Lão tổ Kim Cương Tông rất khẩn trương, đáy lòng tràn ngập lo lắng, đồng
thời lại phát hiện ánh mắt của Hứa Thanh với vẻ mong đợi nhìn Tiểu Ảnh bên
trong vòng xoáy.
Trong trí nhớ của lão tổ Kim Cương Tông, hình như Hứa Thanh chưa từng
dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía lão.
Tất cả, khiến cho tâm thần lão tổ Kim Cương Tông vùng vẫy mãnh liệt.
Cuối cùng trong hai mắt của lão xuất hiện lôi quang, hình như đã tự bức
mình đến cực hạn, sau đó cả người của lão liền trở lên điên cuồng, cũng muốn
đi thử một cái.
Thế là lão mạnh mẽ nhìn về phía Hứa Thanh.
"Chủ tử, xin ngài đưa những tấm gương kia cho ta."
Tuy lời của lão tổ Kim Cương Tông là dùng thần niệm để truyền, nhưng
Hứa Thanh lại rõ ràng cảm giác được bên trong lại lộ ra vẻ kiên quyết cùng điên
cuồng.
Vì vậy hắn liền liếc mắt nhìn lão tổ Kim Cương Tông, phất tay, tất cả những
tấm gương lớn nhỏ mà hắn thu được từ chỗ U Tinh Linh Tôn lập tức bay ra toàn
bộ.
Lão tổ Kim Cương Tông không nói hai lời, điều khiển que sắt màu đen bay
thẳng đến những tấm gương kia, nháy mắt xuyên thấu rồi khẽ hấp một hơi,
trong khi tấm gương vỡ vụn, bên trong mơ hồ truyền ra một tiếng kêu thảm
thiết, hình như khí linh trong đó đã bị lão tổ Kim Cương Tông thôn phệ.
Hứa Thanh đã kiểm tra qua cái gọi là khí linh này, đây cũng không phải là
khí linh nguyên vẹn, chỉ có thể coi như là một chút ý thức mà thôi, cách thực sự
trở thành khí linh còn thiếu rất xa.
Sau đó là tấm gương thứ hai, thứ ba, thứ tư..... Trong chớp mắt, lão tổ
Kim Cương Tông liền cắn nuốt bảy thành những tấm gương ở đây, lúc này bốn
phía quanh bản thân lão cũng tràn ngập tia chớp, cả người tựa như sắp đồng hóa
cùng tia chớp, trong miệng càng truyền ra từng trận gào thét.
Một màn này cũng khiến cho Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn, hắn cảm
thấy lão tổ Kim Cương Tông đích xác là đang liều mạng.
Trên thực tế thì tình trạng như bây giờ đã là cực hạn của lão tổ Kim Cương
Tông, lão rất khó thôn phệ thêm nhiều hơn nữa, mà lão cũng không có bất luận
chút nắm chắc nào về việc đột phá.
Nhưng sau khi phát hiện Hứa Thanh đang chú ý tới mình, lão tổ Kim Cương
Tông liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Mà đúng lúc này, Ảnh Tử bên trong vòng xoáy bỗng nhiên tràn ra chấn
động mãnh liệt, trong đó mơ hồ có từng trận gào thét không giống tiếng người
truyền ra, âm thanh xuất hiện khiến linh hồn chấn động.
Hứa Thanh ngưng thần nhìn lại.
Lão tổ Kim Cương Tông im lặng, nhìn những tấm gương còn lại, hô hấp trở
nên dồn dập, con mắt đỏ lên và gào thét một tiếng vọt tới.
Nuốt không nổi, cũng phải cố mà nuốt.
Lão nghĩ tới việc nếu mình không cách nào tấn cấp, mà Ảnh Tử lại thành
công, như vậy thì lão nhất định sẽ không được coi trọng, mà khi lão không được
coi trọng, cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị Ảnh Tử ức hiếp và bị khinh thường,
sau đó sẽ vô lực phản kháng.
Sau vô lực phản kháng thì dễ dàng bị Ảnh Tử âm chết, không bị âm chết
cũng sẽ bị Hứa ma đầu đưa ra làm pháo hôi, không làm pháo hôi cũng sẽ bởi vì
thực lực quá yếu mà bị đối thủ làm tổn thương hoặc là bị cướp đi, sau đó sẽ bị
Hứa ma đầu nhất niệm giết chết.
Không thành công, chính là chết, thành công, mới sống tiếp.
Sau khi trong đầu lão tổ Kim Cương Tông hiện ra những suy nghĩ này, lão
liền trở nên hoàn toàn điên cuồng.
Chớp mắt khi lão điên cuồng, Tiểu Ảnh bên đó cũng tương tự như vậy, chấn
động tràn ra từ bên trong vòng xoáy càng lúc càng thêm kinh khủng, tiếng gầm
cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn, lúc này, bên trong vòng xoáy mơ hồ có một
đoàn bóng đen bay lên.
Đoàn bóng đen này là một hình vuông, đen nhánh một mảnh, hình dáng
dường như là một cây cột hình vuông màu đen.
Giờ phút này hình vuông màu đen chậm rãi xuất hiện bên trong vòng xoáy,
mà mỗi lần xuất hiện nhiều thêm một tấc, tiếng gào thét liền thê lương thêm một
phần, dị chất từ bát phương tràn vào lại càng nồng đậm thêm một chút, hình như
Ảnh Tử đang toàn lực vùng vẫy.
Quá trình này kéo dài trọn vẹn tới bốn canh giờ, sau khi vô tận dị chất tràn
vào, vòng xoáy bỗng truyền ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tiếp đó
vòng xoáy bỗng nhiên tiêu tán.
Theo vòng xoáy tiêu tán, một cái bóng thật lớn xuất hiện ở trên vách tường,
vô cùng rõ ràng!
Hứa Thanh thay đổi sắc mặt.
Đó là một cái bóng đen dài dựng thẳng, phía trên quấn quanh một mảnh vải
màu xám.
Trên vải dính lây một chút máu tươi màu đen, tràn ra vẻ quỷ dị và bí ẩn.
Mà cái bóng đen nhìn như là một mặt phẳng chiếu vào trên vách tường,
nhưng lại cho Hứa Thanh cảm giác như là một khối lập thể, giống như là một
cái quan tài màu đen!
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm thụ như thế đối với Ảnh Tử, cho dù lúc trước
khi Ảnh Tử tấn cấp trở thành cái cây cũng đều không có loại biến hóa này,
nhưng lần này lại không giống vậy.
Nếu như ví von Ảnh Tử lúc trước là một bức họa, vậy Ảnh Tử bây giờ, tựa
hồ là vật vẽ từ trong tranh đi ra.
Hứa Thanh cảm thụ điều này rất rõ ràng.
Chẳng những như thế, phía trên quan tài màu đen còn có chấn động không
tầm thường tràn ra, giống như Kim Đan mở ra Thiên Cung vậy.
Mà điều càng làm cho ánh mắt Hứa Thanh lóe lên tinh mang, đó là lúc này
trên quan tài màu đen đột nhiên có con mắt mở ra.
Vô số con mắt, rập rạp rất nhiều, tất cả đều là đồng tử dựng thẳng.
Trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đếm rõ bao nhiêu, tràn ngập
toàn bộ vị trí trên quan tài màu đen, thậm chí còn có thêm con mắt xuất hiện ở
trong ánh mắt chiếu ra.
Giờ phút này sau khi những con mắt này mở ra, bên trong tất cả con mắt đều
lộ ra vẻ lạnh lùng cực hạn, thế mà lại có vài phần tương tự cùng con mắt của
Thần Linh mà Hứa Thanh đã từng chứng kiến.
Hình như chúng sinh trong ánh mắt này, đều là tồn tại cấp thấp, từ cấp độ
sinh mệnh so sánh thì giống như là trời và vực vậy.
Nhất là cái loại thái độ cao cao tại thượng bao quát tất cả này, khiến cho
trong mắt Hứa Thanh lập tức tràn ra băng hàn còn lạnh hơn những ánh mắt lạnh
lùng đó.
"Lại muốn tìm chết?"
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
Lời nói vừa ra, chiếc quan tài màu đen liền run lên bần bật, dường như thứ
gì đó đã từng khắc sâu trong ký ức lại lần nữa hiện ra, khiến cho thái độ ngạo
nghễ vừa mới đột phá lập tức sụp xuống, trong nháy mắt tiếp theo, những con
mắt trên chiếc quan tài liền tràn ra vẻ nịnh nọt theo bản năng.
"Chủ... Ta... Nghe lời..."
"Sau khi tấn cấp vẫn không cách nào nói năng đầy đủ, giữ ngươi có tác dụng
gì!" Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại càng lúc càng băng
hàn, trên người còn tràn ra ánh sáng tím, độc đan trong tòa Thiên Cung thứ ba
cũng đồng thời hơi nhảy lên.
Trong thời gian ngắn, Ảnh Tử lập tức run rẩy mãnh liệt, tất cả con mắt đều
lộ ra vẻ hoảng sợ, vô cùng căng thẳng, lần nữa dập đầu, truyền ra chấn động nói
lắp.
"Ta... Mạnh... Hữu dụng..."
"Có tác dụng... gì?" Hứa Thanh hỏi một câu