Phương Pháp Qua Đông Của Đinh Hương Hoa

Chương 5




Phó Nhuận Sinh cứ như vậy mà gia nhập vào nhóm bạn nhỏ của Úc Thanh, hơn nữa rất nhanh có biệt danh: Nhị Mao. Hắn đối với biệt danh này thập phần bất mãn, nhưng bạn nhỏ Đậu Đậu có biệt danh căn bản không nghe thấy tiếng kháng nghị của hắn. *

(Bạn nhỏ Đậu Đậu của chúng ta rất thích gọi người khác bằng biệt danh vì cảm thấy nó thú vị và vui hơn nên khi PNS có kiến nghị cũng vô ích.

Nhị Mao: nhóc con lai, ý bảo PNS rất là đẹp. Vì là trẻ con và chơi cùng nhau nên sẽ không mang ý nghĩ tiêu cực và kì thị.)

Nhị mập cùng Cây Gai cảm thấy khiếp sợ với sự xuất hiện của Phó Nhuận Sinh, có điều tình bạn của mấy đứa trẻ không phức tạp như vậy —— có thể chơi cùng một chỗ, coi như là bạn bè.

Phó Nhuận Sinh trong toàn bộ quá trình vô cùng nghe theo chỉ đạo, người ta nói cái gì là cái đó, không tranh không cướp, không khóc không nháo, có thể nói là kiểu bạn bè điển hình. Cho nên Nhị Mập rất nhanh liền tiếp nhận hắn. Cây Gai giữ nguyên ý kiến về việc này, cho rằng Phó Nhuận Sinh có chút không thích hợp. Nhưng muốn nói chỗ nào không đúng, hắn lại ấp úng nói không rõ ràng.

"Dù sao, tớ không nghĩ anh ta bình thường". Cuối cùng Cây Gai kết luận.

"Tớ cảm thấy cậu mới không bình thường." Nhị mập mất hứng nói: "Tại sao cậu lại chạy đến gần cái cây, diều tớ đều bị xước hết rồi. Tớ thấy cậu cố tình làm vậy chứ gì."

Cây Gai nói đó là bởi vì diều của Nhị mập quá lớn quá nặng, là diều nó kéo cậu qua. Nhị mập nói chúng tớ muốn giúp cậu, nhưng cậu nhất định phải tự mình thả, có thể trách ai đây. Vì thế hai người cãi nhau, nói ra những lời như "Lại chơi cùng cậu tớ là chó", bộ dáng như muốn tuyệt giao.

Úc Thanh gãi gãi lỗ tai, ngáp một cái, biết ngày mai thức dậy, hai người bọn họ sẽ quên chuyện này.



Gió sông không nhẹ không nặng thổi, trong gió có từng đợt hương hoa Đinh Hương. Ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, xuyên qua những chiếc lá còn không quá tươi tốt, lay động trên mặt đất như vàng vụn.

Phó Nhuận Sinh đã ngủ thiếp đi trên ghế dài dự bị. Chạy hơn nửa ngày, sắc mặt hắn cũng không đỏ lên. Úc Thanh lén tháo kính ra, tự mình đeo lên. Nhưng chỉ đeo một chút, liền choáng váng không chịu nổi, hơn nữa cái gì cũng nhìn không rõ, vì thế vội vàng luống cuống tay chân lấy xuống, lặng lẽ đeo lại cho Phó Nhuận Sinh.

Phó Nhuận Sinh mở mắt ra. Úc Thanh vội vàng xoay mặt đi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Thật không có ý nghĩa." Úc Thanh nghe được Phó Nhuận Sinh mệt mỏi nói.

"Vậy lần sau chúng ta chơi cái khác nha." Chân của Úc Thanh lắc lư trên băng ghế dự bị: "Cậu muốn chơi gì?"

Phó Nhuận Sinh nhìn lá cây trên đỉnh đầu, thấp giọng nói: "Đều không muốn chơi."

Úc Thanh khó hiểu nói: "Vì cái gì chứ?"

Phó Nhuận Sinh hữu khí vô lực* nói: "Sao cậu lại có nhiều vì sao như vậy "

*không có sức, ỉu xìu, uể oải.

Úc Thanh không trả lời. Hắn xoa xoa mũi, ngửi mùi hoa trong gió, ngẩn người: "Thật thoải mái."

Một phiến lá cây rơi vào chóp mũi Phó Nhuận Sinh, hắn muốn thổi nó ra, kết quả là chiếc lá bay đến bên tay Úc Thanh. Úc Thanh cầm lấy nó lên, chiếu lên ánh mặt trời: "Ý, lá này là màu vàng, bây giờ không phải là mùa xuân sao?"

Phó Nhuận Sinh không nói lời nào. Úc Thanh đưa tay lay lay hắn:"Cậu mau xem cậu mau xem!"

Phó Nhuận Sinh nghiêng đầu sang một bên: "Tôi không xem."

Út Thanh lại nói: "Cậu xem đi!"



Phó Nhuận Sinh hít sâu một hơi, muốn ngồi dậy, kết quả không biết vì sao từ trên ghế dài ngã xuống. Úc Thanh tới kéo hắn, hắn giãy dụa vài cái vô ích, mặt đập vào đỉnh đầu Úc Thanh.

Úc Thanh che đầu, mím môi.

Phó Nhuận Sinh kỳ quái sờ sờ miệng mình, đột nhiên nói: "Cậu dùng dầu gội hãng nào vậy?"

Úc Thanh gãi gãi đầu, sững sờ nói: "Hả?"

"Hỏi cậu đấy."

Úc Thanh thành thật nói: "Không biết, một tuần nay tớ không có gội đầu."

Biểu tình Phó Nhuận Sinh giống như đột nhiên nghẹn lại. Hắn liều mạng lau miệng, tức giận nói: "Cậu sao lại có thể một tuần không gội đầu!"

Úc Thanh vẻ mặt không sao cả: "Buổi tối anh trở về, tớ sẽ cùng ảnh đi nhà tắm*" Cậu vỗ mông đứng dậy, đồng tình nói, "Mẹ tớ bảo, tóc gội nhiều sẽ không tốt. Cậu thấy tóc của cậu rất vàng, chắc chắn vì gội đầu nhiều nên cả đầu đều vàng."

*Nhà tắm: nhà tắm công cộng, phòng xông hơi...

Phó Nhuận Sinh không tin nói: "Làm gì có loại chuyện này!"

"Sao lại không có." Úc Thanh nghiêm trang: "Khăn trải giường trắng trong nhà, áo sơ mi trắng, giặt nhiều không phải đều sẽ vàng sao?"

Phó Nhuận Sinh nửa tin nửa ngờ.

Úc Thanh còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa Nhị Mập lớn tiếng nói: "Vậy lúc sau cậu phải trả lại cho tớ!"

Hai người bọn họ theo tiếng nói đi qua, Úc Thanh nhìn thấy đám Mắt Híp cùng Đầu Phẳng.



Nhóm trẻ con kia là ở đại viện của nhà máy sản xuất vòng bi ngoài đường, lớn hơn so với đám Úc thanh, đứa dẫn đầu có hai mắt hình tam giác mỏng, đều đã học trung học.

Đinh Hương viện được xưng là đại viện nhi, kỳ thật nhà ở cũng chỉ có hơn hai mươi hộ. Giống như Úc Thanh bọn họ cũng không có nhiều người chơi bên ngoài. Những năm đó cha mẹ bận rộn mưu sinh kế, con cái chủ yếu là thả rông, phong cách xã hội cũng thô lỗ hơn nhiều so với sau này. Trẻ em lớn và nhỏ trên đường phố bắt nạt người khác hoặc bị bắt nạt là một điều bình thường, đánh nhau và các loại tranh đấu vô cùng nhiều.

Nhìn kỹ đám trẻ con bọn họ, cũng không thể xem như lưu manh, bởi vì còn chưa đến nỗi trong túi mang dao mỗi ngày trên đường tranh làm đại ca, nhưng chuyện khi dễ những đứa trẻ bọn họ làm không ít. Nhị mập lần trước đã bị "mượn" đi một con diều.

Úc Thanh vội vàng chạy tới: "Lần trước cậu mượn còn chưa trả!"

Úc Thanh sinh ra đã nhỏ bé, nó không thèm để vào mắt: "Có chuyện gì của mày sao? Tao không nói chuyện với mày." Nói xong xách diều muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Phó Nhuận Sinh phía sau Úc Thanh: "Ôi, đây không phải là thằng tạp chủng sao? Nghe nói ba mày lấy thêm mẹ kế cho mày? Không đúng, là mẹ mày muốn cho mày thêm cha dượng."

Có người hét lên: "Tiểu tạp chủng! Thứ rẻ rách tạo ra tiểu rẻ rách!" - Tiếng cười rải rác vang lên.

Phó Nhuận Sinh mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó.

Thấy hắn không có phản ứng, Mắt Híp rất tẻ nhạt khoát tay áo, dẫn một đám người đi.