Nhìn qua bóng lưng của Hứa Thanh, trong mắt đội trưởng lộ ra cảm giác
thoả mãn.
"Bây giờ Tiểu Thanh quả thật đã không coi ta là ngoại nhân nữa rồi, nếu đã
như thế ta cũng không nên hiếu kỳ quá phận, mỗi người đều có bí mật riêng của
mình cơ mà."
Đội trưởng lấy ra một quả táo, quét mắt nhìn qua cái chân tên quốc chủ đang
run rẩy cùng với cái bóng mất đi tai trái, khẽ cười một tiếng kêu cả đoàn tàu
dừng di chuyển, chờ Hứa Thanh trở về.
Lúc này ở giữa không trung Thái Ti Độ Ách Sơn, Hứa Thanh dẫn theo hơn
100 đệ tử các phong của Thất Huyết Đồng, bay nhanh không ngừng với tốc độ
vô cùng kinh người.
Ba thành đội viên là Ngưng Khí đại viên mãn, còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Người có thể gia nhập An Phòng Đặc ti thì dĩ nhiên cũng không phải là
hạng người tầm thường, hầu như là được tuyển ưu trong ưu, tuy phần lớn bên
trong đều chưa có mở ra mệnh hỏa, nhưng cũng có hơn 20 người đã mở ra một
đoàn mệnh hỏa, sáu người mở ra hai đoàn mệnh hỏa, cũng có một người đã mở
ra ba đoàn mệnh hỏa.
Tiểu tử câm cũng ở trong số này, bây giờ tu vi của y đã là Ngưng Khí đại
viên mãn, vẫn cực kỳ hung hăng, mỗi khi động thủ là giống như không muốn
sống, cũng được coi như là một nhân tài kiệt xuất bên trong tu sĩ Ngưng Khí
cùng cảnh giới.
Quy mô như thế này, trừ phi gặp phải tu sĩ Kim Đan hai Thiên Cung trở lên,
bằng không mà nói trên cơ bản đã đủ để quét ngang dọn sạch.
Mà theo bọn họ tới gần, Thái Ti Độ Ách Sơn cũng dần dần rõ ràng chiếu
vào trong mắt Hứa Thanh, bên trong sơn mạch này có vô số dãy núi, rừng rậm
dầy đặc, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, từng cánh rừng tựa như đang ẩn giấu
yêu ma quỷ quái, tràn đầy sự âm u.
Thậm chí còn có vài nơi kín đáo đến mức ánh mặt trời cũng rất khó chiếu
vào, mặt đất nơi này là một mảnh đen nhánh, có lầy lội, có cả khe nứt, ẩn chứa
vô số hung hiểm và quỷ dị.
Ngay khi vừa mới tới gần, Hứa Thanh đã liền nghe được bên trong khu rừng
rậm xa xa tràn ra từng luồng chấn động quỷ dị. Chấn động cách bọn họ rất xa,
chỗ đó cũng không phải mục tiêu chuyến này của hắn, nhưng ngay khi Hứa
Thanh dùng ánh mắt nhìn từ xa xa, bên đó liền có một cỗ ác ý bốc lên, bao phủ
bốn phía đoàn người Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, cái bóng dưới chân há miệng ra.
Hầu như ngay khi cái bóng mở miệng ra, luồng ác ý do quỷ dị hình thành
liền nháy mắt tan biến, giống như đã bị kinh sợ vậy, chớp mắt liền vô tung vô
ảnh.
Hứa Thanh cũng không có để vào trong lòng mà vẫn bay thẳng về phía mục
đích của chuyến đi, dần dần có một mùi tanh hôi từ một ngọn núi lớn với rừng
rậm màu đen truyền tới, có thể nhìn thấy trong rừng cây treo rất nhiều đầu
người, thú vật cùng với dị tộc, còn có từng giọt máu tươi trên những bộ hài cốt
hư thối trên tán cây nhỏ xuống dưới.
Trên mặt đất còn có từng mảng thịt nhão hóa thành bùn.
Cảnh tượng nơi này giống như đang bắt chước bên chỗ Tam Linh Trấn Đạo
Sơn vậy, Hứa Thanh nhíu mày lạnh nhạt nhìn vị trí giữa thân núi ở xa xa, chỗ
đó có một cái động lớn, lúc này bên trong đó còn có từng tiếng huyên náo
truyền ra, phiêu tán rất xa.
Còn có một chút dị tộc bộ dáng dữ tợn đang giơ lên vô số cỗ thi thể nhân
thú bị nướng cháy, đang đi từng bước về trong cái động đó.
Một màn này khiến cho ánh mắt Hứa Thanh càng lúc càng trở nên lạnh như
băng, nhàn nhạt mở miệng.
"Giết vào trong, ngoại trừ thủ phạm chính, một tên cũng không để lại!"
"Vâng!" Hơn 100 đệ tử An Phòng Đặc ti phía sau đồng loạt mở miệng, sau
đó lập tức hóa thành từng đạo cầu vồng bay thẳng về phía trước, lập tức liền đến
vị trí cửa động.
Những tên dị tộc đang giơ thức ăn lên bỗng hoảng sợ kinh ngạc, căn bản là
không kịp phát ra âm thanh thì đầu người đã bay lên lập tức, chết bất đắc kỳ tử.
Người động thủ đầu tiên chính là tiểu tử câm, y cầm trong tay một con dao
găm, sau chi chém đứt một đầu tên dị tộc liền liếm liếm vết máu trên dao găm,
khom lưng phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh, một hơi lao thẳng đến
cửa động.
Những người khác cũng đồng dạng nhảy vào, sau khoảng thời gian ngắn
trong động truyền ra từng trận âm thanh gào thét, còn những tiếng kêu gào thảm
thiết thê lương.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc đi tới từng bước, que sắt màu đen trôi lơ
lửng ở bên cạnh và cái bóng cũng từ từ lan tràn trên mặt đất.
Theo Hứa Thanh bước vào cửa động, những nơi đi qua đều là thi thể.
Lão tổ Kim Cương Tông thỉnh thoảng lại cười dữ tợn một tiếng, điều khiển
que sắt lập tức xuyên thấu một cỗ thi thể, mỗi lần như thế thi thể bị xuyên thấu
đều hét thảm lên một tiếng, hoàn toàn tử vong.
Hiển nhiên, đây là những kẻ đang giả chết.
Mà cái bóng thì không hề quan tâm tới những kẻ giả chết đó, lúc này nó liên
tục tràn ra một luồng khát vọng mãnh liệt, chỉ dẫn phương hướng cho Hứa
Thanh, dẫn hắn xâm nhập vào sâu trong cái động này.
Rất nhanh theo tiếng đánh nhau phía trước dần tan biến, Hứa Thanh dã đi
tới chỗ sâu nhất bên trong cái động này.
Chỗ đó có một chỗ cái động thiên cực lớn, có thể nhìn thấy được phía trên
có một lỗ thủng lớn hơn một trượng, có thể từ đó nhìn ra bên ngoài, lúc này
hoàng hôn cũng vừa trôi qua, bầu trời đã biến thành màn đêm.
Mặt đất trong đây được đặt rất nhiều những chiếc bàn vỡ vụn, thức ăn cùng
với vô số cỗ thi thể dị tộc ngổn ngang phía dưới.
Tất cả đệ tử của An Phòng Đặc ti cũng ở chỗ này, bọn họ đang bắt sống hơn
hai mươi tên dị tộc, trấn áp bọn chúng quỳ xuống ngay ở bên trong.
Trong mắt những tên dị tộc này lộ ra hoảng sợ, trong đó có ba tên có tu vi
hai đoàn mệnh hỏa, bây giờ đều đang bị thương nặng và ánh mắt sợ hãi nhìn về
phía Hứa Thanh.
“Thượng tông, chúng ta…" Kẻ nói chuyện chính là một tên tu sĩ đang phát
ra hỏa diễm, trên người mọc đầy lân phiến, cũng là một trong Tiểu Tam Linh có
tu vi cao nhất ở đây.
Hứa Thanh không có quan tâm tới gã, hắn vung tay lên, không đợi kẻ kia
nói xong lời thì đầu người lập tức nổ tung, trực tiếp tử vong.
Một màn này khiến cho những dị tộc đầu hàng khác nhao nhao hít sâu, vô
cùng sợ hãi và không ai dám mở miệng.
Hứa Thanh cũng không nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên từng cái
bóng của những tên dị tộc nơi này, cuối cùng ngưng tụ lại ở trên người của một
tên dị tộc có cánh phía sau.
Tên dị tộc này chính là lão Nhị bên trong Tiểu Tam Linh.
Gã run rẩy nhìn Hứa Thanh, vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt
tiếp theo thần sắc của gã đột nhiên trở nên vặn vẹo, không biết làm sao mà tránh
thoát được trói buộc, nhoáng một cái đứng thẳng lên, nhắm thẳng đến cái cửa
động bên trên để bỏ chạy.
Tốc độ cực nhanh.
Nhưng trong mắt của gã bỗng nhiên lộ ra một tia hoảng sợ và cảm giác
không thể nào tin được, giống như thứ khống chế thân thể không còn là ý chí
của gã nữa.
Cũng không phải là cái bóng của Hứa Thanh.
Mà là cái bóng của bản thân tên dị tộc này!