"Ý cảnh?" Đôi mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư, ngẩng đầu nhìn về phía chủ
sông, lúc này đoàn thuyền của Thái Ti Tiên Môn cũng đã dần dần không còn
tung tích nữa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Thanh nghe được từ này, lần trước
nghe là từ trong miệng vị công chúa của Hải Thi tộc, hình như là công pháp sở
tu của Hoàng trong Hải Thi tộc cũng có tương quan với cái ý cảnh này.
"Cảm ngộ ư?" Hứa Thanh thì thào trong lòng, cũng ghi nhớ việc này lại vào
trong đáy lòng, đồng thời cũng lặng lẽ chúc phúc cho Lý Tử Mai.
Thời gian tiếp theo mọi thứ đều rất thuận lợi, Hứa Thanh trước sau như một
vẫn kiên trì tu hành, cho đến khi lại trôi qua hơn một tháng, cuối cùng An
Phòng Đặc ti của Linh Hà Cốc thuộc Liên Minh Bát Tông cũng đã đi đến.
Đội trưởng cũng đã trở về, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của y, hiển nhiên cũng đã
có thu hoạch không nhỏ trong khoảng thời gian ra ngoài này, thậm chí Hứa
Thanh còn cảm giác thấy, màu da của đội trưởng hình như càng tốt hơn lúc
trước một chút.
Giống như…Vừa trải qua một lần lột da.
Nhất là khí tức trên người đội trưởng, hình như lại càng lăng lệ ác liệt hơn
trước kia.
"Đã xong?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.
"Xong rồi, ha ha ha, tiểu Thanh, ta nói với ngươi nhé, bây giờ nếu hai ta
đánh một chầu thì đã không biết ai thắng ai bại nữa rồi, ta lại cởi bỏ được thêm
một đạo phong ấn." Đội trưởng đắc ý mở miệng.
Hứa Thanh nghe vậy cũng không nói chuyện, đội trưởng đang muốn tiếp tục
nói thì đệ tử An Phòng Đặc ti của Linh Hà Cốc đã đến.
Đội trưởng biết Hứa Thanh không thích xã giao, thế nên liền đi qua giao
tiếp, rất nhanh đệ tử Linh Hà Cốc tiếp nhận lưu trú lại nơi đây, sau khi Thất
Huyết Đồng bàn giao lá cờ liền bước lên thuyền, xuôi dòng đi xuống rời khỏi
chủ sông.
Con đường trở về nhanh hơn lúc đi rất nhiều, một mặt là không cần kiểm tra
hai bờ sông dọc đường như khi đi tới, một phương diện khác là bởi vì đang
chạy xuôi dòng, cho nên tốc độ vốn của con thuyền lại được gia trì càng trở nên
nhanh hơn.
Cứ như vậy một đoạn thời gian sau, tòa hùng thành của Liên Minh Bát Tông
lại chiếu vào trong mắt của các đệ tử An Phòng Đặc ti của Thất Huyết Đồng,
trong mắt từng người đều mang theo phấn khởi.
Dẫu sao thì thời gian thi hành nhiệm vụ lần này quả thật là dài dằng dặc, đã
rất lâu bọn họ không quay về tông môn, nhưng mà thu hoạch của bọn họ cũng
không hề nhỏ, chẳng những tu vi tăng tiến, dị chất trong cơ thể cũng đã giảm
bớt trên phạm vi lớn, mà càng trọng yếu hơn đó là bọn họ đã không còn cảm
thấy lạ lẫm về đại lục Vọng Cổ nữa.
Nhìn qua Thất Huyết Đồng quen thuộc, Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra
một hơi, sau khi quay về hắn lập tức trở lại nơi cập bến của mình, sau đó lại tiếp
tục tu hành, đồng thời cũng kiểm tra lại những con tiểu hắc trùng đã hấp thu
Tiên Đống kia một chút.
Chúng nó một mực ngủ say đến tận bây giờ, rốt cuộc lúc này đã có một chút
dấu hiệu muốn thức tỉnh, Hứa Thanh nhìn qua liền cảm thấy rất chờ mong, bởi
vì khí tức của những con tiểu hắc trùng này rõ ràng đã mạnh hơn lúc trước rất
nhiều, mà lại càng thêm khó phát hiện.
Lúc này Hứa Thanh đang cố gắng mở ra đạo pháp khiếu thứ 111, cũng đang
tích cực sưu tập Hồn đan.
Nhưng pháp khiếu đã mở đến trình độ này, bất kỳ một đạo nào cũng đều cần
thiết một lượng hồn lực cực kỳ khổng lồ, Hồn đan tầm thường căn bản là không
đủ để chèo chống.
Mà Thăng Khiếu đan lại là thứ có tiền cũng không mua được, Hứa Thanh
cũng đã từng đi tìm một vòng nhưng không tìm thấy.
Nhưng đội trưởng bên kia đã mang đến cho hắn một tin tức tốt.
"Hứa Thanh, ta đã liên hệ được Ngô Kiếm Vu rồi, gã đang chạy từ Hoàng
Cấm về tông môn, dựa theo hiểu biết của ta về Ngô Kiếm Vũ, gã vừa về tông
môn thì sẽ không tiếc đại giới để truyền tống tới đây tìm chúng ta."
"Mặt khác, ta cũng đã dò hỏi rất rõ ràng về địa phương tạo hóa của Huyền U
tông, chỗ đó đích xác giống như những gì khối nham thạch khắc bích hoạ miêu
tả, đồng thời nơi này cũng được mở ra với đệ tử của những tông môn khác,
nhưng mà giá cả cực kỳ đắt đỏ, mỗi một lần tiến vào cần phải giao nộp 500 vạn
linh thạch, lại chỉ có thời gian ba ngày!"
"Nơi đó có chỗ tốt quá lớn đối với người tu hành công pháp liên quan tới
hồn, đối với Huyền U tông mà nói thì lại càng là như vậy, thông thường đều là
thiên kiêu đạt tới ba đoàn mệnh hỏa muốn trùng kích bốn đoàn mệnh hỏa mới
dám bỏ tiền đi vào trong đó để đột phá."
Đội trưởng tìm tới Hứa Thanh, ngồi trên thuyền của hắn nhanh chóng mở
miệng, sau đó liền xoa xoa bàn tay và trong mắt lóe lên tia sáng.
"Tiểu Thanh, ngươi giúp sư huynh một lần đi, sư huynh thật sự không nỡ bỏ
ra 500 vạn linh thạch, quá mắc. Ngươi xem xem, hay là …ngươi đi tìm Tử
Huyền Thượng Tiên một chuyến? Ngươi đi tới làm nũng, nhất định sẽ khiến
cho đáy lòng Tử Huyền Thượng Tiên khoan khoái dễ chịu, trực tiếp miễn phí
linh thạch cho chúng ta."
Đội trưởng nói giật dây.
"Hôm ấy người mà Tử Huyền tiền bối nhắm vào không phải ta, mà là đại sư
huynh, ngươi đi đi." Hứa Thanh vừa nghĩ tới Tử Huyền Thượng Tiên là cảm
thấy có chút căng thẳng, sau khi nghe xong lời đội trưởng nói, liền liếc mắt nhìn
đội trưởng.
"Ai nha nha, tiểu tử ngốc nhà ngươi, đây chính là nghìn vạn linh thạch đấy,
ngươi cho là ta không muốn đi sao, nhưng ta không được nha." Đội trưởng cấp
bách, vội vàng khuyên bảo.
"Tiểu Thanh, ngươi nói xem, ngươi có điều kiện tốt như thế, tại sao lại
không dùng vậy!!"
"Thanh xuân chỉ có vài năm thôi, tại sao ngươi lại ngốc như vậy." Đội
trưởng tận tình khuyên bảo, nhưng Hứa Thanh không hề nói một lời, cũng
không hề có ý định sẽ đồng ý việc này.
Hắn cũng tiếc linh thạch, nhưng đáy lòng hắn theo bản năng bài xích lời nói
của đội trưởng.
"Đây là một thế giới nhìn tu vi nói chuyện, sẽ không có ai nói gì ngươi cả,
tiểu Thanh, ngươi không cần có gánh nặng trong lòng, đây là một cái thời đại
cười nhỏ không cười lớn nha."
Đội trưởng vỗ đùi, thở ngắn thở dài bộ dạng giống như nếu y có điều kiện
như Hứa Thanh, nhất định sẽ không chút do dự làm vậy.
"Tiểu Thanh à, tại sao ngươi nghĩ mãi mà không thông vậy, nếu như ta là
ngươi, ngươi có tin bây giờ ta đã là Nguyên Anh rồi hay không, đồng thời bên
trong tông môn cũng toàn là con nối dõi của ta, cho ta thời gian mấy trăm năm,
nói không chừng cả Liên Minh Thất Tông cũng là của ta, ngươi phải chịu khó
học hỏi theo lão Tam đó nhé."
"Ngươi muốn thì tự ngươi đi đi." Hứa Thanh không hề quan tâm tới đội
trưởng.
Đội trưởng đấm ngực dậm chân, thở dài một tiếng.
"Ngươi không muốn đi cũng được, vậy ngươi cho ta mượn ít tiền, không
đúng, ngươi đưa ta tiền, ngươi còn thiếu nợ ta 500 vạn linh thạch!"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, cân nhắc chiến lực lẫn nhau một chút,
sau đó liền nhắm mắt đả tọa ngoảnh mặt làm ngơ.
Đội trưởng bất đắc dĩ, lại ở bên cạnh khuyên bảo một phen, phát hiện Hứa
Thanh đã bắt đầu nhập định, y chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, vừa đi vừa không
ngừng đau lòng vì 500 vạn linh thạch.