Quan Sơn Nguyệt

Chương 81




Lời vừa nói ra của Sầm Dạ Lan giống như một tiếng sét giữa trời xanh, Nguyên Trưng sững sờ, phải một lúc sau mới định thần lại, ánh mắt hắn rơi thẳng vào phần bụng được che đậy của Sầm Dạ Lan, đầu óc trở nên chậm tiêu.

Sầm Dạ Lan che bụng dưới, cụp mắt xuống, tư thế đề phòng và kháng cự, nhưng Nguyên không để ý, tai hắn ù đi, trong đầu hắn hiện giờ đang nổ đùng đoàng câu nói vô cùng rõ ràng - Sầm Dạ Lan mang thai.

Sầm Dạ Lan đang mang thai.

Hắn không thể tin được, hắn hoàn toàn không có sự chuẩn bị, niềm vui trong nháy mắt chuyển thành làn sóng dữ dội dội vào đầu, khiến hắn choáng váng.

Nguyên Trưng hít một hơi thật sau, rút dương v*t ra khỏi lỗ nhỏ của Sầm Dạ Lan, hắn có chút lúng túng thò cái móng ra chạm vào bụng y, nhưng Sầm Dạ Lan đã lùi lại và cảnh giác nhìn hắn.

Bấy giờ hắn mới nhớ đến câu nói kia của y, đứa nhỏ là con của y, không liên quan gì đến hắn cả —— ha, hoang đường! Trái tim của Nguyên Trưng đột nhiên không thể kiểm soát được như bị đốt cháy, huyệt thái dương đau nhói, sao y dám nói ra những lời như vậy, sao y dám!

Nguyên Trưng lạnh giọng nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi còn muốn giấu đến khi nào?"

Sầm Dạ Lan có thể nghe ra được sự oán hận trong lời nói của hắn, y mím chặt môi, đôi vài thon gầy ẩn giấu dưới lớp áo lót, lưng run rẩy, như núi ngọc sắp sụp đổ.

"Bỏ tay ra!"

Sầm Dạ Lan thở dốc, tựa như bị bức ép đến sơn cùng thủy tận, một lúc lâu sau, y mới từ từ rút tay ra. Áo lót bị túm đến rúm ró thấm đẫm mồ hôi, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn. Nguyên Trưng nhìn chằm chặp, siết chặt bàn tay, sau đó mới vươn tay ra chậm rãi xoa bụng dưới của y.

Lòng bàn tay nóng đến kinh người, Sầm Dạ Lan run lên, quay mặt đi, hai mắt đỏ hoe, xấu hổ và có hơi tuyệt vọng.

Nguyên Trưng cố gắng hết sức để không run tay, xuyên qua lớp vải mỏng, hắn có thể cảm nhận được một độ cong hơi nhô lên, vẫn còn rất nhỏ, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra. Nguyên Trưng cẩn thận bình ổn nhịp thở, nhịn không được sờ tới sờ lui bụng mang thai, toàn thân mềm mại như ngã vào bông, hoa hết cả mắt, chân như đang lơ lửng giẫm trên không.

Sầm Dạ Lan căn bản không dám nhìn Nguyên Trưng, cảm giác trên bụng được phóng đại vô hạn, y cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa sợ hãi, nhỏ giọng gọi: "Nguyên Trưng..."

Một lúc sau, Nguyên Trưng chậm rãi vén áo lót của y lên, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như nóng lòng mong đợi khi được bóc mở lễ vật mà chỉ thuộc về mình hắn.

Vòng eo Sầm Dạ Lan săn chắc, vì quanh năm chinh chiến, vốn dĩ chỗ được che đi sẽ là một phần bụng săn chắc, nhưng giờ các đường nét ấy đã trở nên mềm mại, không giấu được bụng bầu.

Nguyên Trưng nghĩ, đây là con của hắn, đứa bé do Sầm Dạ Lan mang thai.

Hắn xúc động không kiềm chế được vui sướng, chóp mũi cay cay, hai mắt đỏ hoe.

Không thể lui được nữa, Sầm Dạ Lan vô cùng sợ hãi, y chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thực sự đi đến nước này. Kể từ khi quyết định giữ lại đứa bé này, Sầm Dạ Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc để cho Nguyên Trưng biết rằng giữa họ không có con đường tiến tới và đứa bé là con của mình y. Nó chẳng có liên quan đến bất kỳ ai cả. Sầm Dạ Lan đang tuyệt vọng nghĩ xem Nguyên Trưng sẽ phản ứng ra sao, định tìm cách an toàn thoát thân, nhưng càng nghĩ, y càng thấy rối bời.

Mãi vẫn không thấy Nguyên Trưng nói lời nào, Sầm Dạ Lan không nhịn được, y ngước mắt lên nhìn Nguyên Trưng, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe, lập tức sững sờ.

Nguyên Trưng phát hiện mình thất thố, quay đầu đi, dùng sức nhéo mạnh vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại một chút, vén màn giường lên gọi: "Thành Hòe! Tuyên thái y!"

Y mở miệng, nhưng giọng nói như lạc đi, khàn khàn không thể nghe thấy.

Sầm Dạ Lan ngơ ngác, nói: "Nguyên Trưng —— "

"Sầm Dạ Lan, ngươi tốt nhất đừng nói những lời không nên nói nữa." Nguyên Trưng đột nhiên quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào y, giọng nói khàn khàn, nhưng hắn không thể chịu đựng được nữa, căm hận nói: "Đó cũng là con của ta, hoàng nhi của ta, tại sao lại không liên quan đến ta!"

"Từ Bắc Cảnh cho đến tận bây giờ, ngươi tìm mọi cách để che giấu ta, ngươi vốn không định để ta biết. Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì, hử! Nếu không phải ngày hôm nay —— ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào, cứ định ôm bụng như vậy rời khỏi kinh thành quay về Bắc Cảnh sao, cứ như vậy mà sinh đứa nhỏ này ra, cả đời giấu diếm ta, còn ta thì như một kẻ ngu không biết gì!"

"Sầm Dạ Lan, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"

Sầm Dạ Lan bị hắn chất vấn từng câu, khiến y không nói nên lời.

Nguyên Trưng vừa tức vừa uất ức, nhưng cứ nghĩ đến cảnh Sầm Dạ Lan mang bụng bầu một mình vất vả từ Bắc Cảnh đi đến kinh thành, rồi còn động võ và tính toán đủ điều, trái tim hắn đau nhói với đủ loại sợ hãi, bực tức nhìn y chằm chằm.

Sầm Dạ Lan vụng về nhìn hắn, vừa mờ mịt lại vừa luống cuống: "Ta..."

Hai mắt Nguyên Trưng đỏ hoe, nức nở nói: "Sầm Dạ Lan, ta không đáng để ngươi có thể tin tưởng dựa dẫm sao?"

Sầm Dạ Lan thấy hắn rơi lệ, trái tim y cũng đau, khẽ khàng nói: "... Không phải, ta, ta chỉ là.." Y nhẹ giọng: "Ngươi đừng khóc mà —— "

Nguyên Trưng lau nước mắt nói: "Sầm Dạ Lan, hôm nay trẫm nói cho ngươi biết, đứa bé trong bụng ngươi là hoàng nhi của trẫm, là long thai, ngươi chết tâm việc rời kinh đi."

"Nếu ngươi dám tự mình rời khỏi kinh..." Nguyên Trưng không nhìn Sầm Dạ Lan, rũ mắt xuống, nói, "Nếu ngươi dám tự mình trốn khỏi kinh, trẫm sẽ lật tung Bắc Cảnh lên và sắc lệnh phong ngươi làm hoàng hậu sẽ truyền khắp Đại Yến chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Nếu như ngươi không tin, có thể thử xem."

Nguyên Trưng giận thật rồi, vội vàng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, Sầm Dạ Lan lặng lẽ nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy trống rỗng và lạc lõng..

Nguyên Trưng từ trong tẩm điện đi ra, Thành Hòe nhìn quần áo hắn xốc xếch, đến ngay cả thắt lưng cũng lỏng lẻo, lông mày nhảy dựng, khom người: "Bệ hạ."

Nguyên Trưng nhìn hoàng cung nguy nga bên ngoài nói: "Truyền thái y —— không, tuyên Tô Trầm Chiêu tiến cung."

Thành Hòe lập tức nói: "Vâng, nô tài đi ngay."

Nguyên Trưng lại nói: "Cho người bê nước vào, rồi để bên Ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn." Dừng một lúc, hắn lại dặn: "Đừng quá nhiều dầu mỡ, thanh đạm một chút."

Thành Hòe: "Vâng."

Nguyên Trưng ngẩn ra, vẫn có chút không chân thực lắm, giống như đang nằm mơ, thật lâu sau, hắn xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi.