Quan Sơn Nguyệt

Chương 55




Tô Trầm Chiêu ngơ ngác nhìn cuộc đối đầu giữa hai người, sửng sốt, cậu nhìn thân hình của Sầm Dạ Lan đang che chắn trước mặt mình, lông mày nhíu lại, hiếm khi tức giận, muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng lại thành ra lắp ba lắp bắp: "Thất, Thất điện hạ, sao ngươi có thể nói ra những điều vớ...vớ vẩn như vậy!"

"Ta đang, bôi thuốc, cho A Lan!" Vì tức giận nên hai má cậu đỏ bừng.

Nguyên Trưng hắn xưa nay luôn là người ngạo mạn, lại rất được cưng chiều, việc Sầm Dạ Lan tát hắn trước mặt Tô Trầm Chiêu là vô cùng nhục nhã, hắn lạnh lùng nói: "Cút, ngươi không có quyền lên tiếng ở đây!"

Tô Trầm Chiêu không quan tâm, cậu lườm Nguyên Trưng, vừa khó khăn vừa lo lắng nói: "Hơn nữa, cơ thể của A Lan, không, không phải dị dạng!"

Cậu vừa dứt lời cái, Nguyên Trưng đã nhìn chằm chằm vào hai người, nghĩ đến chuyện Tô Trầm Chiêu cũng biết cơ thể Sầm Dạ Lan khác thường, không chừng còn thấy rất nhiều lần rồi, hắn bật cười: "Được, được lắm!"

Nguyên Trưng đột nhiên quay lại, nhấc chân đá mạnh vào Tô Trầm Chiêu. Cậu vốn chỉ là một đại phú gầy yếu không biết võ, một cú đá này của Nguyên Trưng khiến cậu ngã ra ngoài, người đập mạnh vào khung giường và bàn đạp gỗ ở chân giường.

Sầm Dạ Lan ngăn cản không kịp, sắc mặt thay đổi: "Trầm Chiêu!"

Tô Trầm Chiêu phun ra một ngụm máu lớn, hai mắt Sầm Dạ Lan đỏ hoe vì thấy máu, y đỡ cậu lên giường, bắt mạch cho cậu, tức giận: "Nguyên Trưng, ngươi nổi điên cái gì!"

Nguyên Trưng cười khẩy: "Đau lòng vì chuyện này sao? Ta cho ngươi biết Sầm Dạ Lan, Thất điện hạ của ngươi hôm nay muốn lấy mạng của cậu ta, cậu ta sẽ không sống được đến ngày mai đâu!"

Lời chưa dứt, một cơn gió bỗng ập vào mặt, Sầm Dạ Lan đã ra tay. Hai người đánh được hai chiêu, Nguyên Trưng cay đắng nói: "Ngươi lại vì cậu ta mà ra tay với ta!"

Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói: "Trầm Chiêu là bạn tri kỉ của ta, quan hệ giữa ta và cậu ấy là trong sạch, sao ngươi có thể sỉ nhục y, làm y bị thương!" Không biết trong tay y có thêm một con dao găm từ lúc nào, lưỡi dao sắc bén, nếu không phải hắn nhanh nhẹn, chỉ sợ rằng mũi dao kia đã găm vào người.

Trái tim Nguyên Trưng lạnh buốt, ngàng càng không cam lòng, hắn nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, giận quá hóa cười, "Bạn tri kỉ? Ta thật sự muốn giết chết cậu ta, ngươi có phải là muốn giết ta không, hử?"

"Nguyên Trưng!" Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói, "Nếu như ngày hôm nay ngươi mượn rượu làm bậy, ta chắc chắn sẽ không nương tay."

Nguyên Trưng gần như muốn cắn nát hai chữ "nương tay" này, hắn giật lấy con dao găm trong tay Sầm Dạ Lan, bàn ghế gãy nát dưới quyền cước của hai người, phút cuối cùng sụp đổ tan tành. Sau khi uống rượu, hắn trở nên mạnh hơn, điên cuồng đến mức không thèm quan tâm đến lưỡi dao sắc bén, hắn ra đòn để lưỡi dao xuyên qua bả vai trước khi đẩy Sầm Dạ Lan ra, thô bạo bóp chặt tay y: "Sầm Dạ Lan, ngươi nói nương tay, vậy là ngươi đã từng có tình cảm với ta sao, ngươi đã nương tay với ta sao?"

Sầm Dạ Lan nhìn cán dao găm run rẩy, máu bắn tung tóe khiến y hoảng hốt, nghe Nguyên Trưng tra hỏi bên tai, y nhất thời không biết nên nói gì.

Nguyên Trưng nói: "Ngươi thử nhìn khắp Bắc Cảnh này xem, ngươi không nhân từ khoan dung với bất kỳ ai, kể cả Sầm Diệc cũng có thể bỏ qua quá khứ, nhưng ngươi lại keo kiệt với một mình ta!" Giọng hắn khàn khàn: "Ta biết trước đây ta là một tên khốn nạn, ta bắt nạt ngươi, nhưng ta biết sai rồi."

"Sầm Dạ Lan, ta biết sai rồi..."

Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt thiếu niên nhìn y chăm chú, tóc tai rối bù, vừa chật vật vừa hung tàn, nhưng hai khóe mắt hắn đỏ bừng, lộ vẻ bất bình không nói nên lời.

Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, nói: "Nguyên Trưng, ngươi đi đi."

Nguyên Trưng sững sờ, hỏi ngược lại Sầm Dạ Lan, "Đi đâu?"

Sầm Dạ Lan nói: "Yến kinh, Thanh Châu, bất cứ nơi nào ngươi muốn." Y mệt mỏi thở dài: "Và hãy cách xa ta ra..."

Nguyên Trưng siết chặt tay, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt Sầm Dạ Lan, cắn răng nói: "Không thể, ngươi đừng hòng, Sầm Dạ Lan, ngươi đừng hòng!"

Sầm Dạ Lan đau đớn rên rỉ, cổ tay như bị bóp gãy, nhưng giọng điệu đã trở nên bình tĩnh hơn: "Ngươi quấn lấy ta làm gì?"

"Ta sẽ không thích ngươi, ngươi nói biết sai, ngươi sai rồi là ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

Nguyên Trưng ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta yêu ngươi..."

Trái tim Sầm Dạ Lan chợt nhói đau, y rũ mắt cười: "Yêu sao, ha, chỉ vì đó là thứ tỉnh cảm của hoàng thân quốc thích như ngươi, cho nên người ngươi thích phải chấp nhận sao, phải bỏ qua những tủi nhục đau khổ sao, dựa vào đâu?"

"Nguyên Trưng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"

Hắn bị tổn thương bởi lời nói của y, có chút mất mát, khẽ buông lỏng tay y ra. Cổ tay Sầm Dạ Lan tê dại, để lại một vòng vết đỏ chói mắt, theo bản năng Nguyên Trưng muốn chạm vào nó, Sầm Dạ Lan lại đẩy tay hắn ra.

Hai tay Nguyên Trưng trống rỗng, trong lòng hắn cũng trống rỗng theo, vết thương bị dao đâm trên bả vai bỗng thấy đau, đau đến mức trái tim như bị bóp chặt.

Nguyên Trưng khó khăn nói: "Sầm Dạ Lan, hãy cho ta một chút thời gian ——" hắn muốn nói, hắn chưa từng yêu ai, muốn y cho hắn thêm chút thời gian. Sầm Dạ Lan ngắt lời hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Nguyên Trưng, ngươi có biết lý do vì sao mà Bắc Thương Quan trở thành một tòa thành bị cô lập không?"

Trong phút chốc, Nguyên Trưng như hiểu ra được điều gì đó, mặt hắn trắng bệch.

Sầm Dạ Lan nói: "Tất nhiên là có Sầm Diệc tư thông với địch, nhưng nếu như không có Thất điện ha ngươi, Hạc Sơn Châu sẽ không bị mất, ta cũng sẽ không rơi vào cảnh đường cùng như vậy."

"Quân Bắc Cảnh chưa bao giờ can dự vào chuyện của triều đình." Ánh mắt Sầm Dạ Lan lạnh lẽo nhìn Nguyên Trưng, y đang bóp nát tấm chân tình mà hắn đã tự tay dâng lên, nhẹ giọng nói, "Là vì ngươi, chính ngươi đã kéo quân Bắc Cảnh vào vòng tranh giành quyền lực hoàng tộc."

Người hắn lảo đảo, khóe môi run run nhưng lại bị mím chặt.

Sầm Dạ Lan nói: "Nguyên Trưng, ta đã ba mươi, muốn cho ta sống thêm mấy năm nữa, thì tránh xa ta ra chút. Ta không muốn một ngày nào đó nơi ta chết không phải ở chiến trường, mà là chết trong một âm mưu ô uế bẩn thỉu."

Máu như nghẹn ở cuống họng, hắn từ từ đứng dậy, mặt trắng bệch, hắn nhìn Sầm Dạ Lan, nói: "Ngươi trách ta?"

Sầm Dạ Lan nắm chặt tay giấu bên trong áo: "Là."

Nguyên Trưng không chịu nổi nữa, khóe miệng chảy máu, hắn cười rộ lên, nói: "Ngươi trách ta? Cả ngươi cũng trách ta sao?"

"Vậy ta phải trách ai đây, hả?" Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, không nói nên lời, dường như trái tim hắn đã chết lặng, hắn nhẹ giọng nói, "Sầm Dạ Lan, ngươi đối với ta, quả thật là chỉ có hận."

Nguyên Trưng rút con dao găm trên người ra, buông tay, lưỡi dao đẫm máu, lăn vài vòng rồi rơi đến chân Sầm Dạ Lan.

Nguyên Trưng không nhìn Sầm Dạ Lan nữa, xoay người rời đi, bóng lưng lẻ loi.

Sầm Dạ Lan nhìn dao găm dưới chân mình, một lúc lâu sau, y chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt con dao lên.

Vươn tay chạm vào vết máu trên con dao găm, máu vẫn còn hơi ấm nhưng đang dần lạnh đi từng chút một, cho đến khi lạnh thấu xương.