Nguyên Trưng từng bước ép sát, lời nói cũng trở nên hư hỏng, từ ngữ tục tĩu dâm dục lọt vào tai y, trái tim đập loạn nhịp, bàn tay đang nắm lấy dương v*t của Nguyên Trưng đổ đầy mồ hôi, không biết có phải bởi vì quá bức bối không mà Sầm Dạ Lan cảm thấy hơi thở bên trong bức màn vừa dính nhớp vừa nóng bỏng
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ không thể kiểm soát tràn ra giữa môi răng y, thứ dương v*t thô to đáng sợ kia đang đẩy mở môi âm hộ ẩm ướt ra, quy đầu cọ mạnh lên hột le, nước dâm trào ra như suối. Lông mi Sầm Dạ Lan run lên, không nói được thành lời, vừa tức vừa thẹn lườm Nguyên Trưng, thầm nghĩ, sao hắn có thể bức ép mình như vậy?
Không hiểu vì sao trong lòng lại thấy có chút tủi thân.
Sầm Dạ Lan chưa từng có cảm giác bị tủi thân. Cả đời y vẫn luôn một thân một mình, không có gì nên chẳng thấy tủi thân bao giờ, mà có thì y cũng không quan tâm. Giờ đây, khi đối mắt với một người nhỏ hơn mình mười tuổi này, dường như trong lòng y đang phải chịu một nỗi tủi thân rất lớn, vô cùng chua xót.
Cảm xúc dâng trào một cách khó hiểu mà Sầm Dạ Lan chưa từng trải qua, trong phút chốc, y cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Nhưng hoảng sợ là thật, tủi thân cũng là thật, Nguyên Trưng như thể cảm nhận được, hắn vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thì ngây ngẩn cả người. Trong sự nôn nóng và dục vọng chợt lóe lên một tia sáng, hắn cúi người hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Sầm Dạ Lan, giọng nói khàn khàn: "Cũng không phải là chưa từng làm mà sao lại thấy tủi thân đến nhường này —— "
Nguyên Trưng hiểu rõ hãi chữ "tủi thân" này, Đại tướng quân của hắn bị tủi thân, trái tim như mềm nhũn ra, dù cho dương v*t có cứng đến đâu hắn cũng có thể chịu đựng được, ngược lại còn có thể bình tĩnh vành tai chạm tóc mai vào nhau: "Không bắt bạt ngươi, được không nào." Hắn dịu dàng liếm lên nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt, "Mắt đỏ hết lên rồi, đừng khóc nữa mà."
Sầm Dạ Lan sững sờ, giọng điệu dỗ dành của Nguyên Trưng quá nhẹ nhàng khiến y không biết nên làm gì, ngón chân co quắp lại, trong vô thức nhân lúc hắn đang buông thả mình ra y cố gắng trốn xuống khỏi giường. Nguyên Trưng nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo y, hừ cười nói: "Ta bắt nạt ngươi thì ngươi không vui, biết thương ngươi rồi thì ngươi lại bỏ trốn, Sầm Dạ Lan, sao ngươi lại khó chiều thế nhỉ?"
Sầm Dạ Lan cau mày, trái tim đập dữ dội, tựa như không thể chờ đợi được nữa muốn nhảy ra khỏi lòng hắn, y mở miệng khẽ gọi: "... Nguyên Trưng."
Sầm Dạ Lan nói: "Ta đã ba mươi rồi, không còn trẻ nữa."
"Vừa cổ hủ vừa nhàm chán, còn là một kẻ nam không ra nam nữ không ra nnữ..." Cơ thể này tự như một cái nhọt găm sâu vào trái tim Sầm Dạ Lan, nỗi đau âm ỉ, y cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi Nguyên Trưng, "Cho dù là vì hiếu kỳ, ham mới mẻ cũng không sao, chỉ là nó đến quá nhanh, ngươi thích ta ở điểm nào? Tại sao cứ phải cố chấp với ta?"
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, nhưng điều xuất hiện trong đầu hắn là vẻ cô đơn giữa hai hàng lông mày của y, hắn khẽ thở dài và nói: "Tại sao ngươi vẫn không chịu tin ta?"
"Ta nói ta thích ngươi, ta yêu ngươi, ta muốn được cùng ngươi trải qua hết quãng đời còn lại là sự thật. Không phải nhất thời mà là tình yêu sâu đậm, đắn đo suy nghĩ." Cơ thể hai ngươi dính lấy nhau, Nguyên Trưng cúi xuống hôn lên mi tâm Sầm Dạ Lan: "Khi ấy ta chỉ muốn cùng ngươi sống an nhàn ở đất phong cả đời, còn bây giờ..."
Nguyên Trưng nói: "Bây giờ —— A Lan, điều ta muốn duy nhất là ngươi, chỉ ngươi mà thôi."
Sầm Dạ Lan sững sờ, ngơ ngác nhìn Nguyên Trưng, Nguyên Trưng cũng đang nhìn sâu vào trong mắt y, đột nhiên cười, trầm giọng nói: "Còn ngươi hỏi ta vì sao lại thích ngươi thì ngươi nên tự hỏi chính bản thân mình đi, tại sao ngươi lại khiến ta yêu ngươi đến vậy?"
Sầm Dạ Lan lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Nguyên Trưng cây ngay không sợ chết đứng, nói ra toàn mấy lời vô lý: "Sầm Tướng Quân, ngươi khiến ta phải mất mặt trước người khác, đã từ chối ta rồi lại còn không thích ta nữa! Ngươi nói thử xem, ngươi so với Trần Thế Mỹ* có khác gì nhau không, không biết nói đạo lý gì cả!"
* Ý nói ẻm là tra nam bội tình bạc nghĩ ấy, mọi người có thể search để tìm hiểu hình tượng Trần Thế Mỹ nhé.
Đối mặt với lời buộc tội, Sầm Dạ Lan không nói nên lời, y cau mày nói: "Ngươi cãi chày cãi cối..."
Nguyên Trưng nói: "Rõ ràng là Sầm Tướng Quân không muốn chịu trách nhiệm, uổng công trẫm thể hiện tấm chân tình của mình với trời trăng, không đời nào —— "
Sầm Dạ Lan thấy hắn càng nói càng thái quá, vô cùng không biết xấu hổ, y thẹn quá che tay bịt miệng hắn lại, bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Trưng cà lơ phất phơ nhưng ánh mắt lại hết sức chân thành, như bị lửa đốt, ngón tay Sầm Dạ Lan run lên, tim đập nhanh hơn.
Nguyên Trưng hôn lên lòng bàn tay y, Sầm Dạ Lan đột nhiên rút tay về, nụ hôn nhỏ vụn lại in lên trán, lên chóp mũi y, hắn trầm giọng nói: "Sầm Dạ Lan, ta yêu ngươi, niềm yêu thích chỉ dành riêng cho một người, độc nhất vô nhị, Sầm Dạ Lan."
Sầm Dạ Lan thở hổn hển nói: "... Đừng nói nữa."
Nguyên Trưng lại hôn lên moi y: "Ngươi phải tin tưởng ta nhiều thêm chút, yêu ta nhiều thêm chút nữa, được không?"
Sầm Dạ Lan không thể chịu được việc hắn liếm mình như một con chó con, rõ ràng đã là hoàng đế, nhưng vẫn hành động như một thiếu niên bất cần, cầu xin ngươi yêu quan tâm đến mình, trái tim y tê liệt vì câu hỏi của hắn, "Nguyên Trưng..."
Nguyên Trưng nhéo cằm y, đẩy đầu lưỡi vào sâu trong miệng y, cuốn lấy chiếc lưỡi đang né tránh, quyến luyến hôn hít, đầu lưỡi mềm mại, rượt đuổi quấn lấy nhau, giống như hai chiếc thuyền ở biển sâu, tựa vào nhau mà chết. Sầm Dạ Lan Sầm Dạ Lan liên tiếp trốn chạy, bàn tay nắm chặt bả vai Nguyên Trưng khi buông khi giữ, liều mạng giãy giụa.
Phía dưới hai người đều nửa cương lên, chỉ sau một chiếc hôn thì đã cứng ngắc, chúng hiên ngang đè sát lên nhau. Nguyên Trưng ngậm đầu lưỡi của Sầm Dạ Lan trong miệng, nắm lấy dương v*t của y và chơi đùa với nó cho đến khi ướt đẫm rồi cọ xát vào quy đầu dương v*t của mình, khiến cả hai càng trở nên dâm đãng. Sầm Dạ Lan không nhắm mắt, Nguyên Trưng cũng vậy, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, như thể đang nhìn một người tỉnh táo sa vào nghiện ngập.
Sầm Dạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên sự thù địch mãnh liệt, y tóm lấy sau gáy Nguyên Trưng rồi bất chấp cắn lấy, nụ hôn vừa thô bạo không có kết cấu nhưng lại nóng bỏng chưa từng có.
Nguyên Trưng không nhịn được rên rỉ thành tiếng, động tác càng thêm khẩn trương, cọ sát khiến hai vật nước nôi tràn trề, nhưng như thế vẫn không đủ để thỏa mãn. Nguyên Trưng thả một tay ra xoa lên lỗ nữ cũng đang chảy nước, hai môi âm hộ đã ướt sũng, hắn định đút một ngón tay vào trong thì bị cắn đến sung sướng, đứng ngồi không yên.
Ban đầu bên dưới của Sầm Dạ Lan là một cái khe thịt nhỏ hẹp, vừa ngây ngô trẻ con lại chưa bao giờ trải đời, chính hắn là người đã khám phá ra và chịch cái lỗ bên dưới y, biến nó thành một bé múp míp, rực rỡ và xinh đẹp. Phần thân dưới của Nguyên Trưng bị cứng đến mức phát đau, hắn mút mạnh đầu lưỡi mềm mại của Sầm Dạ Lan, thứ đồ cứng rắn phía dưới không kiên nhẫn đâm vào trong lỗ ẩm ướt. truyện đam mỹ
Vừa chọc vào, Sầm Dạ Lan ngửa cổ há miệng thở hổn hển, trướng đến đau, nhưng cảm giác trống rỗng đã được lấp đầy, lý trí như biến trở lại lồng giam, y nhếch mông trốn trong vô vọng, giọng nói run run: "Đi ra ngoài, Nguyên Trưng —— a, ngươi rút ra trước!"
Tên đã lắp vào cung, quai hàm Nguyên Trưng căng chặt, từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống, phác họa đường nét khuôn mặt góc cạnh, trực tiếp hạ eo dùng sức đâm vào, đâm vào thật sâu: "Muốn ta đi ra ngoài?"
Cả người Sầm Dạ Lan căng thẳng, một y đỡ bụng dưới, tựa như có thể chạm đến được thứ vừa cứng rắn vừa nóng bỏng như một con mãng xà qua lớp da thịt, y sợ hãi gọi tên Nguyên Trưng. Y hét lên hoảng sợ đến mất bình tĩnh, đôi mắt ngấn nước không thể bỏ qua: "Đi... Đi ra ngoài, đừng mà, cầu xin ngươi, A Trưng."
Nguyên Trưng nhìn y, hầu kết lên xuống, mê hoặc nói: "Tại sao không cho ta chịch, hử? Rõ ràng là ngươi cũng muốn mà." Hắn đột nhiên bật cười, nói xàm nói nhảm: "Không chịu cho ta chịch, chẳng lẽ ngươi có thai rồi?"
Ngay khi hắn nói ra điều này, lập tức hít một hơi thật sâu, nhưng cơ thể của Sầm Dạ Lan đột nhiên siết chặt lại, y vùng vẫy rất dữ dội. Nguyên Trưng vô thức ôm chặt lấy vòng eo y, thứ đó đi sâu hơn chạm đến miệng tử cung, cả hai đều thở dồn dập.
Vòng eo mảnh khảnh của Sầm Dạ Lan cứng đờ, như thể sẽ đứt lìa ngay lập tức, hai mắt thất thần nhìn Nguyên Trưng, lông mi ướt sũng, trong lòng có chút hoảng hốt.
Nguyên Trưng khẽ chậm lại, đưa tay sờ sờ bụng y, cười nhạt nói: "Hử? Có phải là vì đang mang thai sợ bị sảy, nên mới không chịu cho ta chịch?" Hắn vừa cười vừa nói, Sầm Dạ Lan càng nghe càng thấy sợ, bàn tay đổ đầy mồ hôi nắm lấy tay Nguyên Trưng, y mở miệng nhưng thực sự rất khó nói nên lời. Y đang mang thai con của hắn, nhưng không nói cho hắn biết, thậm chí còn nghĩ đến việc âm thầm tự mình sinh con, để cho cuộc sống buồn tẻ và lang thang của y được lo lắng quan tâm và nhung nhớ.
Nguyên Trưng nhìn ngón tay cuộn tròn của y, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, hơi thở như nghẹt lại: "... Sầm Dạ Lan?"
Dưới cái nhìn của hắn Sầm Dạ Lan không còn chỗ trốn, không hiểu vì sao mà người y run lẩy bẩy, y cắn răng nói:"Nguyên Trưng, ta —— "
Nguyên Trưng không nói lời nào.
Đôi môi y phát run, lẩm bẩm nói: "Đứa bé này là con của ta... không liên quan gì đến ngươi hết, không có quan hệ gì với ngươi cả.