhiên chắn đằng trước Phó Nhuận Sinh: "Dì đừng đá nữa..."

Lực đá của mẹ Phó rất lớn, Úc Thanh bị đá một cái vào đùi, lập tức bị ngã về phía sau, sau lưng vừa vặn đập vào ngực Phó Nhuận Sinh. Phó Nhuận Sinh dường như theo bản năng mà đỡ lấy cậu.

Mẹ Phó không ngờ tới cậu sẽ lao ra đỡ, cô ta ngẩn người, nửa ngày không lên tiếng. Một hồi sau, mới nghe cô ta không thương tình gì nói: "Không tồi."

Úc Thanh đau đớn đến mức nước mắt trào ra quanh hốc mắt: "Dì, dì đừng nóng giận, cháu đưa khăn mùi soa này cho dì."

Mẹ Phó phức tạp liếc nhìn cậu, vừa định nói gì đó, điện thoại trong phòng reo lên.

Cô bước nhanh tới nghe điện thoại, sau đó vội vã nói: "Tao phải ra ngoài." Nói xong nhìn chằm chằm Phó Nhuận Sinh: "Mày chờ tao về."

Phó Nhuận Sinh cúi đầu nhìn ngón chân, một câu cũng không nói.

Âm thanh của giày cao gót xa dần. Úc Thanh khịt khịt mũi, khóc oa một tiếng: "Mẹ cậu sao mà dữ như vậy a!" Cậu sờ sờ bắp đùi của mình, khóc lớn hơn: "Đau quá!"

Phó Nhuận Sinh u ám nhìn cậu: "Đáng đời."

Úc Thanh không thèm để ý sự quái gở của hắn, nghẹn ngào nói: "Cậu không đau hả?"

Phó Nhuận Sinh rầu rĩ không vui nói: "Đau cũng không phải việc ghê gớm gì."

Úc Thanh uỷ khuất muốn đòi mạng, hu hu[呜呜] giống như kèn đồng nhỏ* mà kêu to: "Nhưng mà đau quá."

Phó Nhuận Sinh ngồi xuống bên cạnh cậu. Úc Thanh mang nước mắt cùng nước mũi ngẩng đầu lên, phát hiện anh nhìn mình chằm chằm.

"Sao cậu lại chắn giúp tôi?" Ngữ khí hắn rất quái lạ, giống như cuống họng có vấn đề gì đó.

Úc Thanh hu hu nghẹn ngào nức nở nói: "Tớ không nghĩ mẹ cậu sẽ đá mà..."