Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 13




Mọi thứ trên đời đều có mặt tối và mặt sáng, tình yêu của anh không đơn giản nhàm chán như bọn họ, anh thích chọc em cười, thích ghẹo cho em tức đến phát khóc. Muốn dành toàn bộ thời gian cả đời này chỉ để dỗ dành em.

Chập tối hôm qua cô mới về đến nhà, rất may mắn anh shipper nhanh nhẹn đã đứng đợi sẵn ở cửa. Cô nhanh chóng đi tắm để tẩy rửa hết những bụi bẩn tích tụ cả ngày hôm nay, xong xuôi hết thẩy cô vào phòng bếp dọn thức ăn tối của mình ra bàn. Còn về phần con mèo điên, lúc nãy khi vừa về đến nhà là cô đã chuẩn bị sẵn cho Tiểu Ngư một phần mì trộn của mình để bên ngoài, nó ăn no bây giờ đang ngồi ngắm hai con cá vàng từ phía dưới đất.

Cô sợ nó phóng túng quá mức, thật sự sẽ làm cá bị thương nên không dám để bể cá ở nơi bình thường. Trước mắt cô đặt bể cá trong tủ kính chứa đựng quà tặng của fan, nơi đây là nơi an toàn nhất trong nhà. Đơn giản tủ đã khóa Tiểu Ngư không vào báo được, trên tủ kính còn chưng bày cả mô hình lúc ấy Cố Vấn Như đã trộm của Thịnh Quân Hải. Chủ tớ nhà cô đang nhìn nhau cười nhếch mép, thách thức đối phương về chậu cá phía trong.

Ăn no cô nằm ườn trên sô pha, chỉnh sửa cắt ghép video rồi đăng lên mạng. Bản thân lười hoạt động nên đã làm ổ ngủ quên luôn ở đấy. Trưa ngày hôm sau cô mới thức dậy, xem lịch trên điện thoại thì thấy hôm nay là chủ nhật. Cô sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ, sẵn tiện báo cáo việc sắp xếp xong đồ đạc chuẩn bị hoàn tất thủ tục là chuyển đi không còn xa nữa.

Chạng vạng tối, mặt trời đã gần khuất bóng sau áng mây. Làn gió nhẹ nhàng mang hơi thở của mùa xuân đang ập tới, nhưng thời tiết vẫn khá lạnh nên cô quyết định mặc áo cổ lọ, quần dài còn mang cả găng tay giữ ấm xong bước ra khỏi cửa nhà. Khu vực bố mẹ Cố Vấn Như sống khá xa so với nơi đây, nên cô phải đón taxi ngay lúc này đi mới kịp giờ bữa cơm.

Ngồi xe muốn đau cả lưng thì đã đến nơi, cô bước xuống đi bộ vì đây là một ngõ nhỏ nên xe không vào được. Cô lịch sự mỉm cười trả tiền taxi cho bác tài, xong tự đi bộ về nhà. Cô không mang Tiểu Ngư theo vì sợ nó quá ồn ào bố cô mà gặp sẽ lại hỗn chiến bảy bảy bốn chín hiệp rồi đuổi cả cô và nó ra đường mất.

Trời đã lúc này tối nhem ánh bên đèn đường mờ mờ chiếu rọi, còn đèn trong nhà cô thì đang sáng rực rỡ ấm áp. Cố Vấn Như gõ cửa đợi mấy phút, thì thấy người bước ra mở cửa là ông bố kiến trúc sư thành công của mình.

Nhìn thấy cô con gái rượu trở về mà trông ông không có điểm nào là đang vui vẻ, nhưng thật ra do gương mặt ông nhìn hơi khó tính thôi chứ cô biết ông khó tính thật.

Mọi người ai mà không biết Kiến Trúc Sư Cố không vui khi năm đó con gái vừa tốt nghiệp đã từ bỏ ước mơ chạy theo cái thứ vô dụng là tiếng gọi tình yêu, đã thế còn làm cái nghề tối ngày phải chửi nhau trên mạng. Người quen gặp ông mà cứ hỏi: "Con gái chú kiếm tiền nhiều lắm nhỉ? Nghe bảo streamer kiếm tiền dễ hơn kiến trúc mà."

Họ nói như vậy chả khác nào đang vã vào mặt ông bôm bốp cơ chứ, tuy ông đã thấy con gái và thằng kia chia rồi. Nhưng mỗi lần nhớ tới cái bản mặt thằng đó ông liền muốn trùm bao bố mà đánh cho kêu cha gọi mẹ tới cứu, sẵn tiện ông hỏi luôn họ dạy con trai kiểu gì? Miệng lưỡi linh hoạt hại con gái ông năm nay đã bao nhiêu tuổi vẫn cứ la cà rong chơi không chịu kết hôn sinh con. Ngoài mặt thì cứng thế đó thôi, nhưng đêm muộn nào xem con gái live ông cũng thở dài, làm bố mẹ ấy mà chẳng ai trách con gái mình không làm theo nghề nghiệp bày sẵn ra trước mắt hết.

Thứ làm ông buồn lòng chính là, lúc đó đau khổ nó không tìm đến ông. Thích chịu đựng một mình cho đến một ngày đột nhiên không hẹn không nói rồi chạy tới văn phòng nằng nặc đòi làm trợ lý cho ông. Ông phỉ báng có cái nịt nè mà trợ lý, con nhóc này mới học hết đại học đã đi làm trò cho người ta cười, thế mà dám vác mặt đòi làm trợ lý sao? Nằm mơ đi, học thêm một khóa nữa rồi hẵng tính.

Đây gọi là khắc khẩu không thể tâm sự, cô chào bố xong thì bước vào trong nhà. Chạy xuống bếp tìm mẹ để tránh lúng túng với bố: "Mẹ ơi con gái yêu của mẹ đến rồi đây!! Hôm nay mẹ nấu món gì thơm thế?"

Mẹ cô đang nấu ăn mà nghe thấy tiếng cô con gái ngoan vừa chạy vừa hét bà quay người nheo mắt, chỉ tay xuống đất: "Làm ơn nhỏ tiếng thôi, con gái phải đi nhẹ nói khẽ... Hầy, mấy năm qua con sống bê tha mất hết phong thái yểu điệu rồi."

Mẹ Cố Vấn Như chính là một quý bà thật thụ, phong thái tao nhã, tính tình dịu dàng. Bà ăn cơm chưa từng phát ra tiếng động, thật ra do bà là từng là đệ tử của một trường dạy nghệ thuật cắm hoa. Nhưng sau khi quen biết rồi kết hôn với bố cô, bà đã lui về ở nhà làm vợ hiền mẹ tốt. Chỉ đôi khi cuối tuần bà vẫn hay đi uống trà cùng bạn bè mà thôi, nhớ tới các dì ấy cô lại đau đầu. Lần nào gặp mặt họ cũng chỉ dạy tác phong lễ nghĩa cho cô: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cháu phải biết chẳng có đàn ông nào qua được ải mỹ nhân cả."

Cố Vấn Như sợ nhất trên đời là bạn của mẹ mình, toàn các quý bà văn thơ lai láng. Ngồi cạnh họ áp lực trùng trùng, thêm cả cô bây giờ chỉ yêu mèo, yêu cá và yêu bản thân thôi. Những cái bọn họ dạy toàn là ở nhà hầu chồng dạy con, phong tục truyền thống này kia. Mỗi lần chỉ cần nghĩ lại tim cô đã bóp nghẹt khó thở, bản thân cô vốn là người yêu thích sự tự do, mới mẻ, không muốn bị bó buộc làm theo lời người khác.

Với lại sau lần bị tổn thương ở quá khứ, bị cắm quả sừng còn to hơn cọc trâu làm cô cũng không còn quá tha thiết tin vào tình yêu màu hường nữa. Cô vực dậy đến hiện tại bay nhảy, mạnh mẽ trở thành người phụ nữ như bản thân từng mong muốn.

Trở thành nữ cường tự do tài chính với đang trên đường hoàn thành mơ ước dang dở của bản thân. Cô giơ bàn tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm: "Độc lập, tự do muôn năm."

Nghĩ ngợi xong, cô nhanh tay chạy ra giúp mẹ dọn thức ăn ra bàn, rồi cô nhìn bà bước ra tận phòng khách mời bố cô vào ăn cơm. Trên bàn ăn không khí rất căng thẳng chẳng ai nói với ai câu nào, bố cô còn đang dùng mắt mà trừng cô, mẹ cô thì quan sát rồi gắp thức ăn cho bố. Thực đơn nhà cô phong phú lắm, món nào ngon thì ăn thôi không hề có trùng lập hay kiên cữ.

Ăn xong bữa cơm tối mẹ cô đi pha ba tách trà cho cả nhà cùng uống, cô đang xem thời sự chiếu trên tivi. Bố bất ngờ hỏi cô: "Đã chuẩn bị xong hết thủ tục chưa? Thuê nhà phải cần xem chất lượng phòng ở, cách âm và cả hàng xóm!!"

Cô e dè trả lời thật lòng với bố: "Căn hộ này là kiểu mới ạ, với lại với giá tiền này con nghĩ cách âm chắc rất tốt và đặc biệt họ cho nuôi thú cưng."

Bố cô gật đầu hài lòng tiếp tục xem tivi không hỏi nữa, Cố Vấn Như nói đúng chất lượng cách âm giữa các phòng rất tốt, nhưng chỉ khác biệt mỗi phòng cô là bị Thịnh Nhã Uy hôm bữa tiện chuyển đồ cho em trai mình, cố tình ngứa tay giở trò một chút lên tường khiến nó trở nên hơi khác biệt. Bấy giờ Cố Vấn Như mới trực nhớ mà hỏi: "Là mẹ kể với bố chuyện con chuyển nhà sao ạ?"

Mẹ cô bên đây mỉm cười dịu dàng lắc đầu: "Mẹ không có nói, là ông ấy tự xem phát sóng của con mà biết đó."

Bố cô làm động tác hắng giọng ông đứng bật dậy vừa đi vào trong vừa trả lời: "Là vô tình xem phải cái thứ tạp nham đó, chứ không phải tôi cố ý đâu."

Cố Vấn Như trong lòng vui vẻ, người ta nói khắc khẩu thì khắc khẩu, nhưng cha mẹ nào mà chẳng yêu thương con cái cơ chứ, lúc này tivi lại bắt đầu hát một bài gì đó, cô ngáp một cái thật dài. Đã chơi ở nhà tới chín giờ kém bây giờ cô thoải mái mà vươn vai đi gõ cửa phòng nói lời tạm biệt với bố mới nghe ông nói: "Lo đi đăng ký khóa bổ túc sớm đi, giáo sư Nhiễm dậy rất tận tâm nên năm nào cũng bị vượt quá số lượng người đăng ký."

Cô gật đồng ý nói lời dạ dạ vâng vâng với bố, rồi ra ngoài nói lời tạm biệt mẹ, cô lúc nãy đã gọi sẵn xe đợi ở ngoài ngõ. Đi bộ ra một lúc là tới ngay, sợ mẹ đòi tiễn mình nên cô phải đi thật nhanh khuất mắt bà.