"Vì sao không nói chuyện nàng bị thương với ta."
Tới biệt viện, Dung Từ lạnh mặt đi vào cửa.
Da đầu thị vệ tê dại đi theo phía sau hắn giải thích: “Hôm qua A Lê cô nương đua ngựa với đồng học trong thư viện bị trẹo chân, lúc trở về A Lê cô nương cảm thấy không quá đáng ngại nên không cho Ngưng Sương nói với Thế tử, không ngờ đêm nay cô nương lại kêu chân đau."
Dung Từ bước nhanh hơn, lúc tới cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng kêu đau của A Lê từ bên trong phát ra.
"Ngưng Sương tỷ tỷ, nhẹ chút, đừng động, có lẽ ngày mai là khỏi rồi."
"Cô nương, đại phu nói dùng rượu thuốc phải xoa, xoa nóng da lên thì mới có hiệu quả."
"Nhưng mà đau quá, không xoa còn được, càng xoa càng đau."
Dung Từ đi vào: "Phải xoa đau thì mới có hiệu quả."
“Dung Thế tử.” Ngưng Sương đứng lên. Đọc Full Tại Truyện Full
"Sao Dung Từ ca ca lại đến đây.” A Lê ngẩng đầu: “Bọn họ thật là, nửa đêm rồi còn đi kêu chàng đến đây."
Dung Từ ngồi xuống mép giường: “Để ta nhìn xem.”
Hắn nâng một chân của nàng đặt lên đầu gối, chỗ mắt cá chân bị xanh tím một mảng, còn bị sưng lên.
“Sao lại bị thương.” Hắn hỏi.
A Lê chột dạ, cúi đầu ngập ngừng nói: "Cưỡi ngựa bị thương."
“Ta nghe nói, nàng đua ngựa với người ta.”
“Ừm.”
"Thắng thua quan trọng thế sao, ngay cả cơ thể mình cũng không yêu quý."
A Lê càng vùi đầu thấp hơn.
“Nói chuyện.” Dung Từ đột nhiên nghiêm khắc lên.
A Lê gật đầu: “Thắng thua rất quan trọng, ta cần phải thắng.”
Dung Từ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại rất áp bách, một lúc sau hắn nói với Ngưng Sương: "Đưa rượu thuốc cho ta."
Ngưng Sương không dám lên tiếng, đưa rượu thuốc qua, hành lễ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Dung Từ đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay, sau đó bôi mắt cá chân của A Lê rồi hơi dùng sức xoa nắn.
"Ai ai… Đau đau đau, Dung Từ ca ca, rất đau."
Lực tay của Dung Từ mạnh còn mạnh hơn cả Ngưng Sương, đau đến mức nước mắt A Lê trào ra.
Mắt nàng ngập nước, bẹp môi, dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Dung Từ.
Lòng Dung Từ mềm nhũn, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta còn chưa chất vấn nàng, nàng đã ấm ức trước rồi.”
“Ta ấm ức đó.” A Lê nói: “Ta đánh cược với người khác, nếu không thắng thì chẳng phải ta…”
“Chẳng phải cái gì?”
Vẻ tự ti của A Lê yếu hơn chút: “Chẳng phải rất mất mặt sao?”
"Mặt mũi quan trọng thế à?"
"Đương nhiên rồi!” A Lê nghiêm túc nói: “Cô nương chúng ta cũng biết sĩ diện!"
Động tác trên tay của Dung Từ nhẹ đi chút, hắn mở miệng nói: “Ta không tức giận, chỉ bực bội vì nàng không yêu quý bản thân thôi. Hôm nay là trẹo chân, nhưng nếu ngày nào đó vô ý bị thương tới tính mạng thì làm thế nào?"
“Ta không biết nàng đánh cược cái gì, nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau, không được tùy ý thi đấu với người khác, nhân sinh có thắng có thua, không thể nào lần nào cũng thắng được."
A Lê gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nàng nhận sai, nhận rất nhanh, thành thật cúi đầu rũ mắt, bộ dạng đã chân thành hối cải, nhưng Dung Từ biết rõ, nàng vẫn dám.
Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ giả vờ ngoan rồi tầm mắt lại dời về phía mắt cá chân.
“Nàng chịu đựng chút.” Hắn nói: “Đã tổn thương đến gân cốt, nếu không dùng chút lực, sợ là một tháng cũng không khỏi.”
"Ừm… A a a… Đau quá…"
Cuối cùng, A Lê bị xoa đến mức nửa sống nửa chết, nước mắt lưng tròng nằm trên giường.
Sau khi Dung Từ rửa tay xong, hắn ung dung ngồi bên cạnh lau tay.
“Dung Từ ca ca còn về nghỉ ngơi không.” A Lê hỏi.
Dung Từ nhìn sắc trời, từ trong thành ra đây, lại lăn lộn đến nửa đêm, trời cũng đã sắp sáng.
"Không về.” Hắn nói: “Ta ngồi một lát, đợi chút nữa đến công sở luôn."
"Ừm.” Lúc này A Lê cũng không ngủ nổi: “Vậy ta nói chuyện cùng Dung Từ ca ca."
Nhớ tới một chuyện, nàng nói: “Dung Từ ca ca, ta nghe nói tội danh của Hạ tướng quân đã được làm sáng tỏ rồi.”
Con ngươi của Dung Từ khẽ di chuyển: “Ừm.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Ta biết Hạ tướng quân bị oan mà, Tri chính Nội các Diêu đại nhân kia đúng là đáng giận.”
Chuyện Hạ tướng quân bị Diêu Thăng Bình mưu hại tống vào lao đã không còn là bí mật, thậm chí trong dân gian còn truyền ra vô số chi tiết mưu hại, xuất sắc giống như thoại bản.
“Hiện tại tốt rồi, tất cả mọi người đều biết Hạ tướng quân bị vu oan, người Hạ gia cũng có thể rời khỏi nhà lao.”
"Dung Từ ca ca.” Nàng hỏi: “Hạ tướng quân bị oan lớn như vậy, ta nghe người ta nói Hoàng thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng, có phải không?"
Thiếu nữ vừa khóc xong, trong con ngươi vẫn còn ngập nước chứa đầy vẻ vui mừng.
Dung Từ thấy vậy thì rũ mắt trầm mặc.
Đời này A Lê của hắn thay đổi rất nhiều, không nhút nhát giống như đời trước, cũng không lúc nào cũng buồn bực không vui.
Nàng vô cùng hoạt bát đơn thuần, cũng tự tin như gió xuân hướng về ánh sáng mặt trời.
Nhưng một chuyện thay đổi dẫn đến mọi chuyện đều thay đổi.
Hai đời trước A Lê ỷ lại vào hắn, cũng sùng bái, ái mộ hắn. Mỗi khi hai người nói chuyện, hắn luôn có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình từ nàng trong mắt nàng. Con ngươi của nàng thâm tình mà ấm áp, chỉ vui mừng vì một mình hắn, cũng chỉ ưu sầu vì một mình hắn.
Nhưng hôm nay, đôi mắt đẹp kia không chỉ vì một mình hắn, mà còn vì người khác.
Nếu nàng thật sự thích người khác, hắn nên thành toàn cho bọn họ sao?
“A Lê…” Im lặng một lúc, hắn thử hỏi: "Nàng cảm thấy Hạ Ngọc Khanh là người như thế nào?"
A Lê dừng lại, kỳ quái nhìn hắn.
"Đang êm đẹp sao Dung Từ ca ca lại nhắc đến người này?"
Dung Từ nói: "Lần này tội danh của Hạ tướng quân được làm sáng tỏ, có lẽ không lâu sẽ rời khỏi Kinh Thành, mà Hạ Ngọc Khanh cũng sẽ theo đó rời đi."
A Lê chớp chớp mắt, vậy thì sao chứ.
“Nàng không…” Dung Từ tinh tế quan sát sắc mặt của nàng hỏi: "Luyến tiếc sao?"
A Lê nhíu mày: “Dung Từ ca ca hỏi gì kỳ quái thế, sao Hạ Ngọc Khanh rời Kinh mà ta lại phải luyến tiếc chứ? Hắn đi thì càng tốt, tính tình người này điên cuồng kiêu ngạo, rất đáng ghét."
Trong lòng Dung Từ giống như có vào một dòng nước ấm chảy ra, nước suối dịu dàng bao trùm toàn cơ thể khiến cả người hắn trở nên thoải mái.
Hắn nói: "Không có gì, Hạ Ngọc Khanh là đồng học của nàng nên ta tùy tiện hỏi chút thôi."
Thật ra hắn rất muốn thêm một câu: “Vậy nàng có thích ta không?”
Nhưng từ xưa đến nay Dung Từ vẫn luôn là người nội liễm, mặc dù làm phu thê với A Lê hai đời nhưng cũng chưa bao giờ nói những câu tình cảm lộ liễu.
Chuyện như này, hắn sẽ không hỏi ra.
Nhưng mà, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn nhớ tới lời của hai nữ tử trong Thi Hoa quán nói…
“A Lê.” Hắn giương mắt, nhẹ gọi nàng.
“Hử.”
Tầm mắt của Dung Từ dừng lại trên bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đệm của nàng, suy nghĩ một lúc, hắn phủ tay mình lên.
Sau đó, nhìn nàng.
Hắn tự cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, cầm tay nhau là chuyện thân mật.
Lại không nghĩ đến, A Lê sẽ chủ động kéo tay hắn, nắm càng chặt hơn. Theo sau đó một bàn tay khác cũng bao trùm lên.
"Dung Từ ca ca.” Nàng vô tri vô giác vui mừng nói: “Tay chàng thật ấm áp."
“...”
Tội danh của Hạ Bách Châu được làm rõ, thân tín của Hoàng đế thống lĩnh cấm quân tự mình đi đến địa lao Đại Lý Tự nghênh đón Hạ Bách Châu, sau đó dẫn người vào hoàng cung. Hạ Bách Châu quỳ gối trước điện Kim Loan cảm tạ Hoàng đế thánh minh, mà Minh Huệ Đế cũng ra vẻ áy náy thương tiếc.
Quân thần trình diễn một màn vui vẻ sau khi làm sáng tỏ hiểu lầm.
Nhưng người sáng suốt đều rõ, đôi quân thần có quyền thế nhất thiên hạ đã không còn đồng tâm.
Đối với việc Minh Huệ Đế làm bộ làm tịch xin lỗi và đền bù, Hạ Bách Châu tỏ vẻ mang ơn đội nghĩa, nhưng sau khi hồi phủ lại lập tức sai người bỏ lễ vật vào trong kho, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Người Hạ gia bị nhốt vào đại lao cũng đã trở về, Hạ phu nhân, Hạ Ngọc Khanh thậm chí là cả người trong hai phòng Hạ gia, ai cũng còn sợ hãi, trên mặt cũng không có vẻ vui sướng vì sống sót sau tai nạn.
“Phu quân...” Hạ phu nhân tiến lên nghênh đón trượng phu, giọng nói nghẹn ngào nói: "Cuối cùng chàng cũng đã trở lại!"
“Đi vào rồi nói.” Hạ Bách Châu dẫn phu nhân vào nhà chính, sau khi vẫy bọn hạ nhân đi xuống, ông ta trịnh trọng nhìn về phía đám người Hạ gia: “Lần này may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, có mấy lời ta muốn nói với mọi người…"
Gần đến tháng chạp, Kinh Thành có một trận tuyết đầu mùa.
Năm nay tuyết rơi chậm hơn mọi năm, cũng không biết là ông trời biết được oan tình của Trấn Quốc tướng quân hay sao, mãi không hạ một trận tuyết, lúc này vừa lúc ứng với câu “Trầm oan giải tội” kia.
Trận tuyết này đến, cũng che giấu sự náo loạn của triều đình, tranh chấp kéo dài mấy tháng dần dần bình ổn.
Đêm nay, sau khi tuyết ngừng, mặt trăng lên cao, dưới ánh trăng, thiên địa giống như bọc một mảnh sương bạc.
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh một người chậm rãi đi đến.
Trên nền tuyết, dấu chân to lớn hãm sâu, hiển nhiên đây là một người cường tráng.
Hạ Bách Châu khoác áo choàng dừng lại trước cửa nhà trong hẻm Ngự Mã, không bao lâu sau, bên trong có gã sai vặt cầm đèn đi ra.
"Hạ tướng quân, Thế tử gia cho mời ngài." Đọc Full Tại Truyện Full
Hạ Bách Châu gật đầu, nhấc chân đi vào.
Nhà riêng của Dung Từ vô cùng xa hoa, mặc dù là mùa đông nhưng trong viện vẫn có thể thấy đủ loại hoa cỏ thảm thực vật, tuyết trắng bao trùm trên nụ hoa lộ ra vẻ tinh xảo cao lãnh.
Rất giống chủ nhân của căn nhà.
Hạ Bách Châu đi đến lầu các, bên trong đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ hiện lên bóng dáng thon dài đoan chính, là Thế tử Duệ Vương phủ - Dung Từ.
Hắn khoác áo khoác màu nhạt, vẻ mặt đạm bạc vô tình, dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí thế còn mạnh hơn người đã chinh chiến sa trường nhiều năm như ông ta.
"Hạ tướng quân." Từ phía xa, hắn đã mở miệng giống như biết tối nay ông ta sẽ đến, trong tay thong dong bình thản xoay chén rượu.
Đây là lần thứ tư từ sau khi Hạ Bách Châu vào Kinh nhìn thấy Dung Từ.
Thanh niên này, chỉ có duyên gặp ông ta vài lần, cũng không nói chuyện đến mười câu, nhưng lại quỷ quyệt tranh đấu trong triều.
Hắn đặt mình ngoài lốc xoáy Kinh Thành, nhưng lại thao túng cả ván cờ.
Hạ Bách Châu bình tĩnh nhìn hắn, lúc này đây, ông ta đã vui lòng phục tùng quỳ xuống.
“Thần, khấu kiến tân chủ.”
Trong hoàng cung.
Minh Huệ Đế ngồi dưới ánh đèn, trên người chỉ khoác trung y màu vàng để lộ ra lồng ngực gầy ốm hơi phập phồng.
Ông ta mới từ giường của phi tần đi xuống.
Tối nay ông ta lâm hạnh mỹ nhân mới vào cung không bao lâu, nghe nói là từ phương nam đến, nữ tử này nhìn như được nuôi dưỡng rất cẩn thận.
Vốn là mỹ nhân trẻ tuổi khiến người ta thương tiếc nhưng không may mắn gặp phải Minh Huệ Đế đang khó chịu trong lòng. Ông ta không tìm thấy chỗ phát tiết khác, nên đã biến thái phát tiết lửa giận trên chuyện giường chiếu.
Mỹ nhân kia bị lâm hạnh xong vừa mới được người ta nâng ra ngoài, ánh mắt nàng ta vô thần, vẻ mặt hoảng sợ.
Thái giám tổng quản Trương Đức Cần cẩn thận đứng bên cạnh hầu hạ.
"Điện hạ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi."
Minh Huệ Đế nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Trận tuyết này thật lớn, mới nửa ngày đã bao phủ không nhìn ra bóng dáng hoàng cung."
Trương Đức Cần cười mỉa nói: “Có lẽ Hoàng thượng mệt mỏi rồi, kiến trúc nguy nga nhất thế gian là hoàng cung, sao lại không nhìn thấy bóng dáng chứ? Đừng nói là trận tuyết lớn, cho dù bão cát thì cung điện của Hoàng thượng cũng là cung điện hùng vĩ nhất."
Minh Huệ Đế trầm mặc, con ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm ánh nến.
Một lát sau, tiếng lửa nổ tí tách kéo ông ta ra khỏi dòng suy nghĩ. “Ngươi nói…”
Ông ta mở miệng nói: "Trẫm có muốn thả hắn về không?"
Trương Đức Cần đi theo Minh Huệ Đế đã lâu, khi Minh Huệ Đế còn là hoàng tử, ông ấy đã đi theo hầu hạ.
Đương nhiên ông ấy biết lúc này trong lòng Hoàng đế nghĩ cái gì.
Rõ ràng lời này nói về Hạ Bách Châu.
Hoàng Thượng hỏi muốn không, mà không phải hỏi có nên hay không, hiển nhiên ông ta không muốn để Hạ Bách Châu rời khỏi Kinh Thành.
Mười vạn Hạ gia quân là tâm bệnh của Hoàng Thượng, một ngày không trừ bỏ Hạ Bách Châu thì một ngày lòng ông ta còn khó yên. Cơ hội tốt trước đó đã để hắn chạy thoát, nhưng nếu Hạ Bách Châu đã đến Kinh Thành, ông ta sẽ không để hắn sống sót quay về.
Trước mắt chỉ thiếu thời cơ.
Trương Đức Cần nói: “Hoàng Thượng, không lâu nữa là cuối năm, vì nước Trấn Quốc tướng quân đã chinh chiến nhiều năm, vô cùng vất vả, công lao to lớn, sao Hoàng thượng lại không để hắn ở lại Kinh Thành ăn tết chứ? Cái này cũng thể hiện sự nhân hậu của Hoàng thượng."
“Ăn tết xong, triều đình có nhiều việc, đến lúc đó lại để Trấn Quốc tướng quân đi giúp đỡ, nhiều việc thì sẽ khó để thoát khỏi thân.”
Minh Huệ Đế nghe xong lập tức cười rộ lên: “Đúng vậy, sắp tết rồi, cũng không thể để tướng quân của trẫm lẻ loi quay về Bắc Cương được.”
Mùng sáu tháng chạp, Thư viện Tĩnh Hương được nghỉ, lần nghỉ này được nghỉ đến cuối năm, đợi đầu xuân năm sau mới cần quay lại thư viện.
A Lê đã sớm để người chuẩn bị hành lý, chỉ chờ nghỉ là về nhà.
A Lê khoác áo choàng đi qua đình viện tuyết bay tán loạn, lên xe ngựa của Dung Từ.
“Năm nay tuyết lớn thật, đi đường cũng khó khăn.” A Lê tiếc nuối nói: “Bằng không đã có thể đến chùa Nam Duyên pha trà ngắm tuyết rồi.”
Dung Từ buông sách xuống, giúp nàng cởi bỏ áo choàng, sau đó gạt sạch tuyết trên đầu nàng đi.
“Sao không đội mũ?" Hắn hỏi.
"Đi có chút thế, đội mũ quá phiền phức.” A Lê hỏi: “Dung Từ ca ca, ngày mai tuyết còn rơi không?"
“Có lẽ còn.”
A Lê nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Ta thích tuyết rơi, nhưng không thích quá lớn, nếu không ra ngoài sẽ khó khăn, mấy ngày nữa ta còn muốn vui vẻ đi dạo đó."
"Nàng muốn đi dạo ở đâu?" Dung Từ hỏi.
Lúc này, bọn hạ nhân đã thu thập xong, xe ngựa chậm rãi di chuyển.
Dung Từ cầm tay nàng lên xem rồi lấy một cái lò sưởi đưa cho nàng: “Nếu nàng muốn đi dạo, chờ tuyết ngừng, ta sẽ đón nàng đi.”
"Nhưng trước đây ta đã hẹn với Hứa Bội Linh rồi, chúng ta muốn đi dạo phố." Động tác của Dung Từ ngừng lại, giống như đang suy nghĩ Hứa Bội Linh là ai.
A Lê nói: "Người này chàng không biết, là bạn tốt ta mới kết giao. Không phải người trong Kinh Thành, nàng là thân thích của Đông Bình Hầu phủ."
“A” A Lê nhớ tới gì đó, nàng bỡn cợt nói: “Đúng rồi, chính là vị cô nương mà Tử Duy ca ca ái mộ!”
“Mạnh Tử Duy?”
“Đúng vậy.” A Lê hỏi: "Dung Từ ca ca đã nghe huynh ấy nhắc đến chưa?”
“Chưa từng.”
Tuyết rơi rất lớn, gần như phủ kín bắp chân, đi đường đã phí sức nói gì tới xe ngựa.
Chuyến đi này đi vô cùng chậm.
Khó trách A Lê vừa lên xe ngựa đã thấy trên bàn đặt rất nhiều công văn. Có thể thấy Dung Từ đến đây tốn rất nhiều thời gian cho nên mới bỏ công vụ ra xử lý.
A Lê nói chuyện với hắn xong, cũng không muốn quấy rầy hắn, vì thế đã lấy một quyển sách ra xem.
Nhưng không biết là do hôm nay nàng dậy sớm quá hay là xe ngựa của Dung Từ quá ấm áp, trong tiếng xe ngựa kẽo kẹt đi qua tuyết, mí mắt của nàng dần nhắm lại.
Không bao lâu, cả người nghiêng sang bên cạnh ngủ. Dung Từ phát hiện cánh tay hơi nặng, quay đầu nhìn lại, không nhịn được mỉm cười.
Có lẽ A Lê ngủ không thoải mái lắm nên hơi xê dịch, nhưng hướng dịch không đúng, thiếu chút nữa đi ngã gục về phía trước.
Dung Từ nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.
Nghĩ nghĩ rồi đặt cái gối mềm bên cạnh lên đầu gối, sau đó đặt đầu nàng lên gối.
Tư thế thoải mái nên thiếu nữ ngủ càng sau hơn.
Nhưng hôm nay Dung Từ cũng dậy sớm, sợ đường khó đi, giờ Dần khi trời còn chưa sáng đã dậy, đêm qua lại bàn việc tới nửa đêm, nên cũng không ngủ được bao lâu.
Nghe tiếng hít thở đều đều của A Lê, hắn cũng bỏ công văn xuống, dựa vào vách xe ngủ gật.
Bên ngoài tuyết yên tĩnh rơi, trong xe ngựa ấm áp hòa hợp.
Cũng không biết hai người ngủ bao lâu, mãi đến khi bên ngoài xe truyền đến tiếng nói chuyện thì Dung Từ mới tỉnh lại.
Hắn vén rèm lên nhìn, đã sắp đến cửa thành, bên đường rất nhiều người đi lại.
A Lê cũng bị tiếng nói chuyện đánh thức, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình dựa vào lòng Dung Từ ngủ.
“Dung Từ ca ca." Lông mi của nàng như cánh bướm, ngoan ngoãn chớp chớp: “Chúng ta đến rồi sao?”
“Sắp vào thành.” Dung Từ giơ tay đè đầu nàng xuống: “Nàng ngủ tiếp đi.”
Đây vốn là một động tác rất tùy ý, không ngờ lòng bàn tay hắn lại tiếp xúc với thứ gì đó vô cùng mềm mại.
Hắn cúi đầu nhìn.
Khi hắn duỗi tay, A Lê cũng quay mặt lại, lòng bàn tay hắn đúng lúc đè lên môi nàng.
Môi đỏ vừa ấm áp vừa mềm mại, chạm vào làn da hắn khiến hắn hơi ngứa.
Mắt Dung Từ tối lại, nhìn vào đôi mắt to trong mê mang thanh triệt của A Lê.
“Ngủ đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng ta không ngủ được.” A Lê muốn ngồi dậy, nhưng Dung Từ lại không bỏ tay ra, nàng ngẩn người, không hiểu ý gì.
Dung Từ cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thẳng tắp tinh tế.
Như là cố ý, tay hắn xẹt qua môi nàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.
Động tác của hắn dịu dàng thân mật, giống như trò đùa của tình nhân không khỏi khiến lòng A Lê xuất hiện cảm giác khác thường