Mà hết thảy những thứ này, Hứa Thanh không hề cho rằng là sự tình tất
nhiên.
Hắn nghĩ tới tia kim quang hơi yếu chợt hiện rồi lại lập tức biến mất kia, chỉ
có thể nói, nếu như lúc trước Hứa Thanh không chú ý tới trên xương cổ tay lóe
lên một tia ánh sáng kim quang nhàn nhạt, vậy giờ phút này hắn sẽ không cảm
thấy có chỗ nào thần kỳ, sẽ tự nhiên mà bỏ qua những thứ nhỏ không thể cảm
thụ hay phát hiện này, bị sự phấn khởi khi thành công dung hợp độc đan chiếm
cứ tâm thần.
Nhưng lúc này nhìn lại, khi toàn bộ mọi thứ đều tăng lên một mức nhỏ tới
không thể điều tra hay cảm thụ, một cái còn có thể nói là do cơ duyên xảo hợp,
nhưng khi có quá nhiều cơ duyên xảo hợp trùng hợp như thế, vậy nhất định là
có vấn đề.
"Không đúng!"
Trái tim Hứa Thanh chấn động, chợt đứng lên, vừa muốn cúi đầu nhìn qua
cổ tay phải.
Nhưng vào lúc này, theo tòa Thiên Cung thứ ba dung hợp với độc đan, sinh
cơ của bản thân hắn cũng đã kết nối, khiến cho khỏa độc đan nguyên bản đã mất
đi linh tính lại đang xuất hiện dấu hiệu khôi phục, đúng như Hứa Thanh đã từng
đoán trước.
Dấu hiệu này, chính là một cỗ cảm giác đói khát mãnh liệt.
Thân thể Hứa Thanh run lên, bộ phận máu thịt vừa mới khôi phục bỗng
chốc lại nhanh chóng héo rũ.
Nhưng không hề hư thối như lúc trước, mà là không ngừng héo rũ, lộ ra cảm
giác đói khát mãnh liệt đến cực hạn.
Loại cảm giác này, khiến cho ánh mắt Hứa Thanh lập tức trở nên đỏ thẫm.
Giống như năm đó tu hành Kim Ô Luyện Vạn Linh.
Hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, đôi mắt đỏ lên, chợt quay đầu nhìn
lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử.
Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông xém chút nữa liền thét lên, trong khi cả
hai đều đang lạnh run và hoảng sợ mãnh liệt, ánh mắt Hứa Thanh cũng càng lúc
càng trở nên đáng sợ.
Hình như hắn có chút không khống chế nổi bản thân, trong mồm cũng tiết ra
rất nhiều nước bọt.
Cùng lúc đó bên trong biển cấm vô biên, trong một khu vực cách Nghênh
Hoàng Châu rất là xa xôi, chỗ sâu nhất nơi đáy biển, tồn tại một tòa di tích cự
đại.
Chuẩn xác mà nói, đây là một tòa phế tích ở dưới đáy biển, bị che phủ trong
bóng tối vô tận.
Nếu như có một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu qua bóng tối, có thể nhìn
đến vô số kiến trúc cổ xưa ở nơi này, không biết chúng nó đã sụp xuống bao
nhiêu năm tháng, được mai táng ở nơi này bao nhiêu năm.
Toàn bộ phế tích là một mảnh khô héo, một mảnh tĩnh mịch, trong lúc mơ
hồ có thể nhìn thấy bên trong thành trì tồn tại một số pho tượng tàn phá.
Không ngoài dự tính, những pho tượng này đều là nữ tử mặc chiến giáp màu
đen, bất kỳ cỗ nào đều tuyệt mỹ phi phàm, khí thế động trời, mà trên người của
các nàng đều có long xà màu trắng quấn quanh.
Mà ở dưới mặt đất của tòa phế tích này, dưới một nơi càng sâu trong đáy
biển, chỗ đó có một cái địa quật cực lớn.
Bên trong địa quật này cũng không tràn ngập nước biển dị chất, chỉ có một
tòa truyền tống trận cùng với một tòa tế đàn vô cùng mênh mông.
Phía trên không trung của tế đàn có một cỗ hài cốt.
Nhìn từ xương chậu của cỗ hài cốt, có thể phát hiện người này khi còn sống
là một nữ tử.
Thân thể của nàng rất cao lớn, hai bên còn có xương long xà ở khắp bốn
phía, tư thế của nàng là ngồi trên đầu rồng và đầu rắn ở bên cạnh, tựa như cả hai
đều hộ pháp vì nàng, nguyện ý đồng sanh cộng tử với nàng.
Mà phía dưới cỗ hài cốt này, bên trong tế đàn có một người thiếu nữ tướng
mạo thuần mỹ, da thịt trắng như tuyết, mặc quần áo màu trắng đang khoanh
chân ngồi ở chỗ kia.
Lông mi của nàng rất dài, giờ phút này cặp lông mi của nàng bỗng hơi run
nhè nhẹ, cho đến khi sắc mặt đỏ lên một chút, một ngụm máu tươi từ trong
miệng nàng phun ra, nhuộm hồng cả mặt đất, cũng nhuộm hồng cả kiện áo trắng
của nàng.
Trong chớp mắt khi nàng phun máu tươi ra, từ đằng xa lập tức truyền đến
một tiếng gầm cực kỳ giận dữ.
"Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng, lần này đã là lần thứ mấy rồi? Đến
cùng ngươi muốn làm gì, ngươi còn muốn sống hay không, nha đầu ngươi, thế
mà lại dám lén lút giấu ta quấn sợi ti bổn mạng vào trên người tên họ Hứa khốn
khiếp kia, a a a!!"
Theo âm thanh gào thét vang vọng, lão đầu đường Bản Tuyền tóc tai bù xù
chạy như điên từ xa đến, mặc dù trong miệng mắng nàng nhưng trên mặt lại vô
cùng đau lòng, nhanh chóng lấy ra đan dược đút cho thiếu nữ thân hình lung lay
sắp đổ.
"Linh Nhi à, thiên phú của ngươi không phải để dùng như vậy, tên khốn
khiếp kia trời sanh là quỷ đoản mệnh, thích đi tìm cái chết, ngươi không thể mỗi
một lần đều gia trì vận khí cho hắn được!"
Thiếu nữ hơi run rẩy lông mi, mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thuần khiết
không có chút tạp chất nào, biểu cảm có chút sợ hãi, nhỏ giọng mở miệng.
"Hứa Thanh ca ca mới không phải quỷ đoản mệnh."
Lão đầu đường Bản Tuyền xém chút nữa phun ra một ngụm máu, nhìn thiếu
nữ sợ hãi, lão hung hăng dậm chân một cái, than thở một tiếng.
"Nghiệp chướng quá, đáng ra ta không nên đi tới Thất Huyết Đồng bán quỷ
dị, cũng không nên lần đầu tiên nhìn thấy tên khốn khiếp kia mà không ra tay,
sớm biết như thế thì lúc vừa trông thấy hắn là ta giết chết hắn ngay, ta cũng
không hiểu nổi, các ngươi cũng không thấy nhau mấy lần, cũng không phát sinh
chuyện gì thân mật, ngươi ưa thích hắn ở chỗ nào hả?!"
Thiếu nữ nghe nói lời này, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
"Có thể ưu thích …đơn giản là ưa thích, ta cũng không biết là thích vì cái gì,
chỉ là cảm thấy rất thân cận, nhìn thấy Hứa Thanh ca ca là ta vui vẻ và trái tim
cũng đập nhanh hơn, lại rất sợ hắn chán ghét ta, mà Hứa Thanh ca ca vui vẻ thì
ta cũng sẽ rất vui vẻ."
"Ngươi, vẫn là còn quá nhỏ, ngay cả mình thích cái gì cũng không biết, sao
có thể gọi là thích được chứ, chờ về sau ngươi trưởng thành hơn, ngươi sẽ biết
mình muốn cái gì, lúc đó có khả năng mới biết rõ cái gì gọi là ưa thích!" Lão
đầu đường Bản Tuyền thành khẩn nói.
Trong mắt thiếu nữ càng mờ mịt, sau một lúc lâu liền ngẩng đầu, nhìn qua
lão đầu đường Bản Tuyền, sợ hãi mở miệng.
"A đa (nghĩa phụ, phụ thân), ta không hiểu nhiều về ưa thích của người
trưởng thành các ngươi, chẳng lẽ các ngươi bởi vì mục đích nào đó mà đi ưa
thích người ta hả? Vậy rốt cuộc đó là ưa thích của mình, hay là ưa thích đối
phương?"
Lão đầu đường Bản Tuyền sững sờ, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng khi
nhìn qua ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ trước mắt, một lát không nói ra lời.