Hứa Thanh đi thông suốt trên cây cầu thứ tám của Thất Huyết Đồng, dưới
cầu là nước sông nồng đậm tiên linh khí chảy xiết trôi qua.
Bầu trời trên cầu là rặng mây đỏ đang dần dần mờ nhạt.
Hứa Thanh nhìn qua màn đêm đang chậm rãi xuất hiện, nhìn qua trăng sáng
dần dần hiện lên, từ từ thu hồi ánh mắt đi về chủ thành Thất Huyết Đồng, sau đó
đi tới chỗ của Trương Tam.
Trên đường quay về hắn đã nhận được truyền âm của Trương Tam, nói là
Pháp Thuyền của mình đã được chế tạo xong rồi.
Khoảng thời gian qua không có Pháp Thuyền thì Hứa Thanh cảm thấy có
chút không quen, cho nên sau khi trở về chủ thành, dù ban đêm đã phủ xuống
hắn vẫn lập tức đi tới tìm Trương Tam trước tiên.
Trong sân Vận Chuyển ti của Trương Tam, Hứa Thanh thấy được chiếc
Pháp Thuyền của mình.
Thân thuyền hơn sáu trăm trượng, nhìn qua liền cảm thấy giật mình, bộ
dạng vừa có phần giống lại có chỗ không giống chiếc thuyền cũ của Hứa Thanh,
cái không giống là đầu thuyền cùng với đuôi thuyền.
Đầu thuyền không còn là đầu hải tích nữa, mà hóa thành một gương mặt cực
lớn nhưng không có ngũ quan, giống như một chiếc mặt nạ màu đen.
Về phần đuôi thuyền, hiển nhiên là những chiếc Cự Luân đi thương thảo lần
trước đã gây nên cảm hứng và linh cảm cho Trương Tam, bây giờ đuôi thuyền
của Hứa Thanh cũng được y thiết kế có chín cái đuôi.
Tuy nhỏ hơn rất nhiều, nhưng trên mỗi cái đuôi đều tràn ngập trận pháp, có
đủ loại lực lượng khác biệt.
Phần buồm vốn dĩ chỉ có tám cánh buồm cũng được tăng lên thành mười sáu
cánh, chẳng những nhiều hơn mà còn lớn hơn những cánh buồm cũ.
"Hứa Thanh, chiếc Pháp Thuyền này của ngươi đã đạt tới cấp độ cực hạn
của Pháp Thuyền, cơ bản đã là nửa bước Pháp Hạm."
"Ta cũng đã sử dụng hết toàn bộ kỹ thuật của mình vào trên chiếc thuyền
này, nó chẳng những có đủ khả năng phi hành, lặn, di chuyển, còn có thể hóa
thành một chiếc mặt nạ thu nạp."
Trương Tam đứng trên Pháp Thuyền, mặc dù trên thần sắc có chút mỏi mệt,
nhưng ngữ khí vẫn ngạo nghễ như trước.
Biểu cảm của hứa Thanh trở nên ngưng trọng, chắp tay cúi đầu thật sâu về
phía Trương Tam.
"Lần này tiêu hao cực kỳ lớn, nhưng tiền lời từ bến cảng bên Nam Hoàng
Châu vẫn đủ để chi trả khoản này."
"Ngoại trừ những cái này ra, ta còn chuyên môn tạo cho nó một lực lượng tự
bạo, ta nói thật với ngươi, trọng điểm của ta lần này đặt trên việc làm thế nào để
tăng lên uy lực của nó sau khi tự bạo."
"Trải qua điều chỉnh của ta, bây giờ chiếc Pháp Thuyền này của ngươi có
thể tự bạo nhiều lần, bên trong tổng cộng tồn tại ba tầng thân thuyền, đủ sức cho
ngươi cầm nó ra để tự bạo." Trương Tam nói xong liền liếc mắt nhìn Hứa
Thanh.
Hứa Thanh thấy vậy liền càng tập trung nghiêm túc lắng nghe hơn.
"Trong đó có không ít Thần Tính và mười phần động lực, một khi toàn bộ
triển khai, chiến lực ba đoàn mệnh hỏa bình thường căn bản là không thể ảnh
hưởng đến nó chút nào."
"Thứ khiếm khuyết duy nhất của nó bây giờ, chính là thiếu một cái hồn, cho
nên ta mới lưu lại một chiếc mặt nạ không mặt trước mũi tàu."
"Về phần hồn, thật ra bên trong công pháp của tông môn đã có giới thiệu về
cái này, ta biết công pháp ngươi tu hành chính là Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh, ta
cũng vậy, ngươi còn nhớ rõ bên trên công pháp đã từng miêu tả gì không, khi tu
công pháp này đến đại thành, có thể trấn áp một đám địch hồn ở bên trong từng
đạo pháp khiếu."
"Sau khi đại thành, toàn bộ pháp khiếu của ngươi sẽ có thể trấn áp hồn của
kẻ địch, có thể hợp chúng nó thành một rồi chuyển vào bên trong Pháp Thuyền,
tạo thành hồn của Pháp Thuyền, khiến cho nó tấn cấp trở thành Pháp Hạm!"
Trong mắt Trương Tam hiện ra từng đạo quang mang mãnh liệt.
"Đây là chiếc Pháp Thuyền đạt đến gần vô hạn Pháp Hạm nhất mà ta tạo ra,
Hứa Thanh, khi ngươi tự bạo, lúc đánh xong nhớ quét dọn chiến trường, nhặt lại
một chút mảnh vỡ của nó trở về, không nên không nhặt gì hết nhé, ngươi cầm
xác của nó trở về, ta cũng có thể biết được chỗ thiếu sót của mình ở đâu."
Trương Tam nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh bị chiếc Pháp Thuyền mà Trương Tam chế tạo làm cho chấn
động, nghe vậy liền trùng trùng điệp điệp gật đầu, hắn cảm thấy Trương Tam
nói rất có lý, vì vậy lại cùng Trương Tam câu thông một chút, sau khi hiểu rõ
chi tiết mới cáo từ rời khỏi.
Cho đến khi đưa mắt nhìn Hứa Thanh đi xa, Trương Tam mới hà hơi một
cái, cảm giác mỏi mệt lập tức hiện lên, trong khoảng thời gian này, vì giúp đỡ
Hứa Thanh tạo ra Pháp Thuyền mà y đã không hề nghỉ ngơi chút nào.
Một mặt là bởi vì giao tình, một phương diện khác là vì nội tâm của Trương
Tam cồn cào, y rất hy vọng vào chiếc Pháp Thuyền mà mình chế tạo, nhất là cái
thiết kế cảm giác tham dự của y khi Hứa Thanh tự bạo Pháp Truyền trong đại
chiến.
"Lần trước thất bại là do ta vẫn chưa quen thuộc kỹ thuật này lắm, lần này
sẽ không như vậy nữa." Trương Tam đắc ý, rít một hơi thuốc lá, sau đó liền
quay về nghỉ ngơi.
Hứa Thanh vừa lòng thoả ý rời khỏi, hắn cảm thấy Trương Tam thật sự
không nên ở lại trong Vận Chuyển ti, kỹ nghệ chế tạo thuyền của y đã đạt đến
trình độ tương đối cao.
Nhưng hình như Trương Tam rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, mặc dù tu
vi tăng lên hơi chậm, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được sự thoả mãn
trong lòng Trương Tam, hình như với Trương Tam mà nói, chỉ cần Hứa Thanh
và đội trưởng càng ngày càng mạnh hơn, vậy thì y liền có thể kê cao gối mà
ngủ, không cần lo lắng gì cả.
"Có cơ hội phải báo đáp thật tốt mới được!"
Hứa Thanh thì thào nói nhỏ, đi tới bến cảng.
Trong khi thành trì mới kiến thiết giai đoạn đầu thì hắn đã lựa chọn nơi cập
bến cho bản thân rồi, ngay khi đi đến địa điểm liền bỏ Pháp Thuyền xuống, theo
mặt biển nổi sóng, thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái đạp lên, mở ra bảo hộ đi
vào trong khoang thuyền.
Hắn nhìn qua bốn phía, cảm thấy tất cả không có gì khác với Pháp Thuyền
lúc trước của mình cả.
Hứa Thanh hài lòng và khoanh chân ngồi xuống, trong khi thân thuyền lay
động từng trận rất nhỏ, trái tim bị ảnh hưởng bởi giấc mơ kia cũng chậm rãi
bình tĩnh trở lại.
Cho đến khi đêm đã khuya, sau khi đã đả tọa một hồi lâu, Hứa Thanh mở
mắt ra kết thúc tu luyện một ngày, lấy đám tiểu hắc trùng đã ăn Tiên Đống ra
kiểm tra một chút, sau khi phát hiện chúng nó vẫn còn đang ngủ say, Hứa Thanh
lại cất đi rồi bắt đầu nghiên cứu pháp thuật Thất gia vừa truyền thụ cho.
Hứa Thanh luôn rất nghiêm túc và khắc khổ đối với việc tu hành.
Thời gian cứ như vậy mà trôi, rất nhanh ba ngày đã qua đi.
Trong ba ngày này Hứa Thanh không hề đi ra khỏi Pháp Thuyền, cũng
không đi tới An Phòng Đặc ti, hắn đặt toàn bộ tâm thần vào trên việc tu hành và
nghiên cứu công pháp, đạo pháp khiếu thứ 102 cũng đã bắt đầu có dấu hiệu
buông lỏng.
Cho đến ban đêm ngày thứ ba, Hứa Thanh đang tĩnh tọa bỗng chậm rãi mở
mắt ra, bất đắc dĩ đứng dậy rồi đi ra khỏi khoang thuyền, đứng trong bóng đêm
nhìn ra ngoài thuyền.