Tô Trầm Chiêu tiến vào cung, vừa lo lắng vừa đề phong theo sát phía sau Thành Hòe.
Nguyên Trưng đột ngột cho triệt kiến, vì bọn họ bị chặn lại giữa đường và phải quay trở về kinh thành, sau đó Sầm Dạ Lan trực tiếp bị đưa đến cung mà không cho truyền lại một lời nào về phủ tướng quân. Tô Trầm Chiêu đứng ngồi không yên, thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ như một đứa trẻ con, định một mình xông vào cổng cung nhưng bị Lý Cảnh Xước tóm về.
Lý Cảnh Xước nói: "Ngươi yên tâm đi, vị tân hoàng đế này sẽ không làm gì tướng quân của chúng ta đâu."
Tô Trầm Chiêu cau mày, vẻ mặt xoắn xuýt nói: "Ai da, ngươi không hiểu."
Cậu hiểu rõ về bệnh tình của Nguyên Trưng, cũng có những suy đoán về sự vướng mắc giữa hai người, ngày hôm ấy Sầm Dạ Lan đã nói ra những lời lẽ rất tàn nhẫn để chặt đứt đoạn nghiệt duyên này. Nếu Nguyên Trưng phát điên, ghi hận Sầm Dạ Lan, hắn chắc chắn sẽ không thả y đi một cách dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ đã khác trước, trong bụng Sầm Dạ Lan còn đang mang thai, cho dù Tô Trầm Chiêu có đần độn đến đâu, cũng khó tưởng tượng nổi một khi Nguyên Trưng phát hiện ra y có thai sẽ gây ra sóng to gió lớn gì.
Lý Cảnh Xước nhướn mày, nhéo gáy Tô Trầm Chiêu như trêu chọc một con mèo: "Vậy thì tiểu Tô thần y cứ từ ừ nói, Lý mỗ xin rửa tai lắng nghe, nghe cái là hiểu ngay."
Tô Trầm Chiêu nhìn hắn lúc, lắc đầu một cái, càng thêm sầu não, lẩm bẩm nói: "Không thể nói."
Lý Cảnh Xước ghé sát vào, cười tươi roi rói: "Tại sao không thể nói?"
Tô Trầm Chiêu nghĩ một lúc rồi lại nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của Lý Cảnh Xước đang đến gần, sợ bay màu, vươn móng đẩy mặt hắn tra, nhỏ giọng nói: "Không thể nói là không thể nói, ngươi đừng hỏi nữa mà."
Giọng cậu rất nhỏ, ngón tay cũng lạnh như băng, cào một cái khiến cho Lý Cảnh Xước xao lòng, hắn cười, nắm lấy tay cậu xoa xoa, nói: "Được được được không hỏi nữa, ngươi cứ tin ta, tướng quân sẽ không sao đâu, nếu như y xảy ra chuyện gì, ta sẽ là người đầu tiên mang ngươi xông vào hoàng cung cướp người, được không?"
Tô Trầm Chiêu ngước mắt lên: "Thật sao?"
Lý Cảnh Xước cười nói: "Đương nhiên là thật." Một lúc sau, hắn lại than thở: "Nếu như ta xảy ra chuyện, tiểu thần y có lo lắng cho ta như vậy không?"
Tô Trầm Chiêu chớp mắt nghi ngờ hỏi: "Ngươi gặp phải chuyện gì sao?"
Y bĩu môi lẩm bẩm: "Sao lại có người ngón trông mình xảy ra chuyện thế nhỉ."
Lý Cảnh Xước nghẹn ứ, không thể làm gì khác hơn ngoài cười.
Thành Hòe kiệm lời, hai người một trước một sau đi tới, bầu trời u ám, nặng nề cố thủ trên mái vòm. Tâm lý Tô Trầm Chiêu không vững vàng, không nhịn được hỏi Thành Hòe, "Tiểu công công, tướng quân... Tướng quân vẫn ổn chứ?"
Thành Hòe nói: "Tướng quân hết thảy đều tốt."
Tô Trầm Chiêu cảm thấy an tâm hơn một chút, lại nói: "Vậy ngươi có biết, bệ hạ triệu kiến ta là vì gì không?"
Thành Hòe nhàn nhạt nói: "Bẩm Tô công tử, thánh ý khó dò, nô tài cũng không rõ."
Tô Trầm Chiêu hặp phải đinh mềm, ồ một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào những viên gạch vuông nối tiếp nhau dưới chân, cảm thấy càng lúc càng lo lắng. Cậu nghĩ, lẽ nào Nguyên Trưng đã biết chuyện Sầm Dạ Lan có bầu rồi? Nên làm thế nào cho tốt đây?
Quả nhiên là càng nghĩ càng sầu mà.
Không bao lâu sau, Ngự Thư Phòng đã ở gần ngay trước mắt, Tô Trầm Chiêu đứng ở ngoài cửa điện một lúc lâu, mắt thấy Thành Hòe đang nhìn mình, mới chầm chậm dịch bước chân đi vào bên trong.
Vừa bước vào đã thấy Nguyên Trưng đang ngồi trên long ỷ, vị hoàng đế trẻ tuổi mặc một thân hắc long bào, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, lông mày âm trầm, mặt không chút thay đổi nhìn cậu. Trái tim Tô Trầm Chiêu lỡ đập chệch một nhịp, hoảng sợ không lý do, ngay cả vết thương cũ đã lành ngày ấy khi bị Nguyên Trưng đá vào ngực cậu cũng cảm thấy đau đớn.
Tô Trầm Chiêu ổn định lại tinh thần, quỳ rạp xuống hành lễ: "Tô Trầm Chiêu bái kiến bệ hạ."
Nguyên Trưng không nói lời nào, nhưng ánh mắt vô cùng nặng nề, như là thực thể, nhìn chằm chằm Tô Trầm Chiêu.
Tô Trầm Chiêu lạnh cả sống lưng, tâm lý ngày càng thấp thỏm, nghĩ thầm vị này quả nhiên không dễ ở chúng, thế mà thật sự gây khó dễ cho A Lan.
Một lúc lâu sau, Tô Trầm Chiêu mới nghe thấy Nguyên Trưng không mặn không nhạt nói: "Tô Trầm Chiêu, ngươi đúng là to gan."
Tô Trầm Chiêu run run, luồn tay vào trong ống tay áo, nỗ lực giả ngu, "Bệ... Bệ hạ nói gì, Trầm Chiêu không, không hiểu."
Nguyên Trưng cười lạnh một tiếng, "Không hiểu sao?"
Hắn nói: "Tô Trầm Chiêu, ngươi thật sự không hiểu sao?"
Tô Trầm Chiêu cảnh giác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Nguyên Trưng, trong lòng run lên, không biết cậu lấy can đảm ở đâu mà dám mạnh miệng hỏi Nguyên Trưng, "Bệ hạ, A Lan đâu?"
Nguyên Trưng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn về phía cậu.
Bên trong Ngự Thư Phòng to lớn, hai người một quỳ xuống một ngồi, tràn đầy áp lực, Tô Trầm Chiêu nhìn sắc mặt của Nguyên Trưng, có hơi hoảng sợ hỏi: "A Lan sao rồi ạ?"
"... Ngươi không thể bắt nạt A Lan, nếu như y có chuyện gì thì ngươi sẽ phải hối hận cả đời."
Nguyên Trưng nói: "Trẫm hối hận cái gì?"
"Trong bụng y có đứa nhỏ ——" lời này vừa thốt ra, Tô Trầm Chiêu chợt ngậm chặt miệng lại, nhìn vẻ mặt Nguyên Trưng ngày càng thối, nhỏ giọng nói, "Nói chung là ngươi không thể bắt nạt A Lan."
Nguyên Trưng im lặng nhìn Tô Trầm Chiêu, mặc dù hắn đã biết Sầm Dạ Lan đang mang thai, nhưng hắn vẫn cảm thấy choáng váng khi nghe lại những từ đó, trái tim tê dại, xen lẫn chút đau đớn không thể nguôi ngoai.
Mãi một lúc sau, hắn mới thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta yêu y còn không hết."
Trong giọng nói của hắn lộ ra một tia u sầu, Tô Trầm Chiêu ngẩn người, như hiểu mà như không hiểu nhìn Nguyên Trưng.
Ngày hôm ấy, Nguyên Trưng ở trong Ngự Thư Phòng nói chuyện với Tô Trầm Chiêu rất lâu, phần nhiều là hắn hỏi, cậu trả lời, tất cả những gì họ nói đều có liên quan đến Sầm Dạ Lan.
Nguyên Trưng hỏi rất chi tiết, như thể hắn muốn chắp vá lại những ngày tháng đã bỏ lỡ từ Tô Trầm Chiêu.
Sầm Dạ Lan luôn đối xử rất tàn nhãn với bản thân, Nguyên Trưng không dám nghĩ tới, cuối cùng y đã có suy nghĩ gì mà quyết định giữ lại đứa trẻ này, thậm chí y còn muốn chặt đứt mọi liên quan đến hắn và rồi ôm bí mật cho đến khi chết.
Thật không thể chịu nổi, càng nghĩ lại càng đau lòng.
Cuối cùng, cả hai người đều im lặng, Tô Trầm Chiêu nhìn Nguyên Trưng, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, ngài định làm gì với A Lan...?"
Nguyên Trưng không nói gì.
Tô Trầm Chiêu tự mình nói luôn: "Ngài là hoàng đế, tương lai sẽ có hoàng hậu, phi tần —— "
Nguyên Trưng ngắt lời Tô Trầm Chiêu, "Không có." hắn nhìn Tô Trầm Chiêu, mặt vô cảm lặp lại: "Không có, sẽ không, ta chỉ muốn Sầm Dạ Lan."
Tô Trầm Chiêu trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm: "Nhưng ngươi là hoàng đế, A Lan là Đại tướng quân, là thống soái Bắc Cảnh, làm như thế có ổn không?"
Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: "Không có gì không ổn cả."
Tô Trầm Chiêu yên lặng rồi hỏi: "A Lan đâu rồi?"
Sắc mặt Nguyên Trưng hơi thay đổi, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Tướng lĩnh trong kinh có rất nhiều..." ắn đã nói ra lời này, nhưng trong lòng lại không hiểu, Sầm Dạ Lan căn bản không buông bỏ được Bắc Cảnh, càng không chịu an cư ở kinh thành.
Tô Trầm Chiêu nhẹ giọng nói: "A Lan sẽ không nguyện ý. Năm ấy sau khi Sầm lão tướng quân qua đời, A Lan đã đào một ngôi mộ ngay bên cạnh mộ của lão tướng quân, là y tự đào cho chính mình."
Nguyên Trưng sững sờ, kinh ngạc nhìn Tô Trầm Chiêu.
"Y vẫn luôn rất nghiêm khắc với bản thân." Tô Trầm Chiêu nghiêm túc nói, "Nhiều năm qua, ta chỉ thấy y bốc đồng đúng một lần, đó là giữ lại đứa bé này. Y là thật lòng muốn giữ lại đứa bé. Bệ hạ nếu thật sự thích A Lan, xin hãy đối xử tốt với y, chớ quên những gì đã nói hôm nay."
Nguyên Trưng thở một hơi thật dài, vươn tay ra hành lễ với Tô Trầm Chiêu làm cậu sợ bay hồn lần nữa, ngay sau đó lại thấy hắn nói: "Tô tiên sinh..."
"Cảm ơn."
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, gió đêm gõ vào cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cây lay động, tiếng lá rơi.
Đã là canh ba nhưng Sầm Dạ Lan vẫn chưa thấy buồn ngủ, đã qua hai ngày kể từ hôm ấy, Sầm Dạ Lan vẫn chưa được gặp lại Nguyên Trưng. Hình ảnh hai mắt đỏ hoe của Nguyên Trưng hiện lên trong đầu, những lời chất vấn còn văng vẳng bên tai, dường như hắn thực sự rất đau lòng.
Sầm Dạ Lan mở mắt ra, ngẩn người nhìn màn che màu vàng, Nguyên Trưng hỏi y, "Ta không đáng để ngươi tin tưởng dựa dẫm vào hay sao?"
Nguyên Trưng không đáng sao? Sầm Dạ Lan nghĩ, kỳ thực không phải hắn có đáng hay không, mà là y chưa từng nghĩ đến mình và Nguyên Trưng sẽ có mối quan hệ vượt qua cả mối quan hệ quân thần.
Nguyên Trưng là quân, y là thần, không thể thay đổi.
Nguyên Trưng tuổi còn trẻ, lại là hoàng đế, cả đời nhìn ngắm đủ thức màu sắc, nhưng cũng chỉ là yêu thích nhất thời, làm sao có thể coi trọng đây?
Y yêu Nguyên Trưng, hắn đương nhiên cũng thích y, một người cứ mãi đong đưa trước mắt, nhiệt tình lại nóng bỏng như vậy sao mà không thích cho được? Huống gì y còn là đàn ông, là thống soái Bắc Cảnh, cách nhau cả một khoảng trời, sao có thể chỉ vì một câu thích của Nguyên Trưng mà dời non lấp bể được?
Sầm Dạ Lan cười khổ, không ngờ rằng, nửa đời trước y mạnh mẽ quyết đoán, nhưng đến cuối cùng lại vì lo được lo mất mà do dự.
Sầm Dạ Lan nhớ đến dáng vẻ Nguyên Trưng vuốt ve bụng mình, ngạc nhiên là thật, niềm vui mừng không thể che giấu, thuần túy hết sức chân thành khiến lòng người như nhũn ra. Y không kiềm chế được mà vươn tay chạm vào nơi mà hắn đã vuốt ve, vì hốt hoàng mà da thịt nóng bừng lên.
Mưa về đêm như trút nước khiến lòng người càng rối bời, Sầm Dạ Lan thở dài ngồi thẳng dậy.
Có một ổ cửa sổ không đóng chặt, Sầm Dạ Lan nhìn nước mưa hắt vào, bên trong điện được khảm dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng những vệt nước gợn sóng trên mặt đất. Y nhìn một lúc, sau đó nhấc chân đi về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, chợt có một tia sét màu tím xuyên qua màn đêm, Sầm Dạ Lan vô tình liếc nhìn sang chỗ khác, lập tức sững sờ. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, y đột nhiên đẩy cửa sổ ra thì thấy Nguyên Trưng đang đứng bên ngoài điện, tay cầm ô, dáng người cao lớn, đang ngước nhìn y cách đó không xa.
Một tiếng nổ vang trời, trong phút chốc tiếng mưa gió như thể tan biến hết, trời đất bao la, chỉ có bóng dáng kiên nghị và ngay thẳng của vị hoàng đế trẻ tuổi càng rõ ràng hơn, khắc sâu trong mắt Sầm Dạ Lan.