Pokemon Dị Điểm

Chương 336




Giữa màn đêm kỳ ảo của thiên nhiên, Viridian forest bắt đầu lộ ra những khung cảnh đi dạo của hàng loạt tộc đàn sinh sống trong đây, đối với rất nhiều giống loài thì đêm là 1 khoảng thời gian rất nguy hiểm vì đây về căn bản chính là thời khắc hoạt động của rất nhiều loài ăn thịt khác.

Nhưng không hiểu tại sao hôm nay tất cả bọn chúng đều lộ ra vẻ rất hài hòa, các tộc đàn thường xuyên gây chiến với nhau giờ đây cũng trộn lẫn lại với nhau để hòa mình vào với khung cảnh này, tất cả đều đang bỏ qua mọi hiềm khích trước đó để cùng nhau nhảy 1 điệu nhảy của núi rừng, điệu nhảy của thiên nhiên đất mẹ.

Đêm nay Viridian forest sôi động hơn bao giờ hết vì tất cả đều đang cảm nhận được giai điệu tươi vui kia, tất cả bọn chúng đều đang hòa mình vào giai điệu đầy thân thiện đó, bản thân cánh rừng này đang sống động hơn bao giờ hết, cứ như có 1 lễ hội đang diễn ra ngay trong chính khu rừng này vậy.

Thử tưởng tượng mà xem, cảnh thủ lĩnh Beedrill đang nhảy cùng với 1 con Fearow nào đó, hay cảnh Heracross đang vươn tay tới 1 con Pinsir bên phía đối diện để mời nhảy, thậm chí các loại thiên địch trong tự nhiên bây giờ cũng bỏ qua tất cả những thứ gọi là bản năng để cùng xích lại gần nhau hòa mình vào với cái khung cảnh này.

Cây cỏ, núi đá, sông ngòi, v.v trong Viridian forest đang rung động như hưởng ứng lại với cái âm thanh kỳ ảo kia, các cành cây đang đung đưa với gió để nhảy ra 1 điệu nhảy của thiên nhiên, những viên đá đang lăn xuống nước rồi được dòng suối cuốn trôi về hạ nguồn, v.v.

Cả Viridian forest đang sáng rực lên, các quặng mỏ ẩn sâu dưới đất đang tự mình phát ra các loại ánh sáng kỳ ảo để mở ra 1 sân khấu tràn ngập các ánh đèn cho vũ trường khổng lồ này, tất cả mọi sinh vật đều đang tươi cười vì đây là lần đầu tiên chúng cảm nhận được sự ấm áp đến như vậy, lần đầu tiên chúng thấu hiểu được kẻ thù mình đến như vậy.

Nhưng đồng thời chúng cũng ngay lập tức vừa nhảy theo giai điệu này vừa khóc, tất cả là bởi vì chúng biết thứ đang khiến tất cả hòa mình lại với nhau, hiểu được nhau là cái giai điệu này, chúng hiểu rõ rằng khi giai điệu này ngừng thì tất cả sẽ kết thúc và sáng mai thôi, tất cả mọi thứ sẽ trở về lại như lúc ban đầu, đây chính là sự tàn khốc của thực tế mà chúng đang phải đối mặt.

Có điều chúng cũng hiểu được tầm quan trọng của khoảnh khắc này nên dù khóc vì biết được sự thật thì chúng vẫn cố gắng cười nhiều nhất có thể vì chúng biết rằng bản thân nên tận hưởng thời khắc hiếm có này, thời khắc mà nhạc sĩ đã chơi lên khúc trường ca của rừng già.

Ngay lúc này, tại rìa của Viridian forest, cụ thể hơn là dưới cây sinh mệnh cũ, làng Guardians, nơi ẩn cư của gia tộc Aura Guardians thuộc lục địa Indigo, tất cả mọi Aura Guardians vào lúc này đều cảm ứng được giai điệu đó và bắt đầu cùng nhau hòa mình vào nó, chỉ có những gia chủ là vẫn giữ lại được ý thức vì bọn họ sở hữu lượng Aura đủ lớn và đủ thuần để cố gắng chống đỡ lấy giai điệu này.

"Không ngờ thế hệ này lại ra 1 con Kricketune như vậy đấy, nhạc trưởng của khu rừng già, đây không phải là 1 danh hiệu mà ai ai cũng có thể dễ dàng đạt được, theo tổ tiên ghi chép thì lần cuối cùng xuất hiện 1 cá thể đủ sức đảm đương danh hiệu này là khoảng thời đại diệt thần kia."

"Đúng vậy và quan trọng nhất nó là 1 hỗ trợ cực mạnh, nếu không có nó thì khả năng cao tổ tiên cũng chẳng thể nào chống cự được lâu đến mức chờ đến khi Vergil xuất hiện, đáng tiếc là cận thần đó đã hy sinh bản thân để thúc đẩy quá trình khôi phục cho toàn bộ hành tinh này sau trận chiến với 'tham lam'."

"Chuyện năm xưa qua rồi thì cũng đừng nên nhắc lại nữa, hơn cả đây là do nó tự nguyện, đó là ý chí, quyết định sau cùng của nó, dù sao lúc đó bản thân nó cũng không sống được bao lâu nữa, có điều không sớm, không muộn, con Kricketune đủ sức nhận lấy danh hiệu đó lại xuất hiện vào lúc rắc rối như thế này."

"Đúng vậy, bên phía Hoenn region đứa con của First Hassan cũng đã thức tỉnh và kế thừa thanh kiếm kia rồi, tại Kanto region này lại xuất hiện kẻ đủ khả năng kế thừa danh hiệu nhạc trưởng của khu rừng già, có vẻ như khoảng thời gian sắp tới không phải là 1 khoảng thời gian quá yên bình đâu."

"Hừm, vậy càng tốt, càng loạn thì sẽ có càng nhiều chiến tranh nổ ra, chúng ta đương nhiên cũng phải xông pha tìm chỗ cắm dùi trên đó, hahaha, ta thực sự rất mong chờ đến thời khác chạm mặt đối thủ xứng tầm trên chiến trường, máu ta đang sôi sùng sục khi nghĩ đến lúc đó."

"Tên điên bệnh hoạn, chúng ta không trực tiếp tham dự vào chiến tranh, đây là tổ huấn, thậm chí là chỉ được can thiệp vào khi cần thiết, có điều giờ tổ huấn cũng chỉ là 1 tờ giấy chùi đít không hơn không kém mà thôi, nhưng chúng ta cũng phải chọn phe thật thông minh trước khi thời khắc đó tới."

"Tộc trưởng chắc cũng đã biết rồi, dù sao khoảng cách từ Pallet town tới đây cũng chỉ cách có vài ngày đường đi mà thôi, hơn cả âm điệu này đang hướng tới Viridian city, hy vọng điều mà ta đoán là sai đi, nếu nó đúng thì Viridian city chính thức xóa tên."

"Ngươi đoán không sai đâu, chuột đang chạy trong Viridian forest, có vẻ như chúng đã lấy được thông tin mới nhất về cận thần và vương đã xuất hiện rồi, nhưng biết thì đã ra làm sao? Thế cục đã sớm được định, con người ngay từ đầu đã là bên thua, đây là sự thật không thể bàn cãi được."

— QUẢNG CÁO —

"Nếu đại cục đã được định thì chúng ta cũng chẳng thể nào làm gì khác được ngoại trừ tận hưởng giai điệu âm diệu này trước khi nó hoàn toàn chuyển biến thành 1 thứ hoàn toàn khác nhỉ? Dù sao vị nhạc trưởng của khu rừng già kia cũng đã mất công gảy lên khúc trường ca này rồi."

Nói rồi cả 10 gia chủ bắt đầu cùng nhau tận hưởng và hòa mình vào giai điệu du dương do Kricketune kia gảy lên, bọn họ biết sau đó có cái gì nhưng bọn họ không quan tâm lắm vì đại tộc quần hệ bọ không tiếc đẩy 1 kẻ có tư chất cận thần ra để làm chuyện này thì ý cũng đã quyết rồi.

Giai điệu này không chỉ dừng lại tại cánh rừng Viridian forest này mà nó bắt đầu lan rộng ra cả toàn bộ mọi chi nhánh của trên lục địa Indigo khiến toàn bộ mọi sinh vật đang sinh sống tại lục địa già này hưởng ứng theo rồi bắt đầu hòa mình vào nó.

Những thế lực tồn tại đủ lâu đương nhiên hiểu ý nghĩa của vụ việc lần này, đại tộc quần hệ bọ quả đúng là che đậy đủ lâu nhưng tất cả đều đang thắc mắc là tại sao vào thời khắc như thế này đám hệ bọ kia lại tình nguyện đẩy tên này ra trong khi độ trọng yếu của nó là cực kỳ lớn lao.

Không 1 ai biết được lý do đầu nguồn của tất cả nhưng bọn họ biết rằng tất cả mọi việc điều có chủ đích của nó và khi đã cố ý đẩy ra con át chủ bài thì có nghĩa là đại tộc quần hệ bọ đã có động tác cực kỳ lớn, chỉ sáng mai thôi thì tất cả sẽ biết mọi chuyện nên hiện tại bọn họ mặc kệ việc cố gắng tìm hiểu rồi tận hưởng cái giai điệu đã biến mất quá lâu này.

Tại Pallet town thì Riley đương nhiên cũng đã phản ứng với giai điệu này nhưng cậu cũng ngay sau đó biết được đầu nguồn thông qua Avalon nên cả 2 hiện tại đang tận hưởng giai điệu này trước khi nó biến mất hoàn toàn và con Kricketune nổi lên 1 bản trường ca của cái chết.

"Anh có vẻ thư thái trong trường hợp này nhỉ? Dù sao đám nhóc kia cũng dám thả ra tên này cơ mà, anh không đi tra đầu nguồn à? Dù sao danh xưng nhạc trưởng của khu rừng già không phải là để cho đẹp, nếu không thì cũng chẳng mất tới tận chừng đó thời gian mới có kẻ kế thừa nổi nó."

"Biết sớm cũng vậy mà muộn cũng chẳng sao, dù sao đại cục cũng đã định rồi, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích của nhau, nước sông không phạm nước giếng thì chẳng có lý do gì anh phải để tâm đến việc tại sao đại tộc quần hệ bọ lại quyết tâm đến mức cho 1 cá thể đặc thù như vậy ra chỉ để làm có từng ấy."

Riley vừa nói thì tốc độ khiêu vũ của cả 2 càng ngày càng trở nên nhanh hơn, bọn họ đã trở thành tâm điểm của cả cái vũ trường Pallet town này, ánh mắt của cả 2 như đang nói cho đối phương biết động tác tiếp theo của mình là gì càng khiến bọn họ nhanh chóng bắt kịp với giai điệu càng lúc càng nhanh này.

"Có vẻ như vị nhạc trưởng của chúng ta đã đi đến hồi kết của khúc trường ca ra mắt này rồi, thật là đáng tiếc vì không ai có thể tưởng tượng được rằng kẻ đã chỉ huy thiên nhiên làm ra giai điệu này sắp dùng chính thứ sức mạnh này để xóa tên 1 thành phố khỏi bản đồ.

Nhưng anh cùng càng mong chờ vào quyết định kia, liệu kẻ đã chết kia có 1 lần nữa thức tỉnh khi biết được sự kiện này đang xảy ra hay không? Thật hy vọng rằng ông ta có thể quên đi những mất mát trong quá khứ để hướng tới tương lai sau này hơn là tiếp tục ngủ sâu bên trong bí cảnh đó."

Trong lúc này tại rìa của Viridian forest, 1 đám người đang chạy hốt hả về phía Viridian city, tất cả bọn họ đều đã từng có 1 nhiệm vụ chung đó chính là điều tra về lý do đằng sau việc pokemon triều trong đợt Fuschia citu tự dưng biến mất chỉ trong vòng vài phút nhưng mật độ pokemon tụ tập xung quanh khu vực đó kéo dài tới tận Celadon city lại tăng đến chóng mặt.

Dù sao việc gì cũng có nguyên do của nó, có rất nhiều người tò mò về sự thật đó và đương nhiên liên minh đã thành lập ra 1 tiểu đội gồm 10 cá thể được trang bị tới tận răng cùng khả năng lẫn trốn siêu việt này nhằm thực hiện sứ mệnh tìm ra câu trả lời cuối cùng kia.

Đương nhiên 10 người này không được mang theo bất cứ thiết bị điện tử nào vì ai cũng biết chúng đều phát ra sóng và cứ hễ thứ gì phát ra sóng thì cực kỳ dễ lần theo, nhất là khi tại đây có sự tồn tại của 1 con Galvantula có đủ khả năng bao phủ trường điện từ của mình và nén nó lại xung quanh bán kính 20km gần bí cảnh cùa đại tộc quần hệ bọ này.

Không phải con Galvantula này không phải làm rộng hơn mà là vì đây là tầm khả nghi, hơn cả nếu mở rộng hơn nữa thì bản thân nó cũng chưa chắc đã có thể kiểm soát được toàn bộ mọi thứ trong tầm đó, chính vì vậy nên các thiết bị điện tử là hoàn toàn không được mang theo vì nó sẽ cảm ứng và tạo xung điện ngược phá hủy thiết bị đó được 1 cách dễ dàng.

(Giống vụ Regieleki, vừa thoát phong ấn xong cái ngay lập tức tạo trường điện từ với phạm vi là cả hành tinh và trực tiếp tạo bão điện từ làm phát nổ mọi thiết bị điện trong phạm vi đó khiến cả 1 thời đại huy hoàng kết thúc trong nháy mắt, kết cục là những chủng tộc lớn đều thiệt hại nặng nề.

Sau vụ đó thì pokemon quyết định từ bỏ những thứ liên quan đến điện hay các loại sóng bất ổn như viễn thông, thay vì đó chúng bắt đầu nghiên cứu mảng năng lực nghiêng về siêu năng và sóng não nhiều hơn, đây cũng chính là lý do mà pokemon lại vượt qua con người rất nhiều, tất cả là vì chúng đã thoát ly khỏi việc phụ thuộc vào nguyên liệu hữu hạn trong tự nhiên để tập trung khai thác năng lực tiềm ẩn như sóng não.)

Ngoài ra thì khả năng ẩn thân phối hợp với các trang bị làm bằng khắc thạch có khả năng làm bọn họ "tàng hình" trong tầm 1 số pokemon cực mạnh cũng đã được mang tới đây, tất cả chỉ là với mục đích chung cuộc là trợ giúp cho việc điều tra bí mật đằng sau tất cả.

— QUẢNG CÁO —

Hơn cả đại tộc quần hệ bọ trước nay chưa từng xuất hiện bất cứ cá thể nào có khả năng trở thành rada siêu hạng như bên phía hệ siêu năng cả, nhưng đó là thứ mà con người đã nghĩ, đúng là hệ bọ không có pokemon nào sáng giá đến mức đủ khả năng cảm ứng siêu thấu cả khắc thạch chất lượng cực cao nhưng bọ cũng có ưu điểm của hệ bọ.

Đó chính là phấn, phấn chính là lĩnh vực mà đại tộc quần hệ bọ có thể tự hào vỗ ngực và nói rằng không 1 ai có thể vượt qua họ, mỗi hạt phấn được rải ra bởi các Rimbobee, Butterfree, Vivillon, Combee, v.v căn bản chúng đều là 1 cái rada siêu nhỏ ẩn chứa 1 lượng siêu năng nhất định của loài Drbeetle.

Tức loài Drbeetle có thể thông qua lượng phấn hoa kinh khủng này để xác định được vị trí chính xác và khóa chặt nó lại khi 1 kẻ nào đó dám xâm phạm vào bán kính 20km trước xung quanh bí cảnh, cũng chính vì điều này nên mặc kệ có dùng biện phạm nào đi chăng nữa, miễn là dính phấn hoa thì đại tộc quần hệ bọ đã sớm phát hiện ra vị trí cụ thể của kẻ đó rồi.

Đối với đám chuột này thì đương nhiên đại tộc quần hệ bọ cũng đã sớm biết chúng tới gần phần lãnh thổ của chúng, điều này đã vi phạm hiệp ước đình chiến năm xưa được ký kết vào thời đại thần linh, nhưng chúng vẫn để đó vì chúng biết rằng nếu để đám này lấy được nhiều thứ hơn thì bọn chúng có thể diệt thành phố.

Và kết quả là sau hơn 1 năm thì bọn chuột này đã lấy được thông tin cần thiết nhưng đương nhiên chúng cũng chỉ biết được mang máng là đại tộc quần hệ bọ đã sinh ra 1 cá thể siêu việt, đồng thời vào lúc đó thì chuông báo động cũng vang lên và con Kricketune kia đã được thả ra ngoài.

Với tư cách là nhạc trưởng của rừng già thì Kricketune bắt đầu với bản trường ca vui nhộn nhằm chúc phúc cho tất cả và cũng thông báo cho toàn thể thế giới biết rằng đã có kẻ kế thừa được danh hiệu cao quý này, cánh rừng này đang hòa làm 1 với từng động thái của nó, tất cả đang cùng phối âm để đúc kết ra 1 giai điệu vui tươi.

Còn với đám chuột thì chúng đang sợ hãi hơn bao giờ hết vì chúng biết được bí mật không nên biết, chúng cố gắng đưa thông tin này ra ngoài nhưng chợt nhận ra những cứ điểm dọc đường của chúng đã sớm bị phá hủy từ lúc nào không hay, việc này đã khiến chúng hoàn toàn mất đi khả năng liên lạc với cấp trên.

Hy vọng cuối cùng của chúng giờ đây chỉ còn là cố gắng chạy về phía Viridian city vì đây là sợi dây cứu mạng cuối cùng của chúng, Pallet town sẽ không bao giờ để cho thành phố này biến mất, Samuel•Oak không cho phép, bản thân những kẻ mạnh khác ở gần đây cũng tương tự.

Chúng biết rằng chỉ cần bước vào lãnh địa của Viridian city thì chúng sẽ đạt được sự bảo hộ và toàn mạng trở về, hơn cả là còn mang được thông tin tuyệt mật để thông báo với cấp trên nữa, nhưng đồng thời chúng cũng biết rằng thứ ở phía sau chúng không hề đơn giản.

Chúng tận mắt thấy được cả cánh rưng này đang hình thành nên 1 dàn hợp xướng di động chở con Kricketune kia tiến lại gần chúng, cứ thể như cánh rừng này đang chơi lên giai điệu vui tươi để vờn lấy chúng vậy, con Kricketune kia rất quái dị, nó đang điều khiển cả Viridian forest này để rượt theo chúng nhưng chúng vẫn không hiểu tại sao chúng vẫn có thể chạy thoát được.

Nhưng chúng biết rằng bản thân đã an toàn khi mà chúng đã thấy được cánh cổng phía Bắc dẫn vào Viridian city, đội cảnh vệ cũng đang tiếp ứng cho bọn chúng đi vào, bọn họ cũng nhận ra được điều gì đó khi thấy Viridian forest đang biến đổi, thậm chí Route 2 đã hoàn toàn biến mất và bị cánh rừng khổng lồ kia nuốt chửng lấy rồi.

Đội cảnh vệ biết có điều gì đó không đúng nhưng bọn họ cũng hiểu được rằng manh mối duy nhất của bọn họ là 10 người trước mặt, chỉ cần cố gắng thủ cổng phía Bắc trong khi đó tra khảo đám người này để hiểu được sự quái dị này là bọn họ có thể biết được ít nhiều về mọi chuyện.

Đương nhiên việc đội cảnh vệ nên làm đầu tiên vào lúc này là báo cáo với cấp trên tức sĩ quan Jenny để cô ấy huy động thêm người tới để cùng bọn họ thủ tại đây, trong khi đó thì cô ấy sẽ cùng đội tra thẩm của mình bắt 10 người này phải khai ra mọi thứ.

Có điều 1 điều rất quái dị đã xảy ra, tiếng xào xạc núi rừng, giai điệu của thiên nhiên mà họ nghe được tự dưng biến mất hoàn toàn và có cái gì đó không đúng đã xảy ra, đầu bọn họ bỗng dưng đau nhức dữ dội, tất cả bọn họ cố gắng tụ tập lại với nhau rồi đối lưng lại nhau, mỗi đội 3 người để cố gắng đối mặt với thứ sắp tới.

Có rất nhiều người trong đội cũng chịu không nỗi và bắt đầu gục xuống hoàn toàn, ngay khi những thành viên còn giữ được độ minh mẫn nhất định tới kiểm tra thì những cái xác đó tự dưng bật dậy, con mắt của chúng đều chuyển sang màu đỏ, tư thế đứng rất quái dị thể như mất đi khả năng xác định phương hướng của tiểu não vậy.

Tất cả mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn nên ngay lập tức rút súng ra và chỉa về phía những cái xác kia, chỉ cần bọn chúng có bất cứ động tác nào thì bọn họ sẽ ngay lập tức nổ súng, hiện tại bọn họ chỉ cần câu đủ thời gian để lực lượng của Jenny tới là được.

Nhưng bọn họ cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục giằng co như thế này thì chắc chắn bọn họ không thể nào chịu nổi và gục ngã để rồi biến thành những thứ đó, chính vì thế nên mọi người đều hiểu rằng cách duy nhất để thoát khỏi cái cảnh này là vào tới trong Viridian city, bên trong đó có đủ sự bảo hộ nhằm chống lại những tác động từ bên ngoài này vào.

— QUẢNG CÁO —

Có điều bọn họ cũng hiểu rằng nếu không có sự thống nhất mà ai chạy đường này, mặc kệ sự đời thì đội hình này sẽ bị phá và cục diện sẽ trở thành như thế nào thì không ai biết được đâu, dù sao ở đây không ai muốn mình là kẻ bị bỏ lại để làm vật thế mạng cho những kẻ khác được sống cả.

Chính vì thế nên bọn họ cũng thực sự rất mông lung trong trường hợp như thế này, ngay lúc này thì có 1 tiếng súng vang lên, bọn họ nhận ra rằng trong đội hình có kẻ đã hóa thành mắt đỏ và nổ súng chết 1 người khác, việc này khiến bọn họ tự dưng lạnh hết cả sống lưng.

Những kẻ quá sợ hãi không kịp nghĩ gì trong trường hợp như thế này thì ngay lập tức phá vỡ đội hình và đi kèm với đó là hàng loạt tiếng súng vang lên, đám trước mặt bọn họ đã "học" theo bọn họ để rút súng ra, lên nòng và nhấn cò, thế là mặc kệ sự đời, tất cả đều ngay lập tức bỏ lại tất cả để chạy về phía cổng thành phía Bắc, nơi duy nhất có thể giúp họ an toàn sống sót.

Đáng tiếc là tất cả đều đã bị những phát đạn kia giết chết ngay sau đó, đám mắt đỏ sau khi đã giết xong toàn bộ mọi đối tượng thì cũng lên nòng lần cuối rồi để nòng súng vào mồm và bóp cò tự sát, 10 người kia và cả đội cảnh vệ của cổng thành phía Bắc đã chết sạch.

Nhưng đôi khi chết như thế này lại là 1 sự may mắn, cứu rỗi vì nếu họ tiến được vào bên trong Viridian city thì thứ duy nhất còn đọng lại trước khi chết đó là sự bất lực đến tột độ vì hầu hết mọi dân cư trong đó đã biến thành mắt đỏ và bắt đầu tấn công lẫn nhau 1 cách loạn xạ.

Những kẻ có cấp độ tinh thần cao hơn thì cũng chẳng khác hơn là bao khi bị đám mắt đỏ vây quanh lấy, những trainer thì lại càng thảm hơn vì pokemon của họ sẽ ngay lập tức quay lưng giết bọn họ ngay lập tức, Viridian city càng ngày càng tanh máu, những ngọn lửa đã bắt đầu được cháy lên, mùi khét, tiếng khóc, tiếng la, v.v đang hòa mình vào khúc khải hoàn này.

Tại trên mái nhà của pokemon center thì con Kricketune đang điều phối thiên nhiên xung quanh chơi lên bản trường ca của cái chết này 1 cách miệt mài, nó quên mất thời gian, quên mất luôn cả những tiếng la hét kia, quên mất luôn rằng chính nó là kẻ đã tạo ra mớ hỗn độn này.

Con người đang xâu xé lẫn nhau, cắn giết lẫn nhau vì thứ mà nó đã tạo ra, nó không giống với vị cận thần kia, nó sẽ không bao giờ giống được như vậy vì chung quy lại thì thứ mà nó hướng tới chính là sự thành công của tiết mục do chính nó điều phối chứ không phải là vì những kẻ khác như vị kia.

Ngay lúc này thì sâu trên Viridian forest, bí cảnh thứ 2 của gia tộc Aura Guardians, nơi mà mẹ con kia đang nghỉ lại tư dưng có thứ gì tỉnh lại, nó đã sớm chết từ lâu và tự chôn mình lại ở đây nhưng khi nghe thấy giai điệu này thì có cái gì đó thôi thúc nó tỉnh lại.

Giai điệu đó đang thôi thúc nó ra ngoài, nhưng ngay khi vừa bước tới giữa cửa, còn 1 bước nứa để ra ngoài thì nó nhận ra rằng ngoài kia có xảy ra cái gì thì liên quan gì đến nó cơ chứ? Nó đã sớm chết vào cái ngày hôm đó rồi, kẻ đã chết nên mãi mãi là kẻ đã chết mặc dù bản thân có bất tử đi chăng nữa, ngay khi nó định nhắm mắt lại thêm 1 lần nữa và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng không biết lúc nào mới lần nữa thức tỉnh thì có cái gì đó nắm lấy tay nó và kéo nó đi ra thêm 1 bước nữa.

Wolf đã bước ra thế giới bên ngoài 1 lần nữa kể từ cái ngày đó, cái ngày mà nó mất đi tất cả mặc dù đó là ngày mà cấp phàm thành công đánh bại 1 vị thần, cái ngày mà 1 nửa của nó quyết định hy sinh bản thân để thúc đẩy sự khôi phục của hành tinh này.

Nhưng Wolf lại lần nữa cảm nhận được độ ấm quen thuộc kia, thứ đã kéo nó ra ngoài này, đáng tiếc là trước mặt nó không có gì cả ngoại trừ 1 giai điệu thân quen, thiên nhiên cũng phản ứng lại với giai điệu quen thuộc đó rồi 1 chiếc lá tre từ từ lượn xuống ngay trước mắt của hắn ta.

1 dòng nước mắt tuôn ra trong khóe mắt của Wolf rồi hắn bắt đầu đặt chiếc lá tre kia lên môi rồi phối âm cùng giai điệu quen thuộc kia, giai điệu này khiến hắn hoài niệm về những ngày xưa kia, khi cả 2 vẫn còn ở bên nhau và sống 1 chuỗi ngày mà không cần phải quá lo lắng về mọi thứ.

Sau khi Wolf phát ra âm tiết cuối cùng thì giai điệu đó cũng biết mất hoàn toàn, rừng tre nơi cả 2 từng ở lại cũng ngừng xào xạt để lại 1 mình hắn giữa thế giới cô đơn này, nhưng lần này trong mắt của hắn đã có đôi chút quyết tâm và tiếng sói gầm đã vang lên khiến toàn bộ vũ trụ này như ngừng lại.

Tiếng sói gầm này áp đảo hoàn toàn giai điệu cho con Kricketune kia đang phối âm, cả thiên nhiên cũng phải sợ hãi và bắt đầu run rẩy trước tiếng gầm của kẻ kia, hành tinh này chợt yên lặng đến lạ thường, không 1 âm thanh, giai điệu nào phát ra, cứ như bị mất tiếng vậy.

Âm thanh đã biến mất trước tiếng gầm của Wolf, cận thần được mệnh danh là kẻ đánh cắp âm thanh và ngay sau đó thì nó cũng xuất hiện ngay bên cạnh con Kricketune kia, ánh mắt của cả 2 đối mặt nhau, áp lực phát ra từ 1 cận thần căn bản là đã đẩy Kricketune tới giới hạn của mình rồi lăn ra bất tỉnh.