Pokemon Dị Điểm

Chương 337




Wolf nhìn vào con Kricketune đã lăn ra bất tỉnh trước mặt, khí nó cũng bắt đầu được từ từ thu lại nhưng vẫn có 1 lượng uy áp cực kỳ lớn đổ ra khiến toàn bộ những kẻ đang chém giết, cắn xé lẫn nhau ở dưới kia bắt đầu lăn ra bất tỉnh trước áp lực tuyệt đối này.

Ngay lúc này cũng có 3 cá thể chạy tới trước mặt Wolf, không cần hỏi cũng biết là ai tới, 1 là thủ lĩnh đại tộc quần hệ bọ và 2 kẻ còn lại là Riley cùng Avalon, đương nhiên chủ yếu là cậu đi nhờ xe chứ thật ra thì cô ấy cũng không muốn tới đây lắm, nhưng nếu để mọi việc tiếp tục như thế này thì sẽ không ổn lắm.

Có vẻ mọi người đã hiểu sai mối quan hệ của Wolf và vị cận thần mang danh hiệu nhạc trưởng của khu rừng già kia, trên thực tế thì bọn họ quả đúng là có quen biết từ nhỏ và cùng nhau sinh ra cũng như lớn lên mảnh rừng trúc kia nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là bạn.

Mọi chuyện thật ra cũng rất khó để giải thích, nói chung thì nơi mà Wolf canh giữ là bí cảnh sân huấn luyện của gia tộc năm xưa, cũng là nơi mà Gorau đã được Band cùng Bonk nhặt về, đương nhiên đã là sân huấn luyện thì đương nhiên là dành chung cho cả 10 nhà cùng tộc Lucario.

Việc 1 Lucario như Wolf sinh ra tại đây là 1 điều hết sức dễ hiểu, đương nhiên vì đi kèm với yếu tố nhà Qi ở trong đó nên tại đây cũng có sự xuất hiện của 1 số loài pokemon tình nguyện, dù sao dù là thực chiến hay rèn đúc, v.v thì pokemon vẫn luôn là 1 trong những yếu tố bắt buộc trong mọi dạng huấn luyện, dù sao đây cũng là 1 chủng tộc cỡ lớn.

Chính vì vậy trong bí cảnh đó ngoại trừ Lucario và Aura Guardians ra thì còn có rất nhiều giống pokemon khác tồn tại trong đó và Wolf là 1 đứa trẻ có bạn bè, đương nhiên là không có bất cứ tình huống đặc biệt phiền phức nào xảy ra, cả nó và kẻ sẽ sớm bộc lộ tài năng kia đều trong nhóm bạn đó.

Wolf là 1 cá thể đặc biệt, bản thân nó tự biết mình đặc biệt và đương nhiên cũng được mong chờ sẽ trở thành kẻ đặc biệt nhưng nó cũng tự nhận thức được rằng kẻ đặc biệt không phải là 1 chức danh phù hợp với 1 con Riolu lười chảy mỡ như nó.

Hoàn cảnh như thế này chưa đáng sống sao? Cứ bình thản tận hưởng mọi thứ, vui đùa, ca hát, nghỉ ngơi tại mảng rừng trúc này mãi mãi, Wolf cũng chẳng hy vọng rằng bản thân phải trở thành kẻ nào đó thật đặc biệt, nó tự biết trong tộc có đã có kẻ đặc biệt.

Cả Lucario và Aura Guardians đều đang trên đà đỉnh cao nhất, Mew đại nhân vẫn còn tại, bọn họ vẫn nằm trên tất cả, thêm 1 Wolf mà bớt 1 Wolf cũng chẳng ảnh hưởng quá hệ trọng lên cơ cấu này, hơn cả việc trở thành kẻ đặc biệt cũng sẽ làm nó phải chịu những trách nhiệm tương xứng.

Căn bản là không phù hợp với quan niệm nằm tới chết của Wolf, đương nhiên tộc trưởng của cả 2 tộc vào lúc đó cũng tự hiểu quyết tâm này của nó, bọn họ ngồi trên cao đương nhiên cũng tự hiểu áp lực trên này nên bọn họ cũng chẳng tác động đến bất cứ yếu tố gì mà cứ để nó sống theo cách mà mình muốn.

Nhưng tới giờ Wolf vẫn nhớ rất kỹ lời nói của cả 2 vào ngày hôm đó, ngươi sinh ra đặc biệt thì sẽ luôn trở thành kẻ đặc biệt, không 1 ai có thể tránh thoát khỏi quy luật này, chẳng qua là thời khắc của ngươi chưa tới, khi nó tới thì ngươi cũng sẽ tự giác ra tiếp nhận sự đặc biệt của bản thân mà thôi.

Vào lúc đó Wolf chỉ tưởng là 2 lão già phiền phức kia đe dọa nó nên cũng chẳng mấy quan tâm lắm, dù sao có chuyện gì xảy ra thì tự bản thân 2 lão già đó cũng như đám trong tộc sẽ ra cản, liên quan mợ gì đến 1 con Riolu như nó? Sống như này là quá ổn áp rồi.

Đương nhiên cái gì cũng có bước ngoặt của chính nó, Wolf đương nhiên cũng chẳng thể nào tránh thoát được khỏi quy luật hoa quả này, vào cái ngày mà như mọi ngày, nó vẫn nằm trên tảng đá quen thuộc để chiếc lá trúc trên môi cùng với các bạn của mình tấu lên khúc trường ca quen thuộc khiến cả rừng trúc đung đưa như đang hưởng ứng lại với bọn họ.

— QUẢNG CÁO —

Nhưng tự dưng Wolf lại cảm nhận được có cái gì đó khác thường trong "âm thanh" vào ngày hôm nay, có cái gì đó rất khác lạ, hơn cả là nó còn đang ảnh hưởng đến cái tâm trạng của thiên nhiên rồi bổng dưng cây cối bắt đầu phát triển 1 cách chóng mặt, chúc phúc? Không, đây chính là 1 thảm họa, là thứ mà nó không muốn nhớ về nhất.

Dựa theo giai điệu đó cánh rừng trúc bắt đầu rung lắc dữ dội, có rất nhiều búp măng bắt đầu mọc lên, những cây trúc già bắt đầu ra hoa và quan trọng nhất là chúng đều đang phát triển với 1 tốc độ chóng mặt, những búp măng mới nhúm lên ở vài phần giây trước tự dưng từ đất chui lên xuyên thăng lên trời thành những cây tre rồi dần dần hình thành nên cả rừng tre.

Không chỉ đám bạn của nó mà rất nhiều Aura Guardians, Lucario, Riolu, v.v đang trò chuyện, vui đùa, huấn luyện, v.v ở xung quanh đó đều bị những cây tre này xuyên thẳng từ dưới lên và ngay lập tức giết chết tất cả trước ánh mắt ngỡ ngàng của Wolf.

Lý do duy nhất mà Wolf còn sống là vì 2 lão già kia đã cố tình đặt 1 số thứ lên cơ thể nó nhằm bảo vệ nó khi cần thiết, nhưng cũng chính điều đó đã khiến nó hóa điên, nó nhìn thấy những cái xác treo lủng lẳng, thấy phần ruột giăng đầy cả khu rừng, thấy những cây tre bị nhuộm đỏ bởi máu, thấy các phần nội tạng từ từ rơi từ trên trời xuống, thấy mưa máu đang biến bộ lông trắng toát của nó thành màu đỏ.

Nó không thể nào rửa trôi được dù Wolf đã tìm mọi cách, nó đã hòa làm 1 và cũng chính là thứ ám ảnh nó đến tột độ, là thứ khiến nó không thể nào quên được cái ngày kia, nhưng ngay lúc này thì nó không hiểu tại sao vẫn có tiếng sáo đang phát ra từ nơi nào đó.

Ngay khi Wolf dương ánh mắt của mình qua thì nó thấy 1 cảnh tượng máu me làm nó nổi hết cả da gà, 1 con quái vật vẫn đang nhắm mắt thổi nên giai điệu mà nó đang tận hưởng, đặc biệt hơn là dù cảnh quang bên này tràn ngập máu me và chết chóc nhưng nên đó không hề có dính tới 1 giọt máu.

Chính cánh rừng trúc này đang bảo hộ con quái vật kia, chỉ để có thể giúp nó thổi nên giai điệu mà bản thân luôn muốn đạt tới, giờ cuối cùng thì nó cũng đã tìm tới được thứ "giai điệu" đó, thứ giai điệu của chết chóc kia, nó chính là đầu nguồn của thảm họa này.

Wolf điên tới đỏ cả mắt, máu cũng bắt đầu chảy ra từ đó, nó tức giận gào to rồi lao thẳng vào con quái vật kia với mong muốn chấm dứt giai điệu này 1 lần và mãi mãi, nó lần đầu tiên muốn giết 1 ai đó đến như vậy, hận thù vào lúc này đã tràn ngập trong từng thớ cơ, suy nghĩ, bộ phận của nó.

Nhưng 1 con Riolu vẫn luôn sống chờ chết như Wolf thì có thể làm được gì cơ chứ? Rừng trúc vì bảo vệ thứ đó mà đánh đấm nó bầm dập, phần thân cây mọc từ đất lên xuyên qua nó, phần rễ cây chui từ đất lên trói chặt lấy nó, phần lá cây rụng xuống bay với 1 tốc độ không tưởng tới chém nó.

Nếu không phải nhờ sự chuẩn bị của 2 vị tộc trưởng kia thì Wolf đã sớm chết đến không thể chết hơn vài ngàn lần, trong những khoảnh khắc quá đỗi bất lực như thế này thì chỉ còn mỗi tiếng khóc lóc, chửi bới, gào thét, v.v là có thể phát ra từ cái miệng của nó.

Nhưng việc này cũng đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc chơi nhạc của con quái vật kia và khiến nó nhướng mày, ngay lập tức 1 sợi rễ chui lên khóa lấy cái miệng của Wolf lại để cho con quái vật kia có thể tiếp tục chơi lên thứ giai điệu "tươi vui" mà nó đã tìm ra được kia.

Wolf như điên lên mất, may mắn là ngay lúc này bên phía cây sinh mệnh và bí cảnh cũng đã phản ứng lại và chạy vội tới đây, họ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người này rồi cũng nhanh chóng tìm ra đầu nguồn cũng như Wolf đang bị treo trên không còn máu thì tiếp tục chảy be bét thấm đỏ cả mặt đất ngay dưới đó.

Bọn họ nhanh chóng cứu Wolf ra và cũng như đánh ngất đầu nguồn của tai họa kia, nó ngay lúc này cũng đang ở tình trạng nửa sống nửa chết nhưng luôn miệng gào thét muốn giết chết con quái vật kia, việc này khiến những vết thương được cầm máu và khâu lại bởi nhà Ki bị bong ra và khiến máu tiếp tục đổ ra, cũng chính vì thế nên nó mới bị đánh ngất.

— QUẢNG CÁO —

Khoảng 2 tháng sau, Wolf, kẻ vẫn luôn mơ màng trong cơn ác mộng kia cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, bất ngờ hơn là nó tỉnh lại vào đúng ngày mà con quái vật kia được đại tộc quần hệ bọ rước đi, thậm chí phía Aura Guardians và Lucario còn phải tổ chức 1 bữa tiệc chia tay cỡ lớn, tất cả là vì cái ân tình chó má vào cuối thời đại ma thuật tối do giữ lại nòi giống cho con người.

2 chủng tộc cao quý bậc nhất giờ đây phải quỳ rối nhượng bộ đưa 1 kẻ phản đồ chờ ngày lên pháp trường xét xử cho phía pokemon, thậm chí còn phải tổ chức 1 bữa tiếc hoành tráng, tất cả mọi chuyện chỉ vì 1 lời hứa chó má vì 1 chủng tộc chó má không kém cạnh là bao.

Wolf tức điên lên xông thẳng vào bữa tiệc chia tay kia, tiềm lực của nó bắt đầu được bộc lộ, cộng thêm cả việc không 1 ai có thể chịu nổi sự ô nhục này nên đã thả 1 tay cho nó lao thẳng tới cửa ải cuối cùng kia, nơi mà đoàn đại sứ bên phía đám đại tộc quần hệ bọ và con ả kia đang ăn uống no say, nói chuyện bàn tán vui vẻ.

Đặc biệt hơn là khi Wolf hỏi tội thì con ả kia còn không nhớ bất cứ thứ gì về ngày ấy, ả ta chỉ nói rằng mình tự dưng có cảm hứng nên chơi "khác" đi so với giai điệu tầm thường kia, ả ta đương nhiên cũng cảm thấy rất có lỗi vì sự kiện ngày hôm đó nhưng đối với 1 tên tội đồ đáng lý sắp bị xử tử công khai như ả thì việc được kẻ khác cứu ra là 1 chuyện vui hơn bao giờ hết.

Chính vì vậy nên ả ta đương nhiên có 1 thái độ rất tiêu cực về phía kẻ đã dám phán xét mình, chỉ bởi vì ả ta tin vào những lời nói cũng như sự hứa hẹn kia của đoàn đại sứ này, dù sao bọn họ cũng đã cứu ả ta 1 mạng rồi, tức là ả đang nợ 1 mạng nên không có lý do gì để nói dối về những lời hứa kia cả.

Wolf nghe thấy những lời nói thú tội đầy giả trân kia thì cười lên như điên, đội cận vệ và cao tầng cũng nghiến răng nghiến lợi, thậm chí ly rượu trên tay họ cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt, bọn họ đều hiểu rằng nếu nó nát hoàn toàn thì cũng ám chỉ rằng đoàn đại sứ này sẽ không có ai toàn mạng trở ra đây được cả.

Kẻ đang hối hận nhất vào lúc này không ai khác ngoài Lucario đã đánh ngất con quái vật kia vào ngày hôm đó, nếu nó giết trừ hậu hoạn luôn thì cùng lắm chỉ phải chịu 1 số tội nhưng hiện tại nỗi ô nhục của toàn tộc này không phải chỉ đơn giản là 1 số tội đó có thể so sánh được.

Hơn cả Mew đại nhân tuy không ra mặt nhưng ngài ấy vẫn ở trên đỉnh cây cùng với 2 vị tộc trưởng, tức ngài ấy đang nhìn chằm chằm lấy mọi việc ngay từ giây phút đầu tiên, thực sự thì trong thâm tâm của nó tràn ngập sự hối hận khi không ra tay diệt trừ mối họa này vào ngày hôm đó.

Sau khi nụ cười của Wolf lắng xuống thì tự dưng nó biến mất, chỉ có những Aura Guardians và Lucario đã vào bậc thầy mới cảm nhận được vị trí chính xác của nó vì nó đang di chuyển với 1 tốc độ cực kỳ nhanh, móng vuốt bé nhỏ của loài Riolu đã gần chạm lấy con quái vật kia lắm rồi.

Nhưng đến cuối cùng thì Wolf vẫn bị ngăn cản lại bởi 2 vị tộc trưởng, nó nhìn cả 2 với ánh mắt đầy khó hiểu, tại sao không để nó giết con ả kia? Chủng tộc hùng mạnh tại sao phải sợ hãi trước 1 đại tộc quần như thế này? Không phải bọn họ là chủng tộc đứng đầu đảm bảo sự cân bằng cho mọi thứ hay sao? Tại sao bọn họ có thể để con ả này rời đi như thế này được.

Sau đó thì Wolf bị đội cảnh vệ từ bên ngoài lao vào áp giải đi tạm giam, ánh mắt đỏ như máu của nó vẫn tiếp tục hướng về phía cảnh tượng 2 lão già kia đang liên tục xua tay giảng hòa với đoàn đại sứ cũng như lộ ra nụ cười hiếm thấy cùng những câu chúc phúc về phía ả ta.

Nửa tuần sau, Wolf được thả ra ngoài, nó được dẫn tới trước mặt 2 vị tộc trưởng, nó không nói gì cả vì bản thân nó cũng tự hiểu rằng bọn họ đang bị đặt vào thế khó, hành động của cả 2 là phát ngôn của Mew đại nhân, nếu ngài ấy chưa muốn con ả kia chết thì tức là bản thân ả ta có vai trò quan trọng trong tương lai sắp tới.

Cả 2 cảm nhận được tâm tình của Wolf, cảm nhận được rằng nó đã sẵn sàng gánh lấy trọng trách của 1 kẻ đặc biệt, dù sao từ đó đến giờ vẫn chưa kẻ nào lấy tâm tình tiêu cực đến cực độ để tiến hóa thành Lucario như Wolf cả, nhưng bọn họ vẫn cho nó thời gian nhất định để tiếp tục suy nghĩ thêm.

— QUẢNG CÁO —

Sau đó thì Wolf được thả ra và bắt đầu hàn trình đi tới mảnh rừng trúc kia, nơi đây đã sớm khôi phục lại hiện trạng như ban đầu nhưng tiếc là không 1 kẻ nào dám tụ tập ở đây nữa cả vì bọn họ vẫn còn sợ hãi cũng như ký ức kinh hoàng kia vẫn còn quá mới trong tâm trí của bọn họ.

Wolf tiếp tục lượn quanh 1 vòng rồi phát hiện ra tảng đá mà nó hay nằm kia cũng đã bị phá hủy nên nó chạy lên ngọn núi gần đó đào lên 1 tảng ưng ý rồi mang nó về đặt lại chỗ cũ kia và nằm xuống, trong miệng của nó vẫn ngậm 1 chiếc lá trúc như mọi ngày nhưng không hiểu sao nó không thể nào thổi ra giai điệu như mọi lần được.

Khóe mắt của Wolf lúc này đã ướt nhẹp nước mắt, nó lấy cánh tay của mình cố gạt đi 2 hàng nước mắt rồi bắt đầu gào khóc lên, đương nhiên có rất nhiều cá thể ở gần đó ngay thấy tiếng khóc nghẹn ngào của nó nhưng không 1 ai phản hồi nó cả vì bọn họ đều hiểu rằng đây là thứ mà tự bản thân nó nên vượt qua.

Sau khi đã khóc khô cả nước mắt thì Wolf đứng dậy, nó cắm chiếc lá trúc kia xuống đất rồi trong thâm tâm của nó, thứ sức mạnh vẫn chưa hoàn toàn được định hình kia hỏi nó rằng bản thân muốn đạt được dạng sức mạnh như thế nào và nó chỉ nhẹ nhàng trả lời rằng thứ có thể phá hủy tất cả âm thanh.

Thời gian tiếp tục trôi và tới được ngày mà Wolf chính thức chạm mặt con quái vật kia 1 lần nữa tại chiến trường chống "tham lam", bản thân nó chỉ cần 1 tiếng gầm là ngay lập tức có thể phá hủy đi mọi thứ mà con quái vật kia trình diễn hoặc cố gắng trình diễn ra.

Wolf bắt đầu cười phá lên 1 cách mỉa mai, các cận thần trong cuộc họp vào hôm đó trừ Kraken ra đều đứng ra ngăn cản nó ra tay giết chết ả ta, có điều nó cũng đã đạt được mục đích sau cùng của mình rồi, việc mất đi khả năng cảm nhận âm thanh sẽ khiến ả ta sống không bằng chết.

Sau hàng ngàn năm thì cuối cùng Wolf cũng đã hoàn thành được sự trả thù của mình và đến cuối cùng thì nó tha mạng cho ả ta để ả ta có thể tiếp tục sống chui rủi như 1 con chuột, ả ta đã mất đi tất cả thứ khiến ả ta trở nên đặc biệt, chính bản thân sự sống do Mew đại nhân ban tặng sẽ hành hạ ả ta.

Các cận thần đương nhiên cũng biết rõ điều này nhưng bọn họ không thể làm gì Wolf được vì chuyện năm xưa quả đúng là 1 vết nhơ quá lớn trong lịch sử của gia tộc Aura Guardians chi nhánh lục địa Indigo, 2 vị tộc trưởng vào lúc đó có nhảy ra giết chết thứ đang hoảng loạn vì mất đi toàn bộ khả năng cảm nhận âm thanh này thì bọn họ cũng chẳng thể nào làm gì được vì xúc phạm thần linh đã quá đủ để nó chết cả hàng tỷ lần rồi.

Nếu không phải ả ta còn giá trị thì các cận thần cũng chẳng để sống đến hiện tại, đương nhiên đoàn đại sứ kia cũng đã chết sạch ngay sau khi trở về, tuy bọn chúng không làm gì cả nhưng mở tiệc chia tay 1 tên tội đồ chỉ chờ ngày xét xử để ra pháp trường ngay trên lãnh địa của người ta đương nhiên cũng đã quá đủ để chết rồi.

Đương nhiên các cận thần cũng không có ngu khi 1 mực tin vào tất cả là do ý chủ động của đám đại sứ này, tên thủ lĩnh kia sau đó cũng tự cách chức thoái ẩn để lui ra ở ẩn, hắn đã đạt được thứ mà mình mong muốn là thị uy cũng như củng cố địa vị cho toàn chủng pokemon trước mặt chủng tộc hùng mạnh bậc nhất.

Sau đó thì mọi chuyện diễn ra tương đối trùng hợp như đã kể, khác ở chỗ là ả ta đã mất đi lý do để sống và bắt đầu cảm thấy hối hận nên dùng chút khả năng cuối cùng của mình để hiến dâng cho đất mẹ coi như đền tội lại cho những kẻ đã chết vào hôm đó cũng như việc xúc phạm thần linh.