Editor: phuogot_93
Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu vì khóc lóc trong mơ mà tình lại. Cô mơ thấy Kỳ Tuấn Nhất bị thương ở tim, cả người đầy máu ngã xuống trước mặt cô. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết ngồi khóc…
Cô lấy tay che đôi mắt đầy nước, cảm giác cái tay đang đặt trên eo mình kéo sát người cô vào lồng ngực vững chãi của anh. Cô khóc đến không mở được mắt, dựa vào người Kỳ Tuấn Nhất khóc nức nở.
“Kỳ Tuấn Nhất, anh đừng rời xa em…” Đôi tay cô nắm chặt lấy anh, móng tay đâm sâu vào da thịt.
“Cô bé ngốc này!” Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nỗi lo sợ trong lòng cô.
“Anh không được chết, em không cho phép anh chết!” Cô bá đạo yêu cầu. Người thân, từ không có thành có cô cực kỳ vui mừng, nhưng nếu đang có mà mất đi cô sợ mình sẽ không chịu được loại đau khổ này, cho nên lo sợ. “Về sau bất kể anh đi đâu làm gì đều phải mang theo súng…”
Kỳ Tuấn Nhất nhìn hai mắt đẫm lệ của cô, sắc mặt có chút không được tự nhiên “Anh biết rồi.”
“Còn có, còn có… Xin lỗi anh, lần này là tại em hại anh…”
“Được rồi!” Anh cầm khan lau nước mắt cho cô.
“Nhưng là em…”
“Ngu ngốc, làm gì có ai cứ đi ôm hết lỗi về mình là sao hả?”
“Em…”
Ngải Tiểu Tiểu còn định nói gì đó lại bị Kỳ Tuấn Nhất cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. Anh không muốn nhìn thấy cô tự trách, anh chỉ mong mỗi ngày cô đều vui vẻ, tràn đầy sức sống… Những câu nói áy náy, một từ anh cũng không muốn nghe, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng nụ hôn chặn lại không cho cô thao thao bất tuyệt.
Một nụ hôn nóng bỏng vẫn chưa thỏa mãn Kỳ Tuấn Nhất, anh vân muốn nhiều hơn nữa. Ngải Tiểu Tiểu đỏ mặt đẩy anh ra “Cẩn thận vết thương.” Thật ra thì cô cũng rất muốn, nhưng cô không muốn làm cho vết thương của anh chuyển biến xấu.
Cuống quýt mặc quần áo tử tế xuống giường, cô vừa buộc tóc vừa nói “Sáng nay anh muốn ăn gì để em đi mua.”
“Cái gì cũng được à?” Kỳ Tuấn Nhất cười hỏi.
“Ừ, anh quyết định nhanh một chút. Em tắm xong sẽ đi…”
Tiếng thúc giục còn chưa xong, giọng nói của Kỳ Tuấn Nhất đã truyền đền “Anh muốn em…”
Ngải Tiểu Tiểu lập tức quay đầu lườm anh một cái “Em sợ vết thương của anh bị đau.”
“Nơi này của anh còn đau hơn, em không thấy sao?” Kỳ Tuấn Nhất cúi đầu nhìn xuống bụng dưới.
“Kỳ Tuấn Nhất!” Sắc mặt Ngải Tiểu Tiểu giận đỏ, trước mặt anh mạnh mẹ đóng cửa phòng tắm sầm một tiếng.
Giống như cậu bé thực hiện được trò đùa dai, Kỳ Tuấn Nhất nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, cười mê hoặc.
Mười mấy phút sau, Ngải Tiểu Tiểu từ phòng tắm đi ra thì thấy Kỳ Tuấn Nhất để một đống quần áo trên giường, dáng vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài.
“Anh không cần ra ngoài, muốn ăn gì em mua về là được.” Ngải Tiểu Tiểu vừa thay giày vừa nói.
“Nơi này không nên ở lâu, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm tới đây.” Kỳ Tuấn Nhất nói.
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy cứng đờ người, lo lắng nhìn anh “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, đỡ anh dậy.” Khóe môi Kỳ Tuấn Nhất vẫn nở nụ cười bình tĩnh, vươn tay ra, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng tiến lên đỡ anh dậy.
“Anh dẫn em đi đến một nơi vừa đẹp vừa an toàn.”
Xung quanh anh phát ra loại hơi thở yên bình, Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng tin tưởng lời anh nói. Cô gật đầu, thu dọn đồ đạc, sau đó dìu anh rời khỏi khách sạn.
Ngải Tiểu Tiểu không ngờ Kỳ Tuấn Nhất dẫn cô đến một trang viên, khung cảnh thật đẹp, thật yên tĩnh. Trang trại không lớn nhưng cũng có những cánh đồng trồng rau và hoa màu, cây cối xanh um tươi tốt tràn trề sức sống. Trong trang trại cũng nuôi bò sữa, dê và lợn, khiến cho người ta có cảm giác như đi vào nơi thế ngoại đào nguyên (dạng như kiểu thiên đường).
Trước khi đến bọn họ đã gọi điện trước, nữ chủ nhân đã ra đón ở cửa trang viên từ sớm.
Lúc xuống xe Ngải Tiểu Tiểu không khỏi có chút kinh ngạc, là Thẩm Lạc Vũ! Cô ấy mặc một bộ quần áo ở nhà màu sáng có hoa văn trang trí, dáng vẻ ưu nhã điềm đạm.
Thật kinh ngạc, đi đâu cũng gặp hai vợ chồng này, Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được nói thầm với Kỳ Tuấn Nhất “Vợ chồng họ cứ bay suốt ngày thế à?”
“Cái gì bay suốt ngày?” Hơn nửa sức nặng cơ thể Kỳ Tuấn Nhất đều tựa lên người cô, liếc cô một cái nói “Tổng bộ công ty của Lãnh Đế Giác ở châu Úc, đây là nhà bọn họ, cái trang trại nhỏ này cũng chỉ coi như hậu hoa viên nhà họ thôi.”
“À…” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, quang cảnh ở châu Úc thật sự không tệ, non xanh nước biếc. Mua một trang trại ở đây cũng là một ý kiến hay. Xem ra vợ chồng Lãnh Đế Giác không chỉ biết kiếm tiền mà cũng rất biết cách hưởng thụ. Thật là mội đôi thần tiên quyến lữ, cô càng lúc càng thấy hứng thú với họ rồi.
Trang trại này vốn là có một người giúp việc dọn dẹp, Lãnh Đế Giác và Thẩm Lạc Vũ ở trong thành phố thỉnh thoảng sẽ tới đây nghỉ ngơi. Khi Kỳ Tuấn Nhất lái xe đến đây, đúng lúc người giúp việc kia có việc riêng xin nghỉ, Thẩm Lạc Vũ định tìm một người làm theo giờ nhưng Ngải Tiểu Tiểu từ chối, cô thấy mình có thể chăm sóc Kỳ Tuấn Nhất, cũng có thể giúp đỡ Thẩm Lạc Vũ dọn dẹp trang viên. Cô thích cùng Kỳ Tuấn Nhất ở nơi thế ngoại đào nguyên này một mình.
Quan trọng nhất là không muốn gây ra những phiền toái không cần thiết, việc Kỳ Tuấn Nhất bị thương càng ít người biết càng tốt.
Thẩm Lạc Vũ sắp xếp chỗ ở cho Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu xong thì đi về thành phố, giao cả trang viên và một con dê sắp sinh cho bọn họ.
Trong trang viên, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ. Rau sạch không ô nhiễm, muốn ăn cái gì thì vào trong vườn hái.
Ở phía nam của sân có trồng một giàn nho, mặc dù chưa đến mùa nho chín, nhưng lá cây màu xanh cũng tạo thành một phong cảnh đẹp. Dưới giàn nho còn đặt một cái giường, giữa trưa nằm đọc sách ở đó, chợp mắt một chút cũng thật thú vị.
Lúc này, Kỳ Tuấn Nhất đang lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Bịch… Bịch… Tiếng bước chân truyền đến, Ngải Tiểu Tiểu đứng bên cạnh anh, tay cô cầm thuốc và băng gạc, chuẩn bị đổi thuốc cho anh. Nhìn anh đang nghỉ ngơi cô lại không đành lòng quấy nhiễu, đặt đồ trong tay sang chỗ khác rồi ngồi xuống cạnh anh.
Dáng vẻ khi ngủ của anh thật sự rất… Đẹp trai!
Mặc dù không phải lần đầu nhìn anh chăm chú như vậy, nhưng trong lòng vẫn bị rung động bởi vẻ đẹp cả anh. Gương mặt tuyệt mỹ, ngũ quan thâm thúy mà tao nhã, không có nơi nào không hấp dẫn ánh mắt phụ nữ.
Giờ cô chỉ nhìn anh ngủ say mà trong lòng cũng thấy tràn ngập hạnh phúc…
Khóe môi nở một nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu chậm rãi nằm xuống, rúc vào ngực Kỳ Tuấn Nhất nhắm mắt lại. Cứ như vậy dựa vào anh, hơi chút bối rối.
Trên giường, hai thân thể một cương một nhu dính chặt lấy nhau dưới ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời, không khí cũng có chút ngọt ngào…
Beee… Beee… Beee…
Kỳ Tuấn Nhất bị tiếng kêu của con dê đánh thức, mở mắt ra thì thấy trong ngực có gì đó đang cựa quậy, nhìn xuống thì thấy Ngải Tiểu Tiểu nắm lấy áo anh, cọ xát vào ngực anh rồi nghiêng đầu ngủ tiếp.
“Bé mèo lười…” Anh cưng chiều hôn một cái lên trán cô, con ngươi đen lóe lên một chút thỏa mãn.
Beee… Beee… Beee…
Con dê bụng to thấy không ai để ý nó lại kêu to hơn. Kêu xong thì nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn Nhất.
“Đi đi!” Kỳ Tuấn Nhất sợ nó đánh thức Ngải Tiểu Tiểu, phẩy tay đuổi nó đi.
Con dê bị đuổi lùi về sau mấy bước lại tiếp tục kêu. Sau đó, Kỳ Tuấn Nhất nhìn xuống cái bụng to tròn của nó, đúng là con dê đang có thai, chắc là sắp đẻ rồi.
“Tiểu Tiểu…” Anh vội vàng vỗ cô gái nhỏ đang ngủ say trong ngực.
“Ơi… Sao thế?”
“Nhanh đi chuẩn bị, con dê này sắp sinh rồi.”
“Hả… Cái gì?” Ngải Tiểu Tiểu lập tức từ trạng thái mơ màng tỉnh táo lại, hốt hoảng bò dậy “Vậy em phải chuẩn bị cái gì? Ôi, không phải bà đỡ, làm sao bây giờ?”
“Được rồi.” Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô hốt hoảng, cười ra tiếng “Em đi chuẩn bị ít nước nóng, khăn mặt, xà phòng… Và một cái ghế thấp một chút, những việc còn lại cứ để anh.”
“Ừ!” Ngải Tiểu Tiểu sùng bái nhìn Kỳ Tuấn Nhất “Anh đỡ đẻ?”
“Ừ, nhanh đi chuẩn bị đi.”
“Dạ!” Ngải Tiểu Tiểu chào theo kiểu quân đội “Anh đỡ đẻ.” Nói xong bỏ lại khuôn mặt đen xì của Kỳ Tuấn Nhất, cười ha ha chạy vào phòng.
Mấy phút sau, Ngải Tiểu Tiểu chuẩn bị xong tất cả, đỡ Kỳ Tuấn Nhất đi đến. Buổi sáng, trong lúc rảnh rỗi, Kỳ Tuấn Nhất đã là mấy sợi tóc dài hơi xoăn vén ra sau gáy, nhẹ nhàng buộc thành một túm, gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra toàn bộ. Da của cô vẫn bóng loáng như quả trứng khiến cho Kỳ Tuấn Nhất dựa vào người cô chỉ muốn một miếng anh sạch, cô xinh đẹp làm anh càng muốn ăn nhiều hơn.
Beee… Beee… Beee…
Con dê mẹ khó chịu đi vòng vòng, giống như đang kháng nghị Kỳ Tuấn Nhất chần chừ.
“Nhanh lên, hình như dê mẹ rất khó chịu.” Ngải Tiểu Tiểu nói xong cầm lấy cái ghế, đỡ Kỳ Tuấn Nhất ngồi xuống. Kỳ Tuấn Nhất mỉm cười, cầm chắc tay áo, vẻ mặt trầm tĩnh, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa bụng của dê mẹ “Sau này, lúc em sinh của để anh đỡ đẻ đi, em xem, động tác của anh chuyên nghiệp không?” Giọng anh bình thản trêu chọc Ngải Tiểu Tiểu “Vì em, anh không ngại là người đỡ đẻ.” Rất hưởng thụ cảm giác quả đấm nhỏ của cô đập vào lưng, khóe môi Kỳ Tuấn Nhất tươi cười, ngồi yên đón nhận những quả đấm của Ngải Tiểu Tiểu. Beee… Beee… Beee…
Dê mẹ sắp sinh lại kháng nghị Kỳ Tuấn Nhất tranh thủ tán tỉnh bà xã, quên không xoa bóp giúp nó. “Em đoán, nó đẻ mấy con?” Kỳ Tuấn Nhất vừa xoa bóp vừa hỏi Ngải Tiểu Tiểu.
“À… Hai.”
“Sinh đôi à?” Kỳ Tuấn Nhất chợt nhíu mày “Hay là lần sau chúng ta cũng sinh đôi.”
“Đâu có…” Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, xinh đẹp đáng yêu làm anh nhộn nhạo, chìa tay ra kéo cô, hôn lên trán cô, hôn lên đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm, rồi lại hôn lên gò má mềm mại “Thật ra anh cũng chưa muốn có con vội, tình hình trước mắt của chúng ta không thích hợp nuôi đứa nhỏ. Chúng ta có nhau là đủ rồi.” Anh là đang tìm cách an ủi cô à? Bởi vì cô không dễ mang thai! Ngải Tiểu Tiểu vươn tay ôm hai vai của anh, im lặng một lúc, nói nhỏ “Ông xã, em yêu anh!” Đây là lần đầu tiên cô chủ động tỏ tình với anh, Kỳ Tuấn Nhất chạm nhẹ vào môi cô “So với tỏ tình bằng lời, anh tương đối biết rõ tỏ tình bằng hành động, muốn anh làm mẫu không?” Con ngươi đen tự tin liếc thấy đống rơm sau lưng cô. “Không cần!” Khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu nhỏ nhắn càng đỏ, lại giơ tay đấm đấm anh. Beee… Beee… Beee… Con dê mẹ bắt đầu bị đau bụng… Beee… Beee… Beee… Ngải Tiểu Tiểu hồi hộp nhìn chằm chằm nó “Nó, nó sẽ không bị khó sinh chứ…”
“Không đâu…”
“Ừ.” Đối với lời nói của anh, cô luôn tin tưởng không nghi ngờ. Trong lòng thư thái hơn một chút, cô hâm mộ quan sát trang viên được Thẩm Lạc Vũ bố trí, bên trong nhà ấm áp thoải mái, ngoài trời có núi có nước, không khỏi cảm khái “Tương lai em có tiền, nhất định sẽ ra ngoài ngoại ô mua một trang viên nhỏ, đến lúc đó, em nuôi gà nuôi vịt, trồng rau cày ruộng, toàn bộ đều tự cung tự cấp, không bị ô nhiễm gì!” Kỳ Tuấn Nhất quỳ một chân dưới đất kiểm tra sản đạo của dê mẹ, nhìn thấy dê con đã nhú đầu ra, anh không ngẩng đầu trả lời cô “Đừng có bỏ anh ở ngoài, nếu không anh sẽ gây rối cho xem.” Ý anh là dù cô đi tới đâu, nơi đó cũng chính là nhà của anh sao? Rốt cuộc người đàn ông này ăn nói vụng về hay là cao thủ lời ngon tiếng ngọt đây? Lỗ mũi cô có chút ê ẩm “Kỳ Tuấn Nhất, anh thật đáng ghét!” “À, nhưng mà giờ em chỉ kiếm được rất ít tiền, khi trở về anh đưa em tiền lương đi. Nếu không chờ đến lúc tóc em đã bạc cũng không mua được trang viên đâu.” Ngải Tiểu Tiểu nói xong cũng quỳ trên mặt đất, mở to mắt nhìn tình hình dê mẹ đang đẻ, con đầu tiên là sinh thường. “Cố lên, cố lên!” Kỳ Tuấn Nhất kích động nhìn Ngải Tiểu Tiểu, cười cười, thì ra cô vợ nhỏ của anh thích cuộc sống thế ngoại đào nguyên như này “Tiền lương có là gì, chỉ cần em thích anh sẽ đưa hết cho em.” “Em không thích không làm mà hưởng.” Nghe giọng nói mất hứng của cô, Kỳ Tuấn Nhất giật mình ngẩng đầu nhìn cô “Đây không phải không làm mà hưởng, em phải dùng cả đời để trao đổi.” “Em là báu vật vô giá, không thể trao đổi!” Ngải Tiểu Tiểu kiêu ngạo túm lấy cổ áo anh, thô lỗ kéo anh lại gần “Em cho anh biết, nguyện vọng của em, em sẽ thực hiện bằng hai tay của mình!” “Anh biết rồi.” Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng, nhìn thấy con dê thứ hai đưa chân ra trước, rõ ràng là khó sinh rồi, anh bắt đầu khử trùng hai tay, bôi xà phòng, thò tay vào bụng dê mẹ, nhưng vẫn không quên nói nốt những lời định nói “Có điều, trang viên anh sẽ mua còn những chuyện khác về sau chúng ta có thể từ từ bàn bạc…” Beee… Beee… Beee… Người đàn ông này vẫn bá đạo như vậy! Nhìn Kỳ Tuấn Nhất đầu đầy mồ hôi giúp đỡ con dê khó sinh, Ngải Tiểu Tiểu cũng không truy cứu việc anh cố chấp cưng chiều quá mức, cả người khẩn trương không nói ra lời, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng dê mẹ. Beee… Beee… Beee… Kỳ Tuấn Nhất hết sức chăm chú kéo con dê nhỏ thứ hai ra, anh đỡ đẻ cho dê mẹ hay rình bắt kẻ địch đều là vẻ mặt tỉnh táo tự nhiên, trên khuôn mặt không thấy chút khẩn trương nào, giống như anh đã làm bác sỹ thú y nhiều năm rồi. Quá trình diễn ra thuận lợi không cần đụng đến dao kéo, trong lòng Ngải Tiểu Tiểu như bị treo ngược lên cao. Nhìn thấy con cừu thuận lợi ra ngoài được một nửa, Ngải Tiểu Tiểu lại gần khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn hôn lên môi anh “Ông xã, anh ngầu quá.”
Lần đầu tiên được cô chủ động dâng hiến nụ hôn, Kỳ Tuấn Nhất hơi sửng sốt, anh ngơ ngác nhìn hay tay mình vẫn bất động ở sản đạo con dê, hoàn hồn lại thì thấy Ngải Tiểu Tiểu nhảy lên, vẻ mặt như không có gì xảy ra, quay người chạy ra ngoài. Quá trình đỡ đẻ đã xong, dê mẹ thuận lợi sinh hai chú dê con. Beee… Beee… Beee… Trong tiếng kêu giải thoát của dê mẹ, Kỳ Tuấn Nhất cầm khan mặt lau hai tay, khuôn mặt đẹp trai không che giấu được nụ cười “Này cô bé, đừng hòng anh bỏ qua cho em.” Nói xong anh đứng lên, cầm gậy tập tễnh đuổi theo, thật ra anh đã có thể một mình đi lại nhưng vì tham luyến nhiệt độ ấm áp trên người Ngải Tiểu Tiểu nên mới giả bộ yếu đuối thôi.
Hai người một trước một sau đi, Ngải Tiểu Tiểu không dừng bước, Kỳ Tuấn Nhất ở phía sau vất vả đuổi theo, con ngươi đen bỗng thoáng qua vẻ giảo hoạt. “Au… ui” Một tiếng ngã nhào xuống thảm cỏ.
“Sao vậy?” Ngải Tiểu Tiểu lập tức quay đầu, chạy đến bên cạnh anh, thì bị cánh tay dài của anh ôm chặt đè xuống bãi cỏ xanh mướt.
“Anh lừa gạt em!” Ngải Tiểu Tiểu trợn to mắt nhìn Kỳ Tuấn Nhất cười vô tội “Vết thương là thật, mà giờ anh cũng không chạy thoát khỏi em cũng là thật…”
Nói xong anh không ngừng hôn xuống mặt cô những nụ hôn nóng bỏng…
Phía xa, Lãnh Đế Giác và Thẩm Lạc Vũ đi đến, sợ tiếp đón không chu đáo hai vị khách quý, nhìn thấy cảnh đó thì cười ra tiếng, xem ra cặp đôi này sống ở trang viên rất vui vẻ.
Trong căn phòng ấm áp, bữa tối phong phú. Sau khi ăn uống no nê, Kỳ Tuấn Nhất và Lãnh Đế Giác trò chuyện vui vẻ, Ngải Tiểu Tiểu và Thẩm Lạc Vũ nhìn nhau cười, chủ động dọn dẹp bát đũa. Khi quay lại thì hai người đàn ông kia đã đi vào thư phòng.
“Nói chuyện liên tục như vậy chắc là chưa uống thuốc.” Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm rót cốc nước, về phòng ngủ lấy thuốc. “Chị Lạc Vũ, chị xem ti vi trước đi, lúc nữa em quay lại.” Cô cười ngọt ngào với Thẩm Lạc Vũ. Thẩm Lạc Vũ phất tay ý bảo cô không cần để ý đến cô ấy.
“Lần này là sát thủ đứng đầu thế giới – Adam à?” Ngải Tiểu Tiểu vừa đặt tay lên tay cầm của cửa thì nghe được giọng nói Kỳ Tuấn Nhất từ trong phòng truyền đến.
“Đúng vậy, xem ra lần trước anh phá hủy hệ thống AK tại chi nhánh châu Úc, gây tổn thất vô cùng nghiêm trọng cho bọn chúng, thực sự chọc giận bọn chúng. Chúng không tiếc chi ra số tiền lớn truy nã anh toàn cầu. Một trăm triệu để lấy mạng của anh, giá trị con người anh cũng không hề rẻ đâu.”
“Nói vậy thì tôi nên cảm thấy vinh hạnh chăng?”
Im lặng, sau đó giọng nói Lãnh Đế Giác trở nên nghiêm túc “Vậy cậu định như nào? Tên Adam này xuất quỷ nhập thần, nghe nói những nhiệm vụ đã nhận chưa từng thất bại bao giờ.”
“Giúp tôi một chuyện.” Giọng Kỳ Tuấn Nhất vẫn bình tĩnh như thường.
“Cậu nói đi.”
“Giúp tôi đưa Tiểu Tiểu về nước.”