Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 12




Không câu từ hoa mỹ, không biết văn vở gì cho hay, em là một nàng thơ, ngọt ngào không gì tả nổi. Người đến thưởng thức cảnh đẹp ý vui càng lúc lại càng đông, thậm chí khoai lang nướng và cá cảnh của hai xe do một tay chú bán khoai đã chạy tới chạy lui bán hết từ lâu. Chú ấy còn lấy ra một cái thao màu xanh đựng cá, rồi lại chạy đi nhận tiền do mọi người thưởng lúc nghe nhạc.

Người đến chơi vừa có fan của Cố Vấn Như ở gần rồi bọn họ hưởng ứng chia sẻ video đi khắp nơi, khiến những người dù không biết là vị nghệ sĩ nào đang biểu diễn, mà có thể làm ùm tắt cả giao lộ đi bộ như thế. Xong vì tò mò mà kéo nhau ra đây cùng hóng hớt, người đi đường lại càng bị cuốn hút bởi đám đông rồi dừng lại chung vui, biến nơi tẻ nhạt này đột nhiên trở thành một buổi biểu diễn kỳ lạ giữa chiều cuối đông khá thú vị.

Cố Vấn Như đã gảy đàn liên tục một giờ rồi, chỉ có một bài một, mà đàn nhiều tới chính cô cũng phát ngấy luôn. Thế mà số người nghe vẫn không giảm đi. Thật ra bọn họ hiếu kỳ đứng xem cho vui là chiếm đa số, lúc này cô tinh ý đứng lên rồi làm động tác cúi chào thân quen, xong cô cẩn thận để lại cây guitar vào trong hộp, bản thân lại không nhanh không gấp mở balo đưa Tiểu Ngư vào. Xong xuôi cô chạy tới bên cạnh chú bán cá đang cầm máy đứng quay từ sớm giờ, cô không quên quay đầu vẫy tay với chú bán khoai. Lời tạm biệt thật sự muốn nói, nhưng nếu ở lại đây thêm một phút bảo đảm đội dẹp loạn đám đông sẽ bắt cô lên phường ăn bánh uống trà mất.

Cô chen chân vào đám người hỗn loạn, luồn lách thở không nổi cuối cùng cũng rời khỏi nơi đó được. Cô thầm nghĩ lần sau chắc chắn phải tới nơi này nói lời tạm biệt với hai chú thật đàng hoàng. Đôi khi gặp nhau đã là duyên mà, còn nếu là phận nỡ lòng gạt bỏ quên lãng đi chỉ có thể là kẻ hèn nhát. Sau khi Cố Vấn Như bỏ chạy khỏi đám người chen chúc, hai ông chú có đi tìm cô nhưng không thấy bọn họ nhìn nhau rồi cảm thán cô ấy tựa như nữ thần ấy nhỉ. Vừa xuất hiện giúp đỡ người khốn khổ xong đã bay lại về trời tránh bị bắt gặp, và con mèo bên cạnh cô ấy chính là thần thú để cưỡi.----

Lúc này hai cái vị được gọi là thần kia đang lửng khửng bước đi trên đường, video dài một giờ đồng hồ làm nghệ sĩ đường phố của cô, đã viral khắp các nền tảng trong vòng ba mươi phút. Cố Vấn Như cũng không nghĩ độ hot lại nóng đến thế, vốn cô chỉ muốn giúp người khác mà thôi. Lỡ nổi tiếng thì cô vui chứ biết làm sao được, cũng có lợi trong việc giúp hai xe hàng kia sau này cũng sẽ có nhiều người biết tới, mà đến ủng hộ các chú có thêm thu nhập, một công lại đôi chuyện.

Cố Vấn Như hiện tại cảm thấy con Tiểu Ngư không ngồi yên ngoan ngoãn nữa, nó đang cào vào cái balo kêu gào cái gì đó. Cô nghĩ nó no rồi lại lên cơn, muốn kiếm chuyện ấy mà nên là bơ đẹp nó luôn. Cho đến khi lên xe buýt, cô gỡ balo ra để dễ ngồi lên ghế thì cô mới bất ngờ, ôi chu cha mạ ơi chú khoai lang nướng chừa riêng rồi treo một bịch nilong có 2 chú cá vàng trên cái móc khóa balo mèo.

Lúc nãy cô đi vội quá không kịp nhìn cho kỹ, Cố Vấn Như cảm thán thật may mắn quá hồi nãy chen lấn xô đẩy, chạy như bay khỏi nơi đấy mà không làm rơi mất bịch nilong. Cô ngầm cảm ơn hai chú về món quà sống động đang bơi nhảy tung tăng trên tay, nhưng mà lại thêm một vấn đề nan giải nữa. Nhà cô có mèo, mà còn là con Tiểu Ngư bị khùng, không thể khống chế được hành vi bản thân...

Hơn cả thế cô phải xuống xe rồi đi mua một cái bể cá nhanh, trước khi bịch nilong trên tay hết dưỡng khí. Thế là cô nhanh chóng ấn vào nút yêu cầu xuống xe bên phía cửa sổ, xong cô đoán chắc chú ấy thấy Tiểu Ngư không quan tâm cá mà chỉ ăn khoai lang nên mới nghĩ là nó hiền mà dám tặng cá cho cô. Thật ra cô đang lặng lẽ lau nước mắt trong lòng: "Nhưng mà chú ơi, do lúc nãy nó đói nó mới không care, chứ bình thường cái gì mà chẳng thành đồ chơi của nó.."

Cá đã trong tay, Cố Vấn Như bây giờ chỉ đành nuôi thêm cho vui nhà vui cửa thôi chứ biết làm sao bây giờ, cô mở điện thoại tra cứu gần đây xem có tiệm cá cảnh nào không. Mà có lẽ là hôm nay vận may đã mỉm cười với cô gái tốt bụng, cách đây không xa có một cửa hàng tên là Aqua. Không nghĩ nhiều nữa giờ mà lề mề đi bộ tới cửa tiệm, chắc bé cá có mà bay màu quá, thế là hôm nay Cố Vấn Như đã dùng hết sức để chạy bộ rồi.

Tính ra thì hiện tại cô chạy còn nhiều hơn số lần một năm qua cô tập thể dục nữa... Chưa kịp bước vào cửa hàng thì con Tiểu Ngư phía sau nghe quá nhiều mùi cá đã phấn khích tới nỗi la lối um sùm lên rồi. Bên trong cửa hàng ông chủ lúc này đang chán nản vì hôm nay chẳng có ma nào đến chỗ mình cho có hơi người, hiện tại nơi nào trong tiệm cũng toàn mùi tanh ông sắp bị làm cho ngộp chết rồi.

Trời không nóng nhưng ông chủ ấy đang cầm một cái quạt bằng nhựa phe phẩy trong tay, trên đó còn có in hình Waifu Aqua trong phim Kono subarashii sekai ni shukufuku o. Vừa đúng lúc nhìn ra ngoài, thì thấy một cô gái đang khom người nói chuyện với cái balo, nhìn kỹ thì sẽ thấy một con mèo có bộ lông pha trộn ba màu sắc bên trong. Ông chủ chán quá nên nghĩ bậy cho đỡ buồn: "Hai con mắm này dừng ở trước tiệm cá của mình, không lẽ là đang bàn kế hoạch trộm cá về chiên ăn à?"

Nghĩ chơi chơi mà hai kẻ kia vào trong cửa hàng thật, nhưng bây giờ ông chủ mới thấy bên tay cô ấy còn xách theo một bọc nilong có hai con cá vàng. Mà còn là loại sắp bị thiếu dưỡng khí làm cho bay màu, Cố Vấn Như nhìn thấy có người ngồi ở đó thì cô vui lắm, cô không có thời gian mà vòng vo nên hỏi luôn: "Chú ơi có cái bể cá nào không quá to vừa đủ cho hai bé này sống không ạ?"

Ông chủ đã đoán ra được lúc nhìn thấy bịch nilong rồi, nên ông chạy vội đi tìm một cái bể thủy tinh trong suốt hình cầu không quá to đúng với những yêu cầu của Cố Vấn Như. Cô rất hài lòng xong là cô nhờ chú ấy giúp mình thay nước cho cá luôn, do cũng không thấy tiệm có mấy khách nên cô lại hỏi thêm cách chăm sóc, thức ăn vân vân và mây mây.

Cả ngày hôm nay rong chơi tới đây, là xin phép kết thúc, cô đón đại một chiếc taxi đưa mình thẳng về nhà. Không đi bộ nổi nữa, cũng không chen lấn trong xe buýt được nữa. Cô loay hoay một hồi bây giờ cũng đã gần sáu giờ tối, bụng cô đã lại đói meo rồi. Nhưng hai tay và lưng cô đều đeo lỉnh kỉnh túi thức ăn cá, chậu cá và cả một con điên đang quậy nát nước đòi ra ngoài đi vệ sinh.

Không có thời gian ăn bên ngoài như đã dự tính sẵn, thở dài canh lúc về gần đến nhà cô ấn điện thoại gọi giao thức ăn giao nhanh. Hy vọng bản thân mình vừa, đồ ăn đã nóng hổi chờ sẵn ở đó. Cô cố nhớ lại lúc trước đi mua sắm vui lắm mà nhỉ, lần đầu tiên cảm nhận nỗi đau chạy hụt mạng tận mấy lần. Cố Vấn Như nói thầm quá ư là mệt mỏi rồi, sau này đi học hy vọng sẽ nhàn nhã hơn.