Người ngoài rất khó chú ý tới loại chi tiết này, duy chỉ có Hứa Thanh không
như thế, bởi vì bản thân hắn có cái bóng quỷ dị, cho nên khi quan sát người
khác thì hắn cũng sẽ lưu tâm nhìn qua cái bóng của những người khác.
Mà ngay khi Hứa Thanh nhìn tới, cái bóng của hắn cũng lập tức tràn ra một
cỗ cảm xúc kích động.
"Đồng…. loại….. nuốt...."
Lần này không cần lão tổ Kim Cương Tông phiên dịch, Hứa Thanh cũng đã
hiểu rõ điều mà cái bóng muốn biểu đạt, ánh mắt của hắn lập tức hơi co rút lại.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi mở miệng.
"Sự tình khác thường tất có yêu."
"Nhất là cái việc dẫn nước sông đi này, không giống như thật sự muốn lấy
đi, mà giống như muốn thu hút sự chú ý của chúng ta hơn."
Đội trưởng nhìn qua một màn này, lập tức nở nụ cười phân phó xuống dưới.
"Cầu cứu? Thú vị, người tới, đi gọi quốc chủ của cái tiểu quốc này tới đây,
hỏi rõ ràng đầu đuôi một chút, chuyện này có chút không đúng, không phải bọn
họ không biết rõ quy củ mà liên minh đã ngầm đồng ý sao?"
Không lâu sau theo một đạo cầu vồng phóng tới gần, đệ tử của Thất Huyết
Đồng dẫn theo một lão giả mập mạp mặc áo bào màu vàng tới trên thuyền, ngay
khi vừa đến thì thân thể của lão giả này liền run rẩy, phù phù một tiếng quỳ
xuống và run run mở miệng.
"Cầu xin thượng tiên, cứu giúp tiểu quốc chúng ta!!"
Theo vị quốc chủ này khóc lóc kể lể, Hứa Thanh và đội trưởng cũng dần
dần biết được nguyên nhân trong đó.
Cái tiểu quốc này, tên là Trì Nhược Quốc.
Tổ tiên của họ từng là tu sĩ Trúc Cơ của một cái tiểu tông, bởi vì vô vọng
đột phá cho nên đã di chuyển đến đây tạo thành một gia tộc, sau đó hội tụ với
dân chạy nạn rồi dần dần biến thành một cái tiểu quốc.
Sinh hoạt bình thường của bọn họ cũng rất khó khăn, dựa vào việc cung
phụng một cái tiểu tông bên Thái Ti Độ Ách Sơn, dưới sự che chở của tiểu tông
này thì bọn họ coi như có thể sống an toàn, phối hợp với lương thực ẩn chứa dị
chất thì vẫn có thể tạm sinh tồn.
Mặc dù phần lớn tuổi thọ của mọi người đều ngắn ngủi, nhưng ở trong cái
thế đạo này, bọn họ cũng không mong cầu nhiều hơn được.
Nhưng tất cả đã cải biến khi nhánh sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà xuất hiện.
Thay đổi đầu tiên là bên Thái Ti Độ Ách Sơn, thế lực trong đó hỗn tạp, vốn
đã là một mảnh hỗn loạn không ngừng chém giết.
Nước sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà xuất hiện liền dẫn tới thêm sự chú ý hơn từ
bên ngoài, thế nên một tháng trước, tiểu tông cung cấp sự che chở kia cho bọn
họ đã bị ba cái tán tu dị tộc đến từ bên ngoài diệt môn.
Từ trên xuống xuống đều bị giết xong ăn sạch sẽ, về sau ba tên tán tu dị tộc
này liền chiếm cứ nơi đây.
Bởi vì bọn họ sùng kính Tam Linh Trấn Đạo Sơn, cho nên đã tự xưng là
Tiểu Tam Linh, yêu cầu toàn bộ tiểu quốc gần đó đưa rất nhiều nước sông lên
để đổi lấy thái bình.
Nếu như trong thời gian quy định không đưa tới đủ số lượng, vậy mỗi ngày
chúng nó sẽ tới đây ăn tươi 1000 người, tới khi ăn tươi hết cả một quốc gia,
hoặc là bọn họ phải đưa lên đầy đủ số lượng nước sông bọn nó yêu cầu.
Tiểu Tam Linh này hiển nhiên đã nắm được hành vi ngầm đồng ý của Liên
Minh Bát Tông đối với nhân tộc, cho nên mới có cái yêu cầu như thế.
Dẫu sao thì chỉ cần phàm nhân đi tới lấy nước, vậy thì Liên Minh Bát Tông
sẽ không ngăn cản.
Tuy bọn chúng cần số lượng nước sông cực lớn, nhưng lại không dám công
khai dẫn lưu, cho nên đã có cái mưu đồ này.
"Bây giờ quốc gia chúng ta đã vượt qua kỳ hạn, Tiểu Tam Linh kia mỗi
ngày đều tới đây ăn 1000 người, sáng sớm hôm nay đã tới, nếu như ngày mai
còn chưa đủ số lượng nước sông vậy thì bọn họ sẽ lại tiếp tục đến, ta rơi vào
đường cùng, chỉ có thể bày ra chủ ý giả vờ muốn dẫn nước sông đi để thu hút sự
chú ý của thượng tiên."
Tên Quốc Chủ này cũng là tu sĩ, nhưng chỉ là Ngưng Khí, giờ phút này đang
run giọng mở miệng.
Điều này cũng phù hợp với suy đoán lúc trước của Hứa Thanh, nhìn như
bọn họ muốn dẫn nước sông đi, nhưng đây rõ ràng là một hành động phát tín
hiệu cầu cứu.
Ánh mắt của Hứa Thanh trở nên thâm thúy, quét mắt nhìn qua cái bóng của
quốc chủ, dưới ánh trời chiều thì cái bóng của lão chiếu xuống trên boong
thuyền.
Mà cái bóng của đối phương, rõ ràng cũng không có tai trái.
Nhưng bởi vì vấn đề góc độ chiếu bóng, cho nên không nhìn thấy được rõ
ràng cho lắm, nhất là không biết vị quốc chủ này có phải cố ý hay không, lão
thủy chung bảo trì cái đầu hơi nghiêng một chút, khiến cho cái bóng của lão
càng thêm khó quan sát, người khác có nhìn cũng khó có thể thấy rõ cụ thể.
Duy chỉ người có tâm chú ý, mới có thể nhìn ra chi tiết của cái bóng ngay
khi lão đặt dập đầu xuống.
"Tiểu Tam Linh?" Đội trưởng nheo mắt lại, mắt Hứa Thanh cũng trở nên
thâm thúy, hai người bọn họ đều có lịch duyệt phong phú, nhất là đội trưởng
càng là một người tinh thông lão luyện, tự nhiên có thể biết lời của tên quốc chủ
này nói là thiệt hay giả.
Theo Hứa Thanh nhìn thấy, lời của tên quốc chủ này là thật, nhưng hiển
nhiên là đối phương cũng có chỗ giấu giếm.
Nhưng bọn họ cũng không lập tức quyết định tại chỗ, mà hỏi rõ ràng về nơi
ở của Tiểu Tam Linh, sau đó an bài đệ tử ra ngoài dò xét, đợi mấy canh giờ đệ
tử ra ngoài cũng gửi tin nhắn báo cáo trở về, đội trưởng nở nụ cười nhìn qua
Hứa Thanh.
"Mạnh nhất là ba tên Trúc Cơ hai đoàn mệnh hỏa?" Đội trưởng giơ tay phải
lên đặt vào trên thuyền lớn, mở ra trận pháp của con thuyền, trên thuyền lập tức
có một đạo gợn sóng vô hình tản ra, lập tức quét ngang về bốn phía.
Phạm vi bao trùm cực lớn, đội trưởng lập tức điều chỉnh trận pháp đến một
khu vực chỉ định, dựa vào trận pháp dò xét, lần nữa xác định bên trong khu vực
chỉ định không hề có tu sĩ Kim Đan, tất cả đều giống như thông tin mà đệ tử ra
ngoài dò xét gửi về, lúc này mới nhẹ gật đầu.
"Trận pháp dò xét của liên minh quả thật là rất dễ dùng, Hứa Thanh, nếu
không chúng ta sai người đi tiêu diệt Tiểu Tam Linh kia đi." Trong lúc nói, đội
trưởng muốn an bài đệ tử Thất Huyết Đồng sau lưng, định kêu bọn họ đi qua đi
xử lý việc này.
Lúc này Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Đại sư huynh, ta đi theo một chuyến."
Đội trưởng cười nhạt liếc mắt nhìn Hứa Thanh, cũng không hỏi nhiều mà
nhẹ gật đầu.
"Cần ta đi cùng ngươi không?"
"Không tiện lắm." Hứa Thanh suy tư một chút liền lắc đầu, hắn cũng không
hề cố ý giấu giếm.
Hơn nữa Hứa Thanh cảm thấy coi như là bây giờ đội trưởng không phát
hiện, nhưng sau đó nhớ lại và suy luận cũng sẽ nhìn ra manh mối.
Dẫu sao, vĩnh viễn không nên xem thường bất luận người nào.
Thay vì để cho đội trưởng phát hiện, không bằng trực tiếp báo cho y biết
đây là bí mật của mình.
Mà phán đoán của Hứa Thanh cũng không sai, đội trưởng nghe xong lời của
Hứa Thanh liền cười, nụ cười với vẻ thâm ý, cũng không hỏi nhiều.
Thân thể Hứa Thanh khẽ nhoáng một cái đạp không dựng lên, triệu hoán
trên 100 đệ tử Thất Huyết Đồng, một đoàn người bay thẳng đến Thái Ti Độ Ách
Sơn phía xa xa.
Dù liên tục xác định dò xét không sai, nhưng với tính cách cẩn thận, Hứa
Thanh vẫn triệu hoán thêm người đi theo.