Editor: phuogot_93
Hai ngày sau, Ngải Tiểu Tiểu ở lại khách sạn dưỡng thương, còn Kỳ Tuấn Nhất đi sớm về muộn rất bận rộn. Cô biết Kỳ Tuấn Nhất đang làm một nhiệm vụ rất khó giải quyết mà trước mắt, tình trạng của mình không giúp được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ở khách sạn không làm liên lụy đến anh.
Ngày thứ ba, ánh nắng rực rỡ, sáng sớm Kỳ Tuấn Nhất đã phấn chấn nói đưa Ngải Tiểu Tiểu ra ngoài hóng mát.
“Đi đâu?”
“Đến nơi em sẽ biết.”
Trên đường đi, hai người chỉ nói có thế. Bởi vì sau đó, Ngải Tiểu Tiểu đã bị cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, không kịp nhìn hết, không thể nói chuyện. Xe ngừng lại thì cô nhìn thấy bãi biển dài đến tận chân trời.
“Thật là đẹp!” Cô than, bãi biển nước Úc thật là đẹp, mộng ảo mỹ lệ, cùng là màu xanh nhưng không hề giống ở Đông Nam Á.
“Thích không?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Có.” Ngải Tiểu Tiểu thấy Kỳ Tuấn Nhất đang quay mặt sang nhìn mình, môi mỏng khẽ nhếch cười quyến rũ lại thoải mái.
“Ông xã à, anh thật xảo quyệt, lần nào cũng nhân lúc thi hành nhiệm vụ để đi du lịch ngắm cảnh, cái này có thể gọi là sa đọa không đây?” Cô không nhìn được trêu chọc hỏi.
“Đúng thế, chồng em rất sa đọa.” Kỳ Tuấn Nhất vươn tay nhéo đầu mũi cô cười đùa “Còn em chính là tòng phạm, khi trở về cùng nhau ăn cơm tù.”
Ngải Tiểu Tiểu kêu to “Em không cần, người ta mới mười sáu tuổi, hào hoa phong nhã…”
“Vật nhỏ, em đang châm chọc anh đã già à?” Kỳ Tuấn Nhất liếc cô.
“Không có, em không dám. Ha ha, chồng em càng già càng dẻo dai…”
Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất chuyển sang trạng thái rét lạnh.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức xua tay nói “Không, không, là trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng mới đúng.”
“Cũng không sai biệt lắm.” Kỳ Tuấn Nhất ôm eo cô, hai người nhàn nhã tản bộ trên bãi biển.
Tóc của cô bị gió biển thổi tung, anh dùng bàn tay dày nhẹ nhàng vén ra đằng sau tai cô, sau đó lạnh lùng không nói câu nào giống như một vị vua cao cao tại thượng, tôn quý mà lạnh lùng.
Cũng giống như các đôi tình nhân khác, bọn họ cố gắng cảm nhận chút ấm áp lãng mạn khó có được này – giống như lời hát trong một ca khúc: Em có thể nghĩ đến điều lãng mạn nhất, đó là được cùng anh sống đến răng long đầu bạc…
Pằng… Một tiếng súng vang đánh vỡ sự ấm áp này.
May nhờ Kỳ Tuấn Nhất phản ứng nhạy bén, đẩy cô ra, còn mình lộn một vòng tránh đạn. Du khách trên bờ biển ôm đầu hét chói tai, chạy trống hoảng loạn.
Một người đàn ông da trắng đeo kính đen che đi hơn nửa gương mặt, bình thản đi xuyên qua đám người, súng trong tay vẫn chỉ hướng vào Kỳ Tuấn Nhất.
Pằng pằng… Bắn hai phát liền, khóe miệng gã nhếch lên, giống như chơi mèo vờn chuột. May là Kỳ Tuấn Nhất nhanh nhẹn, vẫn cố gắng tránh được.
Không xong! Ngải Tiểu Tiểu nhìn bờ cát vàng trước mặt, nơi này trống trải tầm mắt, Kỳ Tuấn Nhất sẽ không có chỗ ẩn nấp, muốn chạy xuống biển trốn như lần trước cũng khá xa, nếu như tùy tiện hành động có lẽ sẽ bị giết trên đường. Đáng chết! Đều là do cô nói hẹn hò lãng mạn không được mang súng. Bây giờ phải làm sao mới được đây! Nhíu mày, tim Ngải Tiểu Tiểu sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đầu óc không ngừng suy nghĩ, tế bào trong não tìm kiếm các cách… Súng, lóe lên ý tưởng, trong xe nhất định có súng, cô phải đi lấy súng!
Nhẹ nhàng di chuyển bước chân về phía sai, yên lặng xoay ngoại… Pằng, một viên đạn bắn ngay cách chân cô vài cm.
“Cô gái, đừng lộn xộn! Nếu không súng của ông đây không có mắt đâu.” Vẻ mặt và ánh mắt của tên sát thủ da trắng đều được giấu sau chiếc kính râm to, gã lạnh lùng nói với Ngải Tiểu Tiểu vừa chĩa họng súng về phía Kỳ Tuấn Nhất.
“Được, tôi không động…” Ngải Tiểu Tiểu dừng bước, nói chuyện với gã, giọng nói đặc biệt thân mật “Anh trai, chúng ta trước kia không oán, bây giờ không thù, anh sẽ không nhẫn tâm giết một cô gái trói gà không chặt như tôi chứ, hơn nữa…”
“Câm miệng!” Pằng một tiếng súng nổ, chỉ thấy Kỳ Tuấn Nhất quỳ một chân xuống đất, bàn tay chống trên bờ cát, máu tươi từ đầu gối chảy dọc ống quần nhỏ giọt xuống. Chân của anh trúng đạn rồi! Tim Ngải Tiểu Tiểu thắt lại “Ông xã…” Gần như là cô không hề nghĩ ngợi gì mà chạy tới.
Pằng, một viên đạn lại bắn đến gần chân cô “Cô gái, tôi nói rồi, đừng có lộn xộn!”
“Đừng đến đây!” Kỳ Tuấn Nhất ngẩng lên nhìn cô, con ngươi đen sắc bén. Nhận ra cô đang rất lo lắng, anh không nhịn được nâng khóe môi “Anh không sao, em đừng qua đây!”
Nói xong, anh giơ tay giữ chặt chân trái bị thương, tay kia lặng lẽ trượt đến ống quần, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, chỉ thấy cái tên mặc quần đùi hoa kiểu Hawai đang từng bước lại gần…
Giờ phút này, môi mỏng nâng lên một nụ cười lạnh như đi săn. Trong nháy mắt, dao găm dưới ống quần được lôi ra, cổ tay vung lên, cau mày, ánh mắt nham hiểm “Muốn giết tao, kiếp sau đi!”
Lưỡi dao quét một cái, tên sát thủ bất ngờ không kịp đề phòng, tay đã bị cắt đứt “A…” Một tiếng hét thê thảm vang lên, gã ôm cổ tay đang phun máu.
Kỳ Tuấn Nhất từ từ đứng dậy, sửa sang lại nếp gấp ở cổ áo và tay áo, mi tâm lạnh lùng.
Vừa rồi mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, Ngải Tiểu Tiểu gần như không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Khi cô hoàn hồn từ trong cơn hoảng hốt chạy về phía Kỳ Tuấn Nhất, lại phát hiện có một người khác đang chĩa họng súng ở sau lưng Kỳ Tuấn Nhất.
“Cẩn thận!” Cô hô to, nhưng nhìn khoảng cách giữa hai người thì anh không thể tránh thoát được. Trong lúc vội vàng, cô giơ chân đá tung cát làm tên sát thủ kia không nhìn được… Pằng, tiếng súng vẫn vang lên…
Sau đó trên bờ cát thật yên tĩnh! Ngải Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn tên sát thủ từ từ ngã xuống, trên ngực đang cắm một con dao găm sắc bén.
Quay đầu lại thấy Kỳ Tuấn Nhất vẫn đứng ở chỗ cũ.
“Ông xã, anh không sao!” Cô mừng rỡ chạy tới ôm cổ anh vui mừng khóc.
“Nhanh lên xe!” Ngay sau đó, cô lấy cánh tay anh vòng qua bả vai mình, đỡ anh nhanh chóng vào xe. Xe thể thao lái ra khỏi bãi biển vào đường lớn không lâu thì thấy mấy chiếc xe cảnh sát gầm rú lao đến.
Chưa đi xa khỏi bờ biển, Ngải Tiểu Tiểu tìm chỗ yên tĩnh dừng xe, kiểm tra vết thương Kỳ Tuấn Nhất “Em thấy chúng ta nên đến bệnh viện gần đây đi.”
“Không cần!”
“Ông xã!” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh, vết thương của anh không giống cô, chỉ trầy da một chút.
Đôi mắt tràn đầy sự lo lắng, Kỳ Tuấn Nhất trấn an sờ sờ gương mặt mềm mại của cô “Anh không sao, chỉ là tốt nhất chúng ta vẫn không nên dính đến những vụ giết người như này.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải tìm người lấy viên đạn ra cho anh.”
“Ở Canberra (thủ đô của nước Úc) có người của chúng ta, nhưng cách quá xa nơi này.” Kỳ Tuấn Nhất chịu đựng đau đớn, giọng nói lạnh nhạt “Tự mình lấy ra thôi.”
“Vậy được rồi, em tìm hàng thuốc mua băng gạc, nước khử trùng dao phẫu thuật, mình trở về tự xử lý.”
“Không cần, trong hòm thuốc có hết rồi.” Anh mệt mỏi mấp máy môi, nhắm mắt ngửa đầu vào đệm không nói thêm gì nữa.
“Ông xã, anh đừng ngủ, chúng ta rất nhanh sẽ về, vết thương sẽ xử lý tốt, anh phải kiên trì…” Ngải Tiểu Tiểu vừa lái xe vừa nói chuyện cùng anh. Cô sợ anh ngủ mê man, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh. Lông mày thanh tú nhíu lại, đạn bị cắm trong xương, anh định làm thế nào để lấy nó ra?
“Đừng lo lắng, anh không sao…” Bỗng Kỳ Tuấn Nhất mở miệng, Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn nhắm mắt như cũ, thân thể to lớn vẫn không động đậy. Tên đàn ông thối, vẫn rất quan tâm cô! Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, trong lòng lại thấy ấm áp, cánh mũi ê ẩm…
Bọn họ thuê một phòng ở khách sạn.
Ngải Tiểu Tiểu kéo rèm cửa sổ, điều chỉnh ánh sáng của đèn. Cô đỡ Kỳ Tuấn Nhất ngồi xuống, mở hòm thuốc, tiêm cho anh một liều thuốc tê, khử trùng dao phẫu thuật. Ngải Tiểu Tiểu chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, đâu ra đấy.
Dưới sự giúp đỡ của cô, Kỳ Tuấn Nhất nhấc chân lên ghế salon, cầm dao phẫu thuật. Là một người lính đặc chủng, tự lấy đạn cũng là một yêu cầu cần thiết, cho nên việc này không hề làm khó anh.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh thuần thục rạch miệng vết thương, thủ pháp thành thạo giống như bác sỹ thường xuyên phẫu thuật. Mặc dù đã tiêm thuốc tê, nhưng dù sao cũng là động vào xương vào thịt, đương nhiên là đau đớn, mà Kỳ Tuấn Nhất từ đầu đến cuối cũng chỉ nhăn mày, chưa hề chớp mắt, cứ như vết thương ở trên cơ thể của người khác.
Nếu không phải trên trán anh toát ra một tầng mồ hôi, thì đúng là không nhận ra anh đang chịu vết thương do súng bắn.
Đ…a…n…g!
Viên đạn được lấy ra, Ngải Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy khăn thấm mồ hôi trên trán Kỳ Tuấn Nhất. Sau đó, cô thay Kỳ Tuấn Nhất làm những việc còn lại, nhanh nhẹn khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó, rồi lại tiêm một liều thuốc chống sưng.
Sau khi làm xong tất cả, Ngải Tiểu Tiểu đỡ Kỳ Tuấn Nhất đi đến bên giường nằm xuống, truyền cho anh một bình nước muối, để anh ngủ một chút hồi phục thể lực, mình thì ngồi bên cạnh trông anh.
Bởi vì bị mất máu sắc mặt Kì Tuấn Nhất có chút tái nhợt, chỉ là anh không biểu hiện ra. “Đừng lo lắng, anh không sao.” Anh mỉm cười động viên Ngải Tiểu Tiểu rồi mới nhắm mắt ngủ.
Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu lên vách tường, hắt lên người anh giống như bản thân anh tỏa sáng chói mắt như kim cương.
Ngải Tiểu Tiểu vẫn nghĩ rằng người như anh sẽ không gặp chuyện gì, nhưng không ngờ súng đạn vô tình, anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ yếu ớt…
Đau lòng, đau lòng… Nhưng cô không thể làm gì cho anh, chỉ có thể lẳng lặng túc trực ở bên giường cùng anh.
Mặt trời lặn dần xuống phía tây, màn đêm lại tới. Khi chút ánh sáng cuối cùng bên trong nhà biến mất, Ngải Tiểu Tiểu gọi đồ ăn bên ngoài, Kỳ Tuấn Nhất tỉnh lại thì ăn một chút rồi ngủ tiếp.
Màn đêm yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng động gì đó không phải tiếng lật giấy, nghe kỹ thì là tiếng rên rỉ khó chịu. Nội tâm căng thẳng, ngước mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất đang di chuyển cơ thể, rõ ràng là động vào vết thương rồi.
Cô vội vàng tiến lên, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho anh. Tay nhỏ bé sờ lên tránh anh, cũng may là không bị sốt. Cô thở phào một cái, ngồi xuống cạnh giường.
Từ lúc Kỳ Tuấn Nhất tỉnh lại do khó chịu, hơi mở mắt thì nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Ngải Tiểu Tiểu. Hai người nhìn nhau một lúc, lông mày anh lại nhíu.
“Anh không phải đứa trẻ ba tuổi.” Cô bé ngốc, không đi ngủ mà lại ngồi đây chăm sóc anh, thật ngốc mà!
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đáp một tiếng, cúi đầu, mở tạp chí ra xem. Đây là tạp chí khách sạn chuẩn bị sẵn cho khách.
“Bé con, em có hiểu anh nói gì không hả?”
“Đây không phải là vấn đề hiểu hay không, chú à.”
Kỳ Tuấn Nhất khẽ nghiêng người, nhìn đồng hồ trên tường đã hơn hai giờ, vết thương của anh cũng không có gì đáng ngại.
“Bé con, mau ngủ đi.” Anh ra lệnh nói.
“Anh cứ ngủ đi, em xem tạp chí.” Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu từ quyển tạp chí phân tán lực chú ý của anh. Anh thật đáng ghét, có chút tinh thần lại bắt đầu bá đạo.
“Em…” Kỳ Tuấn Nhất trừng cô, anh đã bị thương rồi cô còn chọc tức anh. Tức giận chỉ vào tạp chí trong tay Ngải Tiểu Tiểu “Rất hay à? Cho anh một quyển, anh cũng muốn xem một chút.”
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, cự tuyệt cho mượn “Anh bị thương, không thể thức đêm, mau ngủ đi.”
Cũng không nghĩ lại xem là ai hại anh không ngủ được, chính cô là người hại anh không ngủ được chứ ai! Kỳ Tuấn Nhất nhăn mày nổi giận nói “Anh muốn xem tạp chí.”
Ngải Tiểu Tiểu thấy anh kiên trì, đứng dậy, cầm hai quyển tạp chí trèo lên giường, phục vụ người bị thương.
Kỳ Tuấn Nhất nở nụ cười vui vẻ, nghiêng người để cô ngồi lên đùi bên không bị thương, ôm vào trong ngực. Hai tay ôm eo Ngải Tiểu Tiểu để cô mở tạp chí cho anh xem.
“Cao quá, thấp xuống một chút!” Anh không hài lòng cau mày.
“Như này thấp quá rồi, cao thêm một chút!”
Người bị thương là lớn nhất, Ngải Tiểu Tiểu chấp nhận điều chỉnh độ cao phù hợp với anh, để cho anh cảm giác thoải mái như đang ở nhà “Còn gì nữa không hả chú?” “Quyển này không hay, đổi quyển khác. Không phải, không phải, đúng, quyển đó, cầm cao tay lên một chút.” “Kỳ Tuấn Nhất, anh có thể phách lối hơn nữa không?” Lông mày nhăn lại “Vậy em lật sang trang khác đi, trang này không có gì hay để xem cả!”
“…” Ngải Tiểu Tiểu không lên tiếng, mạnh mẽ lật sang trang tiếp theo. Anh bật cười, xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô sang nhìn anh, “Em tức giận à?” “Không có, người bị thương là lớn nhất!” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm. “Bé con, anh không bắt em làm vậy. Em cứ mặt kệ anh, khả năng hồi phục của anh rất mạnh!”
“Anh im đi, chồng em sao lại không cần chăm sóc!” Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, trong lời nói có chút ngọt làm anh thấy xúc động lần nữa. Kỳ Tuấn Nhất kéo cô dính chặt vào người, rèn sắt khi còn nóng hôn trộm cô một cái, lại thấy cô giả vờ bình tĩnh xem tạp chí, ngón tay cô trên đùi anh gõ mật mã của đội đặc chủng. Anh cười yếu ớt, tựa đầu vào vai Ngải Tiểu Tiểu, ngửi mùi thơm trên người cô…
Ngải Tiểu Tiểu lại lật mấy trang tiếp theo, đúng đến trang quảng cáo nội y, cô cố ý cau mày nói: “Ngực của người mẫu này thật hùng vỹ, to dã man, có khi là cup G ý chứ?” Gương mặt tuấn tú lại gần một chút. “Là F.” “Thật à? Cái này chắc chắn cũng là F.” “Cô gái này là G.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nhìn đã biết rằng anh đã kích lên tính hiếu thắng của Ngải Tiểu Tiểu, cô không phục, duỗi ngón tay ra chỉ “Người này chắc chắn là E.” Con ngươi sắc bén liếc một cái, Kỳ Tuấn Nhất cười ra tiếng “Em thật giỏi, không đoán trúng lần nào, cô gái này là F.” Nhiều lần đoán sai, Ngải Tiểu Tiểu tức giận, quay đầu nhìn anh chằm chằm “Người ta to nhỏ ra sao anh lại biết rõ như thế?” “Đây là bản năng, đương nhiên là rõ như lòng bàn tay. Thế nào cô bé, thua rồi chứ.”
“Em không có!” Vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi, tức giận nói. “Háo sắc, anh đúng là đồ háo sắc!” Kì Tuấn Nhất cười yếu ớt, hai hàng lông mày nhướng cao “Có người đàn ông nào không háo sắc?” “Hừ, vừa nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, là không quản được nơi nào đó của bản thân!” Cô không phục lầu bầu. Cô luôn cảm thấy vóc dáng hấp dẫn của mình khá tốt, nhưng mà tối nay sau khi biết đến nhiều “cô em”, cô có chút tự ti. “Lớn cũng không hẳn là đẹp. Của em vừa vặn mới tốt, anh lấy nhân cách của anh ra thề.” Kỳ Tuấn Nhất lười biếng trêu chọc cô “Em không có nói thế!” Sắc mặt Ngải Tiểu Tiểu thoáng chốc đỏ bừng. Tên đàn ông thối này bị thương như vậy rồi còn có thể nhìn ra suy nghĩ của cô…
“Thế em muốn nói với anh cái gì?” Trừng mắt nhìn người đàn ông cố ý chọc ghẹo cô, Ngải Tiểu Tiểu lại gõ lên đùi anh một chuỗi mật mã --- nhanh đi ngủ đi! Đàn ông xấu! Đại háo sắc! Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, ném quyển tạp chí ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu tức giận cùng nhau nằm ngủ.