Hứa Thanh liếc mắt nhìn lão tổ Kim Cương Tông thật sâu, nhàn nhạt mở
miệng.
"Phong ấn thì không cần, ta tin tưởng ngươi, cùng lắm thì lúc ngươi bị bắt
giữ, ta trước tiễn ngươi một đoạn đường để thành toàn lòng trung thành của
ngươi là được. Mặt khác, với chiến lực bây giờ của ngươi, chỉ có thể so với
Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa, tốc độ hơi chậm."
Toàn thân lão tổ Kim Cương Tông run lên, lập tức hoảng sợ.
Trong hoảng sợ, ý nghĩ nguy hiểm vừa mới hiện lên vừa rồi lập tức tan
thành mây khói, ánh mắt của Hứa Thanh khiến cho lão cảm thấy tựa như đối
phương nhìn thấu suy nghĩ của mình, đáy lòng căng thẳng muôn phần, càng
thêm hối hận.
Lão cảm thấy mình vẫn còn chưa cân nhắc chu toàn, không nên kêu Hứa ma
đầu này phong ấn.
Thân là khí linh, sao có thể chỉ nêu tình huống xảy ra vấn đề, mà lại không
đưa ra biện pháp giải quyết chân chính có thể thực hiện được chứ.
Khí linh như vậy, không phải khí linh tốt.
Đáng lẽ chính mình phải chủ động phong ấn bản thân, dùng cái này để biểu
lộ lòng trung thành, mới là đúng đắn.
"Đã chủ quan, đúng là đã chủ quan rồi, bây giờ Hứa ma đầu này đã cơ trí
hơn nhiều so với trước kia, về sau ta phải cân nhắc vô cùng chu toàn hơn nữa
mới được."
Nghĩ tới đây, lão tổ Kim Cương Tông vội vàng bổ cứu.
"Chủ tử, ta... Ta nghĩ rằng ta có thể đột phá!"
Hứa Thanh nhướn lông mi lên, hắn không nhìn ra lão tổ Kim Cương Tông
có dấu hiệu muốn đột phá, cùng lúc đó Ảnh Tử cũng nhanh chóng truyền ra
cảm xúc chấn động.
"Ta..... Cùng sinh..... Cộng tử..... Cũng đột phá!"
Hứa Thanh lại nhìn Ảnh Tử, nhẹ gật đầu rồi thân thể nhoáng một cái, cải
biến phương hướng không còn bay nhanh ra phía ngoài nữa, mà tìm kiếm địa
phương thích hợp để cho bọn họ đột phá.
Thời gian không lâu, Hứa Thanh đã tìm được một chỗ hạp cốc.
Trong ngoài hạp cốc đều là cây cối kỳ dị với hình dáng răng cưa, lá cây cực
lớn, có rủ xuống có uốn lượn, còn có chiếc lá đang ngọ nguậy, có thể nhìn thấy
bên trong có thi hài thú vật đang bị hòa tan.
Nhưng theo Hứa Thanh đi đến, trong thời gian ngắn toàn bộ cây cối trong
ngoài hạp cốc đều theo bản năng co rút cành lá lại, không dám tản ra chút nào.
Hứa Thanh nhăn mày lại, hắn không thích loại cảm giác này, quá mức phô
trương.
Vì vậy hắn hơi trầm ngâm một chút, gia tăng nội liễm đối với độc trong tòa
Thiên Cung thứ ba, cho đến khi nội liễm đến cực hạn, mới miễn cưỡng khiến
cho cây cối ngoài mười trượng thả lỏng xuống, nhưng bên trong mười trượng
thì vẫn còn như trước.
Đây là vị cách do độc đan dẫn đến, cũng bởi vì Hứa Thanh vừa mới dung
nhập, còn cần một ít thời gian thích ứng mới có thể điều khiển tốt hơn.
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái bay thẳng đến hạp cốc, sau khi kiểm
tra một phen liền vung tay phải lên, que sắt màu đen lập tức bay thẳng đến vách
đá, không ngừng đào móc ở đó, rất nhanh liền tạo thành một cái hang động.
Cái động này vô cùng sâu, lan tràn đến sâu trong lòng đất.
Hứa Thanh dò xét một phen, sau khi xác định không có gì đáng ngại liền đi
vào trong động đá này.
Sau khi đi vào liền phất tay một cái, vô số đá vụn bay tới che lấp cửa động,
sau đó liền tiếp tục đi thẳng đến chỗ sâu nhất của hang động.
Sau khi đi đến Hứa Thanh lại bố trí một phen ở bốn phía, sau đó mới ngồi
xuống lấy ra một chiếc đèn dầu đốt lên.
Theo ánh lửa ẩn chứa linh khí chiếu vào trên mặt Hứa Thanh, hắn bình tĩnh
mở miệng.
"Các ngươi ai trước?"
"Ta... Trước..." Ảnh Tử không thể chờ đợi được truyền ra chấn động, sau đó
liền lan tràn ra từ bên cạnh Hứa Thanh, đến trên vách tường cách đó không xa
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên.
Ảnh tử trên vách tường đã hóa thành bộ dạng một cây đại thụ, phía trên rập
rạp vô số con mắt, giờ phút này trên 100 con mắt đồng loạt mở ra, vẻ rất là bí
hiểm nhìn về phía Hứa Thanh.
"Chủ... Đan... Ăn..."
Hứa Thanh vung tay lên, những cái bình bình lọ lọ lấy được từ trong động
phủ của U Tinh Linh Tôn lập tức bị hắn cầm ra.
Sau khi Hứa Thanh kiểm tra sàng lọc, hắn đã tuyển chọn ra những đan dược
không ẩn chứa sinh cơ, nhưng bộ phận dược hiệu trong đó giống như có trọng
dụng đối với Ảnh Tử.
Chính là những lọ mà sau khi hắn tiến vào trong động phủ U Tinh Linh Tôn,
Ảnh Tử đã truyền ra chấn động khát vọng rất rõ ràng.
Lúc này ngay khi đống bình lọ vừa bay ra, ánh mắt Ảnh Tử lập tức trở nên
gấp gáp không thể chờ, tất cả con mắt đồng loạt nháy mắt, tất cả những cái bình
lọ lập tức nổ tung, đan dược bên trong cũng là như thế, tạo thành một mảnh
sương mù hỗn hợp nồng đậm, bay thẳng đến Ảnh Tử trên vách tường.
Trong nháy mắt tiếp theo, theo những sương mù này bị Ảnh Tử hút vào,
thân hình Ảnh Tử cũng run rẩy dữ dội, đồng thời còn có rất nhiều dị chất từ bốn
phía thẩm thấu đến, dung nhập vào bên trong Ảnh Tử.
Dưới sự hấp thu của Ảnh Tử, dị chất cũng đến càng lúc càng nhiều.
Một điểm tốt là vì nơi này là cấm địa, dị chất vô cùng nồng đậm, cho nên
bốn phía Ảnh Tử rất nhanh liền tạo thành một cái vòng xoáy.
Vòng xoáy không ngừng chuyển động, thân hình Ảnh Tử cũng càng dần
càng mơ hồ, cho đến cuối cùng thân ảnh của nó hoàn toàn tan biến, dung nhập
vào bên trong vòng xoáy.
Mặc dù nó tan biến, nhưng lại có một cỗ chấn động kinh khủng từ bên trong
vòng xoáy này tràn ra.
Luồng chấn động này rất mạnh, nhanh chónh vượt qua cảnh giới Trúc Cơ,
đang tăng lên tới cấp độ Kim Đan.
Bên trong còn có tiếng tim đập thình thịch, thình thịch vang vọng, khiến
người ta theo bản năng sinh ra cảm giác bất an, đồng thời cũng có thể cảm nhận
ở bên trong vòng xoáy rõ ràng hình như có một loại hình thái sinh mệnh mới
đang chuẩn bị chuyển hóa.
Hứa Thanh ngóng nhìn, hắn nghĩ đến biểu hiện của Ảnh Tử sau khi tấn chức
lần đầu tiên, không biết lần này nó còn phản lại giống như lần trước không, vì
vậy hắn đã làm xong chuẩn bị, một khi tình huống như vậy xảy ra, sẽ hoàn toàn
trấn áp nó.
Về phần lão tổ Kim Cương Tông, giờ phút này tim của lão đập vô cùng
nhanh, nhìn qua hết thảy và đáy lòng vô cùng lo lắng, cũng dâng lên một cỗ
cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Loại khí tức này..... Tiểu Ảnh ơi Tiểu Ảnh, ngươi có nhất định phải làm
như vậy hay không, ngươi làm như thế thì ta phải làm sao bây giờ?!"