Bộ dạng những chiếc thuyền này khác với thuyền của Thất Huyết Đồng,
chúng nó tựa như được chế tạo từ thủy tinh và linh thạch vậy, nhìn qua liền thấy
có từng tia sáng long lanh chiếu tới, những tia sáng khá là chói mắt, lúc này
đoàn thuyền đó đang từ phương hướng của Thái Ti Tiên Môn xuôi dòng mà
xuống, có thể nhìn thấy trên thuyền có không ít thân ảnh tu sĩ mặc trường sam
màu trắng.
Bên trong đa số là nữ tử, mỗi người đều đeo mạng che mặt, trên người tràn
ra chấn động tu vi không tầm thường.
"Thái Ti Tiên Môn." Hứa Thanh ngưng thần nhìn lại, lập tức nhận ra lai lịch
của đối phương, mà đoàn thuyền này cũng cách bọn họ càng lúc càng gần, thậm
chí đệ tử của song phương cũng đã có thể cách nước sông nhìn thấy bộ dáng của
nhau.
Dưới ánh mắt quét qua, Hứa Thanh cũng nhìn thấy ba người nữ đệ tử đã đến
Thất Huyết Đồng lần trước.
Mặc dù quần áo của đệ tử Thái Ti Tiên Môn đều giống nhau, lại còn đeo
mạng che mặt, nhưng khí tức của mỗi người đều khác biệt.
Hứa Thanh thiện ý quan sát, hôm ấy hắn cũng đã từng gặp ba nữ đệ tử của
Thái Ti Tiên Môn đi đến Thất Huyết Đồng, thế nên giờ phút này có thể phân
biệt nhận ra bọn họ.
Mặt khác, hắn còn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng, trên mặt cũng có một chiếc khăn che,
bộ dạng khí chất trên người đối phương cũng hoàn toàn khác với trong trí nhớ
của Hứa Thanh, nhìn qua tưởng như hai người, nếu như không phải trong ánh
mắt của nàng vẫn tràn đầy lòng tự trọng và sự cố chấp như trước, Hứa Thanh
cũng rất khó vừa nhìn liền nhận ra người này.
Người này, chính là Lý Tử Mai!
Trương Tam từng nói, Lý Tử Mai đã bị đệ tử Thái Ti Tiên Môn mang đi,
trước khi đi còn gửi cho Hứa Thanh một phong thư, bên trong lá thư cũng
không nói gì quá nhiều, đều là biểu đạt cảm tạ với hắn.
Mà giờ khắc này mặc dù Hứa Thanh nhận ra Lý Tử Mai, nhưng ở dưới ngọc
giản che lấp của Thất gia, trong mắt của Lý Tử Mai thì Hứa Thanh phía trước
lại là một người lạ lẫm.
Cho nên song phương chỉ đảo mắt nhìn qua liền riêng mình thu hồi, rất
nhanh đoàn thuyền của Thái Ti Tiên Môn rời khỏi chỗ của Hứa Thanh, đi về
phía Thái Ti Độ Ách Sơn đằng trước.
Hứa Thanh ngóng nhìn, sau một lúc lâu liền thu hồi ánh mắt.
"Trong những đồng kỳ cùng lên núi năm đó cùng ta, Chu Thanh Bằng đã
chết, Từ Tiểu Tuệ đã mất đi tâm ý tu hành, Lý Tử Mai thì gia nhập Thái Ti Tiên
Môn." Hứa Thanh có chút cảm khái, thời gian hơn bốn năm, những thứ trước
kia trong trí nhớ hắn đã trở thành một vài bức họa.
Hứa Thanh nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện, nhưng không lâu sau bỗng có
một chiếc thuyền thoát ly khỏi đoàn thuyền rời đi của Thái Ti Tiên Môn, sau khi
tách ra liền nhanh chóng tiến về phía bên bờ, Hứa Thanh mở mắt cảnh giác nhìn
qua.
Chiếc thuyền đi tới, trên thuyền là ba người nữ đệ tử Thái Ti Tiên Môn đã
đến Thất Huyết Đồng ngày đó, bên cạnh còn có cả Lý Tử Mai, các nàng cũng
không hề lên bờ, sau khi tới gần thì nữ đệ tử của Thái Ti Tiên Môn đảo mắt nhìn
qua đám người Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.
"Thất Huyết Đồng?"
Hứa Thanh gật đầu.
Nữ đệ tử của Thái Ti Tiên Môn phất tay ném ra hai khối ngọc giản, một tím
một lam, hai khối ngọc giản hóa thành hai đạo ánh sáng bay thẳng đến chỗ Hứa
Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh đứng dậy giơ tay phải lên trảo một cái, tiếp
nhận hai khối ngọc giản này, đồng thời còn bày ra bộ dạng chấn động thân thể
và sắc mặt biến hóa, phải lui về sau hơn 10 bước mới dừng lại được.
Hắn sẽ không để bản thân lộ ra sơ hở từ trên những chi tiết này.
"Đưa khối ngọc giản màu lam cho tam đệ tử của tông chủ Thất Huyết Đồng
các ngươi."
"Mà khối màu tím, đưa cho Hứa Thanh của Thất Huyết Đồng các ngươi."
Nữ tử của Thái Ti Tiên Môn nói xong, liền điều khiển con thuyền mang theo Lý
Tử Mai đi xa, mà Lý Tử Mai từ đầu đến cuối đều không nói một câu, duy chỉ có
thời điểm cuối cùng sau khi rời khỏi, nàng quay lại nghi ngờ nhìn về phía Hứa
Thanh, nhưng rất nhanh liền thu lại.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn đối phương, sau khi đối
phương hoàn toàn rời đi thì hắn cúi đầu nhìn hai khối ngọc giản trong tay một
chút, hắn cất khối ngọc giản gửi cho Tam sư huynh đi, sau đó chú ý vào khối
ngọc giản màu tím được đưa cho mình.
"Cho ta?" Hứa Thanh trầm ngâm, tản ra cảm giác dung nhập vào trong ngọc
giản, sau một khắc trong đầu của hắn liền hiện lên nội dung của ngọc giản.
"Hứa Thanh sư huynh, ta là Lý Tử Mai, ngươi còn nhớ câu nói cuối cùng
ngươi nói với ta không?"
Hứa Thanh nheo mắt lại, ngọc giản này không phải vật tầm thường, bên
trong còn có một cái khóa, cần phải trả lời chính xác vấn đề mới có thể nhìn
thấy thêm nội dung bên trong, nếu như dùng vũ lực mở ra thì nó sẽ tự động vỡ
vụn.
"Cố gắng lên, ta hy vọng thấy ngày ngươi đổi được Pháp Chu." Hứa Thanh
khắc những lời này vào trên ngọc giản.
Trong nháy mắt tiếp theo, nội dung ngọc giản bỗng nhiên cải biến.
"Hứa Thanh sư huynh, bây giờ ta ở trong Thái Ti Tiên Môn rất tốt, lần này
truyền tin cho ngươi là bởi vì phương pháp tu luyện ở Thái Ti Tiên Môn,
phương pháp của bọn họ không giống với tất cả những gì ta đã tiếp xúc khi còn
ở trong Thất Huyết Đồng."
"Thái Ti Tiên Môn cho rằng, tu vi là tu vi, cảnh giới là cảnh giới, bọn họ
không coi trọng trình độ tu vi cho lắm, bọn họ chú trọng về cảnh giới hơn."
"Mà cảnh giới này, cũng không phải là các loại cảnh giới như Ngưng Khí,
Trúc Cơ, Kim Đan, mà là ý cảnh!"
"Thái Ti Tiên Môn cho rằng ý cảnh mới là đại đạo, nhưng muốn có ý cảnh
thì cần cảm ngộ, mà độ khó khăn lại cực lớn..."
"Hứa Thanh sư huynh, những thứ này ta đều biết rõ, nhưng bây giờ ta chỉ
biết da lông, hy vọng có thể có chỗ trợ giúp cho ngươi, ngày bình thường ngươi
tiến hành cảm ngộ nhiều một chút, ta nghĩ rằng Thái Ti Tiên Môn chưa nhất
định đã chính xác, nhưng cũng có chỗ để học."
"Mặc khác, Hứa Thanh sư huynh, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, ta
đang muốn đi tham gia một cái nghi thức cảm ngộ của Thái Ti Tiên Môn, các
nàng nói cho ta biết, cái nghi thức này rất khó, thất bại sẽ chết, còn thành công
thì tính cách của ta có lẽ sẽ có một chút cải biến."
"Cái này vốn không có gì, ta vốn không thích tính cách của mình, có đôi khi
quá nhu nhược, có đôi khi lại quá trọng tôn nghiêm, thay đổi một chút cũng
tốt."
"Ta không biết mình có thể thành công hay không, cũng không biết sau khi
thành công sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, khi ngươi thu được phong thư này, có
lẽ ta đã chết, cũng có thể đã thành công."
"Nhưng vô luận như thế nào, đây là lựa chọn của ta, ta sẽ kiên trì tới cùng,
cũng sẽ càng thêm cố gắng, ta nhất định có thể, ta chỉ hy vọng tính cách của ta
sẽ không biến hóa quá lớn."
"Có lẽ lời ta nói hơi đường đột, bởi vì cái này có thể sẽ là phong thư cuối
cùng trước khi tính cách của ta chưa có thay đổi, mà ta cũng không hề có nhân
thân. Những năm này, người từng trợ giúp ta chỉ có ngươi và Trương Tam sư
huynh, ta cũng biết tại sao Trương Tam sư huynh làm vậy…Tất cả cũng bởi vì
ngươi chiếu cố ta. Nếu có chỗ quấy rầy, xin Hứa Thanh sư huynh bỏ qua cho."
"Hứa Thanh sư huynh, cuối cùng ta chân tâm chúc phúc ngươi, hy vọng
ngươi càng ngày càng tốt, vĩnh viễn luôn tốt, một mực thật tốt."
"Lý Tử Mai."