Cho nên ngay ở khu bến cảng lúc này, trong khi Hứa Thanh đến thi pháp
cùng những đệ tử khác, trong khi hắn làm cho nước biển nổ vang, một phạm vi
lớn nước biển bị cuốn ngược lại, từ xa xa, có thể nhìn thấy không ít đệ tử của
liên minh các tông đều đang đứng vây quanh nhìn qua.
Đối với bọn họ mà nói, Thất Huyết Đồng gia nhập vốn là chuyện lớn của
liên minh, tự nhiên muốn tới đây xem qua một cái.
Mà trong những người đến thì …số lượng nữ đệ tử chiếm đa số, sau khi
nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện, phần lớn ánh mắt của những vị nữ đệ
tử này liền sáng lên, âm thanh xôn xao cũng lập tức truyền ra.
Mà đệ tử của Thất Huyết Đồng cũng đã nhìn quen một màn này rồi, không
có gì để nói cả, những ngày nay hôm nào cũng đều như thế này cả, bọn họ chỉ
cảm khái trong lòng, sau đó cũng quan sát Hứa Thanh với biểu cảm bình tĩnh
đang thi pháp giữa không trung.
Hứa Thanh không hề quan tâm những chuyện đó, lúc này hắn đang chuyên
chú thi pháp.
Hắn phát hiện ra loại nhiệm vụ này của tông môn cũng ẩn chứa một cơ hội
rèn luyện.
Ví dụ như bây giờ trong khi đẩy nước biển ra ngoài, theo hắn vận hành Hóa
Hải Kinh thì hắn có thể cảm nhận rõ ràng áp lực đến từ biển cấm, điều này
khiến hắn khi điều khiển nước biển nhất định phải thời khắc bảo trì trạng thái
toàn lực, như vậy mới có thể khiến cho nước biển không bị cuốn ngược lại.
Mà như thế, liền liên quan đến thủ pháp ổn định pháp lực và trình độ bền bỉ
của pháp lực.
Uy áp của nước biển giống như một viên ma thạch thật lớn, hắn có thể nhờ
nó để rèn luyện bản thân.
Sau khi phát hiện và nhận thức ra vấn đề này, tự nhiên Hứa Thanh càng
thêm nghiêm túc.
Mà trong khi hắn đang nghiên túc làm nhiệm vụ kèm tu hành, Đinh Tuyết
đã đến.
Nàng mặc một bộ váy trắng với từng đám mây màu xanh bên trên, mái tóc
được buộc lên thành hình đuôi ngựa, sau lưng đeo một thanh tuệ kiếm có hình
điêu phượng, tư thế hiên ngang, gió biển thổi qua để lộ dáng người uyển chuyển
của nàng, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cùng với ánh mắt thiên chân
vô tà, khiến cho nàng lúc này càng tăng thêm vài phần rung động lòng người.
Nàng cất bước đi đến, trong mắt mang theo một chút hiếu kỳ, đầu tiên là
đánh giá những nữ đệ tử đang từ xa xa nhìn Hứa Thanh ca ca của mình, sau đó
liền nhẹ nhàng cười một cái, ngay khi Hứa Thanh kết thúc thi pháp khoanh chân
điều tức, liền đi tới bên cạnh Hứa Thanh.
"Hứa Thanh ca ca."
Hứa Thanh mở mắt, nhìn thấy Đinh Tuyết liền nhẹ gật đầu.
"Hứa Thanh ca ca, mấy ngày gần đây ta học được rất nhiều tri thức về dược
thảo, luyện ra một lọ nước thuốc Bách Linh Tiên Thảo, ta đã tự nhấp thử một
hớp và cảm thấy rất được, nhưng không biết dược hiệu có phải còn kém một
chút hay không..." Vừa nói đến đây Đinh Tuyết nhìn thấy Hứa Thanh hơi nhíu
nhíu mày, vì vậy liền mở miệng giải thích.
"Hứa Thanh ca ca, trượng phu của dì nhỏ bận quá, dì nhỏ cũng vậy, cũng
không nhìn thấy được ngoại công, ta chỉ có thể tới nhờ Hứa Thanh ca ca rồi,
nếu Hứa Thanh ca ca có thời gian, có thể chỉ điểm cho Tuyết nhi một chút với
được không."
Bộ dạng Đinh Tuyết vô cùng ngây thơ, thanh âm mềm mại rất là êm tai, bên
trong còn mơ hồ mang theo một chút vẻ làm nũng.
Hứa Thanh nghe ba người mà Đinh Tuyết vừa kể, cũng chỉ có thể im lặng
và nhẹ gật đầu.
Trong mắt Đinh Tuyết tràn đầy vui vẻ, lấy ra một bình thuốc, cũng đưa một
xấp linh phiếu giá trị không nhỏ tới trước mặt.
Nhìn thấy linh phiếu, một chút không vui vì bị quấy rầy tu hành trong lòng
Hứa Thanh cũng tản đi một ít, cầm lấy bình thuốc nhìn vào, lấy hiểu biết của
hắn về dược thảo, hắn liếc cái có thể thấy cái bình này có độc hay không, sau đó
liền uống một hớp.
Sau khi thưởng thức, Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Cũng tạm được."
Đinh Tuyết nghe vậy liền rất là vui vẻ, nhưng nàng rất biết đúng mực, sau
khi nói đơn giản vài câu liền ưu nhã xoay người rời đi, đảo mắt nhìn qua những
nữ đệ tử của liên minh đứng từ xa nhìn qua nơi này, hừ nhẹ một tiếng trong
lòng.
"Một đám tao lãng ti tiện cũng dám đoạt Hứa Thanh ca ca cùng ta, các ả
cách xa không nghe được cụ thể của cuộc nói chuyện, chỉ đoán được là ta đi tới
đưa cho Hứa Thanh ca ca một bình nước thuốc, Hứa Thanh ca ca lại uống, thế
là xong."
"Đây coi như là đã tuyên cáo chủ quyền!"
"Nhưng mà ta cũng không coi những ả đó vào đâu, Cố Mộc Thanh còn bị ta
đẩy xuống dưới, bây giờ còn đang bế quan trùng kích Trúc Cơ, trước mắt thì
địch nhân lớn nhất của ta …chính là Ngôn Ngôn!" Nghĩ đến Ngôn Ngôn thì
Đinh Tuyết nghiến răng, trong khi nàng đang cân nhắc đối phó đối phương như
thế nào, Triệu Trung Hằng từ xa xa với bộ dạng vô cùng lo lắng chạy tới.
Tên này cũng không phải người thường, cho dù Hứa Thanh bây giờ như là
mặt trời ban trưa, nhưng gã vẫn thành tâm như cũ, không hề chút dấu hiệu
buông tha Đinh Tuyết, rất có quyết tâm tới một ngày nào đó Đinh Tuyết sẽ bỗng
nhiên quay đầu, nhìn thấy có người thủy chung vẫn đang đợi nàng.
Vừa nghĩ đến cái cảnh tượng này, Triệu Trung Hằng cũng bị chính mình làm
cho cảm động, ánh mắt cũng càng lúc càng kiên định hơn.
Hứa Thanh cũng chú ý tới một màn này, bây giờ hắn không còn là thiếu niên
vừa vào tông môn ngây thơ với chuyện nam nữ nữa, khi xưa chỉ biết cái lều vải
có lông vũ trong doanh địa thập hoang giả có rất nhiều người đều thường xuyên
đi tới.
Theo hắn lớn lên, bây giờ trong lòng của hắn hoặc ít hoặc nhiều đã nhìn ra
một chút từ chỗ Hoàng Nham và Tam sư huynh, chỉ là hắn vẫn cảm thấy chuyện
này không hề có lực hấp dẫn nào như cũ.
Thế nên hắn cũng không rảnh để ý tới, tiếp tục tu hành, tiếp tục đẩy nước
biển.
Cho đến mấy ngày sau, theo bến cảng xây xong, Hứa Thanh không hề nhận
nhiệm vụ nữa mà truyền âm cho Thất gia.
"Sư tôn, ta muốn hiểu rõ về thiên kiêu của liên minh một chút, tại sao bọn
họ lại giữ ở cảnh giới bốn đoàn mệnh hỏa mà không đi tấn cấp mở ra Thiên
Cung, còn có...Ta nghĩ rằng pháp thuật của mình còn có chút thiếu khuyết, kính
xin sư tôn giải thích nghi hoặc."
"Tới sơn môn gặp ta." Một lát sau có giọng nói của Thất gia vang vọng
trong tâm thần của Hứa Thanh.
Tinh thần Hứa Thanh chấn động và trong mắt lộ ra chờ mong, liền đi thẳng
về phía sơn môn.
Bảy ngọn núi của Thất Huyết Đồng, Điện Tông Chủ được lựa chọn đặt ở
trên đệ thất phong, Hứa Thanh vừa mới đến đỉnh núi đã nhìn thấy dì nhỏ của
Đinh Tuyết, cũng chính là đạo lữ của Thất gia, trên mặt bà ta còn mang theo vẻ
giận dỗi, bước từ trong Điện Tông Chủ đi ra.
"Bái kiến sư mẫu." Hứa Thanh vội vàng cúi đầu.
Bước chân sư mẫu dừng lại, nhìn Hứa Thanh một chút và biểu cảm cũng hơi
hòa hoãn xuống.
"Tiểu Tứ, ngươi làm rất tốt, Đinh Tuyết cũng đã nói chuyện với ta rồi, ngươi
tu hành có phần nghiêm túc và phẩm tính lại càng hơn người, còn thường ân cần
hỏi han và săn sóc nàng, dù đôi khi nàng cũng hơi tùy hứng, nhưng ngươi chưa
bao giờ cự tuyệt yêu cầu nhỏ của nàng mà luôn ôn hòa đối đãi, trước sau như
một, ngươi quả là hài tử ngoan, không giống người nào đó, sống lớn tới một bó
tuổi như vậy rồi, cả một đời cũng không nói được một câu ôn hòa nào đáng nói,
đáng đời ở một mình một chỗ!"
Hiển nhiên sư mẫu đang tức giận trong lòng, sau khi nói xong liền ném cho
Hứa Thanh một cái bình tím.
"Đây là Thiên Linh Dưỡng Thần Đan, sau khi vào đưa cho sư phụ của
ngươi, ta cũng lười đưa thẳng mặt cho lão."
Nói xong sư mẫu liền rời đi.
Thần sắc Hứa Thanh trở nên cổ quái, nhìn bình thuốc trong tay một chút, lúc
đi vào trong chủ điện, nhìn thấy vẻ mặt Thất gia hiện ra một chút mỏi mệt,
nhưng vẫn còn đang vẽ tranh trên vách tường như cũ, mà bức tranh lão vẽ,
chính là địa đồ của Nghênh Hoàng Châu.
Mà trên tấm bản đồ này có một vị trí khiến cho ánh mắt Hứa Thanh ngưng
tụ lại, đó là một chỗ hòa nhập vào biển khơi trong Thái Ti Độ Ách Sơn, cách
Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà cực kỳ xa xôi.
Thất gia vẽ một người đang khoanh chân đả tọa ở ngay chỗ đó!