Quan Sơn Nguyệt

Chương 56




"A Lan, ta không sao, " Tô Trầm Chiêu bê bát thuốc lên tu mấy hớp, nhét vội hai viên kẹo trái cây vào trong miệng, mơ hồ nói: "Thất điện hạ thoạt nhìn thì hung hãn, nhưng vẫn rất đúng mực."

Sầm Dạ Lan mặt không biểu cảm đáp lại, Tô Trầm Chiêu hỏi y: "A Lan, giữa ngươi và Thất điện hạ, đã chuyện gì xảy ra?"

Sầm Dạ Lan rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."

Tô Trầm Chiêu nói: "Ngươi đừng giấu ta, trông hắn có vẻ như là..." Cậu suy nghĩ một lúc, nói, "Thích ngươi, A Lan, Thất điện hạ thích ngươi hả?"

Sầm Dạ Lan day day mi tâm, nhưng không nói gì.

Tô Trầm Chiêu nhìn Sầm Dạ Lan, hai mắt cậu trợn tròn lên, miệng cũng há to ra, cậu nhớ lại năm trước có một lần y bất chợt bị sốt cao, nghỉ ngơi trong kho thuốc, khi ấy Nguyên Trưng cũng mò đến cửa, bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ.

Tô Trầm Chiêu phản ứng chậm, cậu cắn miếng mứt, tham ăn lấy một viên kẹo khác bỏ vào miệng nói: "Ngươi thích hắn sao?"

Sầm Dạ Lan dừng lại, sau đó lạnh lùng nói: "Không thích."

Tô Trầm Chiêu xì một tiếng, nói: "Thật ra người này rất xấu tính, thế nhưng mà tướng sĩ trong quân đội lại rất thích hắn."

Sầm Dạ Lan nhìn Tô Trầm Chiêu, khẽ nở một nụ cười: "Trước đó hắn còn làm ngươi bị thương đấy."

Tô Trầm Chiêu ủ rũ xoa xoa lồng ngực mình: "Thế cho nên ta mới nói hắn xấu tính, miệng cũng xấu, ta không thích hắn." Cậu nhìn Sầm Dạ Lan nói: "Nhưng nếu A Lan thích hắn, ta sẽ không giận hắn nữa."

Sầm Dạ Lan sững người, thở dài, nói: "Trầm Chiêu, ta không thích hắn, không thể thích hắn."

Tô Trầm Chiêu chớp mặt ngơ ngác: "Thích thì cứ thích thôi, tại sao lại không thể?"

Sầm Dạ Lan: "Nếu là người bình thường cũng chẳng sao, nhưng hắn là người hoàng thất, là hoàng tử duy nhất của tiên hoàng hậu, gánh vác hưng suy của Mạnh gia, vinh nhục của gia tộc, mọi chuyện làm sao có thể theo ý hắn được. Ta cũng không buông bỏ được Bắc Cảnh, càng không thể phụ lòng cha nuôi, cả đời này của ta chỉ có thể da ngựa bọc thây*, chôn thây ở đường Thanh Sơn này."

* Thời xưa dùng để nói về một người lính đã ngã xuống trên chiến trường (xác họ thường được bọc trong da ngựa thay cho quan tài). Còn ngày nay người ta dùng để chỉ sự sẵn sàng hy sinh vì lý tưởng cao đẹp mà người đó đã chọn.

Tô Trầm Chiêu như hiểu như không, không biết vì sao, trong lòng chỉ cảm thấy có chút buồn bực: "A Lan..."

Vẻ mặt Sầ, Dạ Lan rất bình tĩnh: "Huống gì, đã đến lức Nguyên Trưng rời đi."

Tô Trầm Chiêu nhìn Sầm Dạ Lan, trong mắt y hiện lên chút lạnh lùng: "Mấy ngày trước ta nhận được thư đến từ kinh đô, hiện tại trong kinh đang rất hỗn loạn."

Thư từ kinh thành đến được tay Nguyên Trưng đã là ngày thứ hai, sau khi hắn tỉnh rượu, nhìn thấy Mạnh Cửu, sắc mặt Phương Tĩnh trở nên rất khó coi: "... A Trưng."

Nguyên Trưng nhắm mắt lại, hỏi: "Mạnh Cửu, sao ngươi lại ở đây?"

Mạnh Cửu trực tiếp quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói: "Điện hạ, Mạnh Cửu là tới đón điện hạ về kinh."

Nguyên Trưng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Cửu, Mạnh Cửu là thân hầu của cậu hắn Mạnh Đàm. Bất kể Mạnh Đàm đi đâu, Mạnh Cửu sẽ luôn theo sát mỗi bước, là cái bóng của ông ta.

Đầu hắn nặng như rót chì, buồn nôn, đau như búa bổ, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải vẫn luôn ở bên cạnh cậu của ta sao, đến đây là để gọi ta về?"

"Cậu của ta đâu?"

Mạnh Cửu mím môi, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân bị đâm trọng thương, lúc ta rời kinh ngài ấy... vẫn đang hôn mê bất tỉnh."

Nguyên Trưng mở to hai mắt nhìn Mạnh Cửu, Mạnh Cửu bắt gặp ánh mắt của hắn: "Trước khi chủ nhân hôn mê, đặc biệt ra lệnh cho Mạnh Cửu đến đón điện hạ, mời điện hạ nhanh chóng quay về kinh thành!"

Đầu Nguyên Trưng ngày càng đau, vang lên tiếng ong ong, không biết vì sao trong lòng lạnh buốt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Tĩnh đứng một bên nói: "Bệ hạ đột nhiên phát bệnh, lúc lâm triều chợt nôn ra máu rồi ngất đi..."

Nguyên Trưng không thể tin được nhìn chằm chằm Phương Tĩnh, chỉ thấy gã nói: "Đây là chuyện xảy ra từ bảy ngày trước, trong kinh bị phong tỏa, vì vậy tin tức không thể truyền ra được."

Nguyên Trưng tức giận nói: "Lúc ta rời kinh phụ hoàng vẫn còn rất tốt, sao có thể đột nhiên phát bệnh, thái y đều là phế vật sao!"

Mạnh Cửu nhẹ giọng nói: "Sau khi điện hạ rời kinh không lâu, bệ hạ bị trúng phong hàn, sau đó thì sức khỏe vẫn luôn không có chuyển biến tốt. Mãi cho đến khi chủ nhân bị ám sát, hoàng thượng đột nhiên nôn ra máu ngất đi, trong kinh bây giờ đã là thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an."

Sắc mặt Nguyên Trưng tái nhợt: "... Phụ hoàng và cậu của ta thế nào rồi?"

Mạnh Cửu im lặng không nói.

Nguyên Trưng lo lắng: "Nói chuyện!"

Phương Tĩnh nắm lấy tay Nguyên Trưng: "A Trưng, ngươi đừng gấp."

"Còn chưa có tin tức từ kinh thành, cho nên chúng thần cũng không biết gì cả." Mạnh Cửu cắn chặt môi, quỳ mạnh xuống đất: "Mạnh Cửu khẩn cầu điện hạ, xin điện hạ hãy đặt đại cục lên hàng đầu, lập tức trở về kinh!"

Nguyên Trưng bình tĩnh lại, yên lặng nhìn bóng dáng Mạnh Cửu, nuốt xuống cơn buồn nôn dâng đến cổ họng, sờ sờ vết thương trên bả vai, khàn giọng nói: "Phương Tĩnh, đi truyền lệnh của ta, lập tức trở về kinh."

Từ Yến đô đến thành Hãn Châu Bắc Cảnh là mấy trăm dặm, trời cao đất xa, dù đã cố gắng càng nhanh càng tốt, nhưng thư đến được Bắc Cảnh cũng đã mấy ngày. Nguyên Trưng vốn không dám nghĩ đến trong kinh đã xảy ra chuyện gì, hắn dù sao cũng là ngươi xuất thân hoàng cung, đột nhiên xuất hiện rung chuyển như vậy, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết sau khi trở về kinh đô sẽ là một trận trời long đất lở.

Thậm chí Nguyên Trưng còn có một cảm giác mơ hồ rằng lần hắn quay về kinh này, bản thân sẽ bước lên một con đường khác. Con đường kia, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, còn chưa đến nơi, mùi máu tanh nồng và khí lạnh đã phả vào mặt.

Tin tức hằn trở về kinh được lan truyền nhanh chóng, khi ấy Sầm Dạ Lan đang thảo luận với các tướng lĩnh về việc cho xây dựng lại Bắc Thương Quan. Y im lặng một lúc, chỉ dặn dò Tề Minh, Triệu Nhất Thanh và một vài người khác đến đi tiễn Nguyên Trưng.

Tường thành Hãn Chau cao sừng sững, kéo dài và cứng cáp như một dải xương sống, nằm giữa đất trời bao la.

Nguyên Trưng nhớ lại ngày hắn đến Hãn Châu là vào mùa thu, trời cao mây trong xanh, chim bắc bay về phía nam, Sầm Dạ Lan dẫn theo các tướng lĩnh đứng chào đón ở cổng thành.

Hắn bước vào đường cùng, lại bị trừng phạt, thấy khó chịu trong lòng, vén màn lên, cơn gió khô lạnh mang theo bụi cát, khiến hắn càng thêm không vui.

Phương Tĩnh xuống ngựa trước, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "A Trưng, đến rồi."

Nguyên Trưng ôm cánh tay dựa vào buồng xe, không thèm nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng bên ngoài xe ngựa, làm cho hắn nhớ đến trận tuyết đầu đông, băng tuyết sắp tan.

Y nói: "Mạt tướng Sầm Dạ Lan, kính chào điện hạ."

Nguyên Trưng nhíu mày, chậm rãi đẩy mở cửa sổ xe, hắn nhìn thấy Sầm Dạ Lan đang đứng ở bên ngoài, mặc huyền y, thắt lưng làm lộ ra vòng eo gầy săn chắc, đeo ngọc bội màu trắng có chạm khắc tỳ hưu, dáng người thẳng tắp như cây tùng, không thể chặt cũng chẳng thể phá.

Sầm Dạ Lan ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Nguyên Trưng chậm rãi nở nụ cười thản nhiên nói: "Sầm Tướng Quân, đã lâu không gặp."

Chớp mắt đã qua mấy tháng, bây giờ đã là cuối đông đầu xuân, Bắc Cảnh vẫn hoang vu lạnh lẽo, không thấy một chút sắc xuân nào.

Nguyên Trưng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lướt qua các tướng lĩnh Bắc Cảnh một lượt, không nhìn thấy Sầm Dạ Lan đâu, hắn cố nén cơn đau nhói bất chợt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói.

Tề Minh dẫn theo một đội lính tinh nhuệ theo sau, kính cẩn: "Điện hạ, tướng quân lệnh cho thuộc hạ hộ tống ngài về kinh."

Nguyên Trưng nghiêm túc nhìn hắn, không nói lời nào.

Phương Tĩnh cảm giác được, thúc ngựa đến gần khẽ giọng gọi: "Điện hạ?"

Nguyên Trưng siết chặt dây cương, đột nhiên vung roi, giữa tiếng vó ngựa loạt xoạt, giọng nói bình tĩnh không chút giao động: "Đi."

Bên trong thư phòng.

"A Lan, ngươi không đi tiễn hắn sao?" Tô Trầm Chiêu hỏi.

Trong tay y đang cầm công văn, nhàn nhạt nói: "Không cần."

Tô Trầm Chiêu nhỏ giọng thầm thì: "Ngươi đã đọc bản công văn này khá lâu rồi đấy."

Sầm Dạ Lan đột nhiên buông tay, công văn đập xuống bàn, y rũ mắt nhìn xuống, từ từ khép lại quyển công văn: "Đưa tiễn cũng vô ích." Như thể y đang tự nói với chính mình, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm: "Không cần nữa."