Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 50




Đại Lý Tự lục soát chỗ ở ở thành Tây của Thường Tĩnh tìm được hai nữ tử thanh lâu Dương Châu. Theo hai nữ tử này thuật lại, các nàng là do Diêu Thăng Bình dùng giá cao mua đến từ bốn tháng trước, vào Kinh đã được đưa đến chỗ Thường Tĩnh.

Trừ cái này ra, còn lục soát ra Diêu Thăng Bình đưa rất nhiều tiền tài khế đất, Thường Tĩnh giấu những thứ này ở phủ đệ của trưởng tỷ. Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát, dưới sự nghiêm hình tra khảo của Chử đại nhân, thiếu khanh Đại Lý Tự, toàn bộ hối lộ mà Thường Tĩnh nhận đều bị đưa ra ánh sáng.

Còn chuyện trước đây có người tố giá Hạ Bách Châu dung túng tộc nhân ở quê cũ gom tiền cũng được làm sáng tỏ.

Tộc nhân của Hạ gia từ nông thôn ngàn dặm xa xôi tới nói việc này chỉ là hiểu lầm, Hạ tướng quân đúng là cảm kích bọn họ nhưng không hề dung túng.

Lúc đó Hạ tướng quân biết được có người dựa vào quyền thế của ông ta để gom tiền đã đuổi người đó ra khỏi nhà, sau đó còn đưa đến quan phủ. Hiện giờ ở huyện nha còn giam giữ người nọ, việc này có huyện lệnh làm chứng.

Đến tận bây giờ, bốn tội danh nói Hạ Bách Châu tạo phản thì đã có ba tội danh được làm sáng tỏ.

Nhưng tội danh cuối cùng, là chuyện tham ô quân lương ba năm trước.

Hạ Bách Châu xuất quân đánh Hung nô ba năm, triều đình liên tục phát mười mấy lần quân lương, số lượng hơn trăm vạn.

Mà Hạ Bách Châu bị buộc tội tham ô mấy chục vạn lượng, nhưng Chử Nghiễm Tuấn điều tra ra số liệu đã bị làm giả, ngân lượng bị tham ô thật chỉ có năm vạn, mà hơn nữa năm vạn này còn không phải do Hạ Bách Châu tham ô.

Không nói đến Hạ Bách Châu cầm quân hơn hai mươi năm, nhận vô số ân điển, năm vạn không đáng giá để ông ta coi trọng, mà quân lương này vốn là đồ ăn mà triều đình cho Hạ gia quân, Hạ gia quân lại là mạch máu của Hạ Bách Châu, ông ta sẽ không tự hủy mạch máu để đi tham ô chút tiền ấy.

Nhưng chuyện tham ô đúng là xảy ra trong quân doanh của ông ta, mà việc này còn bị Hạ Bách Châu che giấu.

Rốt cuộc là vì sao, thì ra ngươi tham ô quân lương là cô nhi của cấp dưới Hạ Bách Châu, cấp dưới này vì cứu mạng của Hạ Bách Châu mà chết, phó thác lại nhi tử duy nhất cho Hạ Bách Châu chăm sóc.

Bởi vì ân nghĩa này, ở trong quân người này muốn làm gì thì làm, lâu dần lá gan cũng lớn lên, dám tham ô quân lương.

Lúc Hạ Bách Châu phát hiện ra chuyện này lập tức đánh hắn ta một trăm gậy. Sau đó vì nể mặt cấp dưới đã qua đời, nên đã giấu việc này, không bẩm báo với triều đình, mà năm vạn lượng tham ô ông ta tự bổ sung. Nếu nói như thế, Hạ Bách Châu có vẻ chỉ là có tình có nghĩa không quên ơn cũ mà thôi.

Sau khi bốn tội danh này bị vạch trần, trong chốc lát cả triều đình bỗng chốc yên lặng lại.

Ngay sau đó, ầm một tiếng, bắt đầu sôi trào lên.

Thì ra Trấn Quốc tướng quân không tạo phản mà là bị Tri chính Nội các Diêu Thăng Bình cố ý mưu hại.

Trong lúc nhất thời, mọi người đổ hết tức giận lên người Diêu Thăng Bình, yêu cầu Thánh Thượng lập tức chém đầu gian thần Diêu Thăng Bình, cũng là vì giải oan cho Trấn Quốc tướng quân. 

Trong điện Càn Thanh, sắc mặt Minh Huệ Đế âm trầm ngồi trên long ỷ.

Diêu Thăng Bình giống như chó chết quỳ gục trên mặt đất.

Hắn ta biết rõ ván này Minh Huệ Đế đã thua, mà người chắn ở bên ngoài như hắn ta chắc chắn sẽ trở thành thứ bình ổn lửa giận của bá tánh.

Diêu Thăng Bình tâm như tro tàn nói: “Hoàng thượng, thần vì người mà cúc cung tận tụy, mong Hoàng thượng niệm tình thần nhiều năm tận trung với người mà tha thứ cho thê nhi lão mẫu của thần."

Minh Huệ Đế nhắm mắt, phất tay để người kéo hắn ta ra ngoài.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông ta như là già đi mấy chục tuổi, vẻ mặt ủ rũ, hốc mắt hãm sâu.

Thái giám tổng quản Trương Đức Cần thật cẩn thận nhìn sắc mặt của ông ta, sau đó hỏi: “Hoàng Thượng, trời tối rồi, hôm nay có lật thẻ bài không.” 

Cho dù trên triều Minh Huệ Đế gặp được chuyện lớn thế nào thì cũng sẽ không ngừng sủng hạnh cung phi. Trong mắt ông ta chuyện sinh nam tự càng quan trọng hơn, không ngờ hôm nay Minh Huệ Đế lại lắc đầu: “Không cần.” 

Dứt lời, ông ta đột nhiên đứng dậy, ném hết bút mực tấu chương trên bàn đi.

Sau một trận loang choang, cả đám người trong điện đều quỳ xuống, không ai dám thở mạnh, chỉ nghe thấy Minh Huệ Đế nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt! Tốt lắm, tốt lắm! Dung Thế tử ngươi rất có bản lĩnh!"

Thi Hoa quán, lúc này đã là giờ Tý nhưng nhã gian tầng trên cùng vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Mạnh Tử Duy uống một ngụm rượu xuống bụng, cười ha hả: “Đã lâu ta không uống thoải mái như vậy, trận này chúng ta thắng rất đẹp.” 

Dung Từ ngồi trong ánh nến, thần thái thanh thản.

Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia, rõ ràng dịu dàng vô hại, nhưng lại lộ ra vẻ cố chấp trời sinh sắc bén.

Hắn chậm rãi chuyển động chén rượu trong tay, hiển nhiên cũng rất sung sướng.

Một bên khác, Doãn Thiệu Hâm dựa vào trên ghế, hắn ta vẫn mặc quan bào, hơn mười năm qua hắn ta rèn luyện trên chốn quan trường, khí chất càng thêm trầm ổn nội liễm, chỉ ngồi không như vậy cũng có khí thế quyền thần.

“Nào nào nào.” Mạnh Tử Duy đổ ly rượu vào rồi giơ về phía bọn họ: “Đêm nay chúng ta không say không về.”

“Lúc này uống rượu còn quá sớm.” Dung Từ nói: “Chuyện còn chưa kết thúc.”

"Sao còn chưa kết thúc chứ?” Mạnh Tử Duy nói: "Tội danh của Hạ Bách Châu đã được làm sáng tỏ, cũng đã ra khỏi nhà lao. Ông ta bị oan khuất lớn như vậy, chắc chắn kế tiếp Hoàng thượng sẽ phải phong thưởng để bồi thường cho ông ta."

“Nghĩ đến dáng vẻ Minh Huệ Đế nôn ra máu, ta liền thấy sảng khoái.” Y nói.

Dung Từ nói: “Tuy Hạ Bách Châu đã được cứu ra, nhưng chuyện trên triều còn chưa kết thúc, vụ án lớn như vậy, Hoàng thượng chỉ mất một mình Diêu Thăng Bình thì quá hời cho ông ta rồi."

Doãn Thiệu Hâm gật đầu, hắn ta buông chén rượu xuống: "Tất cả đã sắp xếp rồi, trước đây bọn họ buộc tội người của chúng ta, giờ cũng là lúc chúng ta nên ra tay."

Trận này, bọn họ không chỉ muốn Diêu Thăng Bình rớt đài, mà còn phải loại bỏ thế lực trong triều của Minh Huệ Đế, đây mới là âm mưu của Dung Từ, một mũi tên trúng hai con nhạn. Dung Từ nhàn nhạt gật đầu: “Việc này giao cho ngươi.”

Mạnh Tử Duy nghe hai người nói âm mưu trên triều, y không hiểu, xua tay nói: “Cái gì mà sớm với không sớm chứ, dù sao hôm nay ta cũng vui vẻ, các người không uống, ta tự uống."

Nói xong y uống cạn một chén rượu trước. Hiện giờ cũng không còn sớm, nói xong việc, Doãn Thiệu Hâm muốn nhanh chóng trở về xem thê nhi, hắn ta đứng dậy cáo từ. 

Doãn Thiệu Hâm vừa đi, Dung Từ cũng muốn rời đi.

Mạnh Tử Duy lôi kéo hắn: “Ai, ngươi không có gia thất, trở về sớm thế làm gì, hiếm khi chúng ta ngồi cùng nhau uống rượu, uống thêm hai ly đi.”

Dung Từ thấy y rõ ràng hơi say rồi, hắn lười uống tiếp cùng với y.

“Ta có việc.” Hắn nói.

"Hơn nửa đêm, ngươi còn có chuyện gì.” Mạnh Tử Duy nói: “À, ta có một chuyện…"

Y cười hai tiếng: “Ta không thân với ai khác, cũng không biết thỉnh giáo ai thì tốt. Ngươi nuôi tiểu tức phụ của người lâu như vậy, kiểu gì cũng có chút kinh nghiệm, ta muốn thỉnh giáo ngươi chút."

Dung Từ xốc mắt liếc nhìn hắn: “Thỉnh giáo cái gì.”

"Cái đó…" Mạnh Tử duy vò đầu: “Ta thích một cô nương, đã quen biết với nàng nửa năm rồi, chỉ là…"

Y ngồi trở lại, hơi buồn rầu nói: “Ta muốn cưới nàng, nhưng không dám tùy tiện đến cửa cầu thân, dù sao cũng phải biết nàng có muốn gả cho ta không trước. Nếu như không muốn, ta đường đường là Các chủ Dục Quang Các lại bị từ chối thì rất mất mặt."

Dung Từ nói: “Cuối cùng là ngươi muốn thỉnh giáo cái gì?”

"Cũng đơn giản thôi.” Mạnh Tử Duy nói: “Ta muốn hỏi một chút, làm thế nào để xác định nàng có thích ta hay không."

Im lặng một chút Dung Từ mở miệng: "Việc này ta không có cách nào giúp ngươi."

"Vì sao chứ?” Mạnh Tử Duy nói: “Ngươi và tiểu tức phụ của ngươi ở chung cũng mười mấy năm, ngươi chắc phải hiểu tâm tư của tiểu cô nương chứ."

Dung Từ cảm thấy không thú vị, đứng dậy muốn đi, lúc này có người bưng rượu tiến vào.

“Các chủ muốn hiểu lòng dạ nữ tử thì cần gì bỏ gần tìm xa chứ, Thi Hoa quán chúng ta có rất nhiều cô nương lả lướt thông thấu, hỏi các nàng là biết ngay.”

Người tiến vào là tú bà của Thi Hoa quán, cũng là thuộc hạ của Mạnh Tử Duy. 

Thường ngày Mạnh Tử Duy rất thân thiện, các thuộc hạ cũng thích nói đùa với y, đứng ở cửa nghe thấy chuyện buồn rầu của y, tú bà liền cảm thấy buồn cười.

“A.” Mắt Mạnh Tử Duy sáng lên: “Ngươi đúng là nhắc nhở ta một chuyện lớn rồi, mau mau, kêu Phù Dung với Ngọc Lan đến đây, ta thỉnh giáo các nàng."

Dung Từ vốn đứng dậy định đi, nghe thấy lời này của y thì lại im lặng ngồi xuống. 

Không bao lâu, Phù Dung và Ngọc Lan đã đến đây.

Hai người vừa ngáp vừa đi vào: “Các chủ, đêm khuya còn kêu chúng ta đến là có chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện lớn gì, ta một vấn đề muốn thỉnh giáo, nếu các ngươi trả lời được, ta có thưởng lớn.” 

Phù Dung và Ngọc Lan vừa nghe thế, lập tức có tinh thần.

“Mời Các chủ nói.”

“Là như thế này.” Mạnh Tử Duy khụ hai tiếng  mới nói: “Ta thích một cô nương, quen biết sắp nửa năm rồi, nhưng ta không biết cô nương kia có ý với ta không.” 

Phù Dung vừa nghe thế liền cười duyên nói: “Không ngờ Các chủ của chúng ta cũng có ngày hôm nay.” 

Mạnh Tử Duy đưa hổ phách Nam Hải cho nàng ấy: “Nói tốt thì cái này là của ngươi.”

Phù Dung nhìn nhìn món đồ rồi vui mừng thu vào trong tay áo, nàng ấy nói: “Này có gì khó, nếu một nữ tử thích nam tử thì cử chỉ, thần thái của nàng sẽ không che giấu được, ngài nghiêm túc quan sát là biết.” 

“Có thể cụ thể chút không.”

“Nếu không…” Phù Dung nói: “Các chủ thử một chút, ví dụ như ngài làm cử chỉ thân mật với nàng ấy, nếu nàng ấy không bài xích thì là thích các chủ, nếu như bài xích thì là không thích.”

“Thân, thân mật?” Mạnh Tử Duy nuốt nước miếng, đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Nàng là tiểu thư khuê các, thân mật thế nào đây?” 

“Tiểu thư khuê các thì sao chứ, lúc không ai thấy, dắt tay gì đó cũng không tính là quá mức.” 

Mạnh Tử Duy nghiêm túc hỏi: “Cách này dùng được hả?” 

“Các chủ không ngại thì thử xem.” Phù Dung cười nói. 

“Vậy còn ngươi” Mạnh Tử Duy hỏi Ngọc Lan.

Ngọc Lan nói: “Phù Dung nói không sai, thích hay không, thử là biết, cô nương trong Thi Hoa quán chúng ta giỏi nhất là làm cái này, khách nhân có muốn ở lại hay không, có muốn tiêu tiền hay không, nói thật hay không, thử một lần là biết."

“Nhưng mà…” Nàng ấy nói: “Ngoại trừ cử chỉ thân mật thử, cũng có thể tặng lễ vật.”

“Tặng lễ vật gì.”

“Các chủ ngốc của ta, nữ nhân thích gì nhất hoặc là thứ gì có thể thể hiện ái mộ đều được, nếu nàng nhận, vậy có nghĩa là nàng ấy có ý với ngày, nếu không nhận, vậy thì…” Nàng ấy đồng tình lắc đầu thở dài.

Mạnh Tử Duy vừa nghe vậy thì gật đầu: “Hiểu rồi, cách này rất tốt.” 

Dung Từ ở bên cạnh thong thả ung dung uống rượu, con ngươi hơi rũ xuống, như suy tư gì đó.

Một thoáng sau, hắn uống cạn một chén rượu rồi lại đứng dậy lần nữa. 

Mạnh Tử Duy hỏi: “Lần này về nghỉ thật rồi sao?”

“Ừm.” Dung Từ gật đầu, nhấc chân ra ngoài.

Màn đêm tối đen, Dung Từ xuống lầu đi đến cửa sau của Thi Hoa Quán, vừa mới lên xe ngựa, liền thấy thị vệ vội vàng đi tới: “Thế tử gia, đã xảy ra chuyện rồi.”

Dung Từ nhấc mắt, không nhanh không chậm dựa vào vách xe, xoa xoa trán: “Chuyện gì?”

“Mắt cá chân của cô nương bị thương, ban đêm rất đau, Ngưng Sương đã phái người đi mời đại phu.” 

Nghe vậy, Dung Từ nhíu mày phân phó: “Đến biệt viện, nhanh chút!”