Giọng nói của nữ tử rất mềm mại, bên trong còn mang theo vài phần dụ
hoặc, trong nhu hòa lại pha vài phần quyến rũ, vừa nghe chợt thấy giống như
tiếng chim Hoàng Anh líu lo, vừa rõ ràng thanh thúy lại uyển chuyển nhu hòa.
Tràn đầy hấp dẫn và mị hoặc.
Toàn thân Hứa Thanh run lên, da đầu cũng căng cứng, muốn động đậy
nhưng không thể động.
Hắn chỉ có thể mặc kệ nữ tử trước mắt khẽ nhấc cằm lên trêu đùa hắn, cũng
mặc kệ trong mắt đối phương đang lóe lên từng đạo tia sáng.
Hắn có chút lờ mờ và cực kỳ căng thẳng, mà lúc này bốn phía này lại tràn
ngập một mùi hương khác thường.
Đó là mùi thơm từ cơ thể của nữ tử trước mắt này.
Mà những mùi thơm này …khiến cho trái tim của Hứa Thanh đập nhanh
tăng tốc tới mức trước đó chưa từng có, tựa như bị kích thích bản năng.
Loại trải nghiệm này thì cả đời này hắn cũng chưa từng trải qua lần nào, đây
là đầu tiên gặp phải.
Cảm giác giống như nguy cơ sinh tử, nhưng cũng là một loại cảm giác nào
đó mà hắn không cách nào biểu đạt rõ ràng ra được, giống như mình đã trở
thành một món điểm tâm ngon miệng, bị người khác nhấm nháp thưởng thức.
Nhất là tu vi cùng với đôi mắt giống như một thợ săn nhìn con mồi của đối
phương, còn có ánh mắt quan sát từ cao xuống thấp, tất cả điều này khiến cho
tâm thần của Hứa Thanh dấy lên từng gợn sóng lớn động trời.
Đội trưởng ở bên cạnh cũng hít vào một hơi.
"Hoàng Nhất Khôn khốn kiếp, không phải chỉ là mấy ngón Huyền U Chỉ
thôi sao, thế mà ngươi còn đặc biệt gọi lão tổ của nhà ngươi tới!!" Đội trưởng
hô hấp dồn dập, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, cho dù Hoàng Nhất
Khôn là thiên kiêu, nhưng gã cũng không thể nào đủ tư cách khiến cho lão tổ
đích thân đến đây để làm khó hai người bọn họ được, trừ phi gã cũng giống như
Thánh Quân Tử, là tử tôn của lão tổ.
Nhưng theo điều tra của đội trưởng, hiển nhiên không phải là như thế.
Vì vậy đội trưởng lập tức nhanh chóng tỉnh táo lại, sau khi cẩn thận đánh giá
nữ tử tuyệt sắc phía trước, chú ý tới tư thế của đối phương và nghĩ tới lời nói
của đối phương vừa xong, ánh mắt của đội trưởng bỗng nhiên trợn to, một cái
suy đoán lớn gan lập tức hiện ra ở trong lòng của đội trưởng, suy nghĩ này lập
tức hóa thành sấm sét, ầm ầm nổ tung trong đầu của y.
"Vãi…vãi thật… thật vãi đạn!" Đội trưởng nhanh chóng nhắm mắt lại, giả
bộ như không phát hiện gì cả, nhưng trong đáy lòng thì lại dấy lên từng trận
sóng lớn ngập trời.
"Gương mặt này của Tiểu Thanh…Đây là dấu hiệu muốn tuyệt sát tất cả nữ
nhân nha!"
Cùng lúc đó, ở dưới chân núi bỗng có hai thân ảnh đang nhanh chóng chạy
đến, một người trong đó là Hoàng Nhất Khôn, một người thì có bộ dáng tương
tự như Hoàng Nhất Khôn, nhưng rõ ràng là lớn tuổi hơn Hoàng Nhất Khôn một
chút.
Tốc độ của hai người giống như sao băng, một đường bay thẳng đến vị trí
của tòa đình lâu phía trước.
"Ca, hôm nay ngươi nhất định phải đòi lại công bằng cho ta, bọn họ quả
thực khinh người quá đáng, cường ngạnh đoạn năm ngón tay của ta, quả thực vô
cùng tàn nhẫn, khiến cho nhân thần cộng phẫn, làm cho người ta tức lộn ruột!!"
Hoàng Nhất Khôn vừa bay, vừa nghiến răng mở miệng.
"Đệ đệ yên tâm, vi huynh sẽ…Hả?"
Người lớn tuổi hơn chút bên cạnh Hoàng Nhất Khôn chính là ca ca của gã,
tên là Hoàng Lệnh Phi, trên thân lộ ra khí tức của Kim Đan đã mở Thiên Cung,
trong khi cả hai không ngừng bay tới gần mục đích, khi lời của Hoàng Lệnh Phi
mới nói được phân nửa, không đợi gã nói hết thì đôi mắt của gã chợt trợn tròn
thật to.
Bước chân cũng lập tức dừng lại, không cách nào tin nhìn một màn đằng xa.
Trong mắt của gã, là lão tổ nhà mình đang khẽ trêu đùa cái cằm của Hứa
Thanh, giống như đang đùa giỡn hắn, rất tình tứ.
Bên cạnh còn có Đại điện hạ của đệ thất phong, mà rõ ràng người này là
đang nhắm hai mắt lại, không dám nhìn lão tổ và Hứa Thanh đang bị lão tổ đùa
giỡn, mà vẻ kinh ngạc trên mặt của người đó cũng chính là biểu hiện trong nội
tâm lúc này của Hoàng Lệnh Phi.
Một màn này khiến cho Hoàng Lệnh Phi lập tức hít vào một ngụm không
khí, mà Hoàng Nhất Khôn bên cạnh gã rõ ràng phản ứng chậm hơn một nhịp,
giờ phút này vẫn còn đang gầm nhẹ.
"Còn có cái tên Hứa Thanh kia, ca, ngươi giúp ta..."
Bọn họ vừa đến thì lập tức khiến đội trưởng chú ý tới, y mở mắt ra nhìn qua,
mà nữ tử tuyệt sắc đang đùa giỡn nâng nhẹ cằm Hứa Thanh cũng buông tay
xuống, đảo mắt nhìn qua trên người Hứa Thanh, sau đó liền quay đầu nhìn qua
Hoàng Lệnh Phi và Hoàng Nhất Khôn vừa đến.
Nữ tử vừa liếc mắt nhìn qua thì tâm thần Hoàng Lệnh Phi liền vang lên
tiếng nổ, gã chợt quay đầu vỗ một phát vào trên đầu của đệ đệ mình, trực tiếp
đập ngất Hoàng Nhất Khôn vẫn còn đang định mở miệng nói hết câu.
"Giúp ngươi cái quỷ!" Trong lòng Hoàng Lệnh Phi gầm nhẹ, thầm nghĩ đầu
óc của đệ đệ nhà mình luôn luôn có vấn đề, không phải thông minh cho lắm,
nếu không lúc trước cũng không được an bài đi tới Thất Huyết Đồng.
Phải biết rằng những người khác không một ai tình nguyện đi tới đó cả.
Chỉ có người ngu ngốc như Hoàng Nhất Khôn, vừa bị kêu thì liền chịu đi.
Đi thì cũng đành, quay về liền cả năm ngón tay đều bị chặt hết, bây giờ còn
thiếu chút nữa liền gài bẫy cả gã.
Tâm thần Hoàng Lệnh Phi run rẩy, gã không cách nào quên được cảnh
tượng vừa rồi, nội tâm không ngừng chửi bới Hoàng Nhất Khôn, thầm nghĩ
ngươi trêu chọc ai không chọc, tại sao lại trêu chọc người mà lão tổ vừa ý.
"Tại sao hai người các ngươi cũng tới đây?" Người nói chuyện, chính là nữ
tử tuyệt sắc đứng trước mặt Hứa Thanh, nàng quay người nhìn về phía Hoàng
Lệnh Phi hỏi.
Hoàng Lệnh Phi giật mình một cái, không chút do dự giơ lên Hoàng Nhất
Khôn bị mình đập ngất, nhanh chóng nhích tới gần sau đó liền ném đệ đệ xuống
trên mặt đất, bản thân cũng lập tức quỳ xuống và lớn tiếng mở miệng.
"Lão tổ, đệ tử hôm nay có hẹn với… Hứa Thanh đạo hữu! Bởi vì đệ đệ của
ta không hiểu chuyện, từng trêu chọc Hứa đạo hữu, cho nên hôm nay ta dẫn nó
tới đây để bồi tội."
Hoàng Lệnh Phi vô cùng khẩn trương, vừa rồi hơi dừng một chút, là bởi vì
gã không biết nên xưng hô với Hứa Thanh như thế nào, gọi là sư đệ hay là sư
huynh, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn, vạn nhất lão tổ hiểu
lầm thì sao, nhưng gã phản ứng cũng rất mau lẹ, nhanh chóng nghĩ tới từ đạo
hữu.
Ngay khi nói xong thì gã cũng nhìn về phía Hứa Thanh, vẻ mặt tràn đầy
chân thành.
"Hứa Thanh đạo hữu, đệ đệ của ta đầu óc không thông suốt cho lắm, là một
kẻ ngu.”
Hoàng Nhất Khôn bên cạnh vừa bị ca ca vỗ cho một phát, đang hơi mở mắt
và trong mắt cũng lộ ra vẻ mờ mịt, loáng thoáng nghe bốn phía có tiếng ca ca
của mình đang nói chuyện, nhưng không chờ gã hoàn toàn tỉnh hẳn, Hoàng
Lệnh Phi lập tức đập tiếp một cái nữa, gã lại lập tức hôn mê.
"Kính xin Hứa Thanh đạo hữu bỏ qua cho." Lúc này Hoàng Lệnh Phi cũng
đã đổ cả mồ hôi trán, nói xong tim cũng đập rộn lên, không dám đứng dậy