Quang Âm Chi Ngoại

Chương 761




Trong chốc lát, mảnh vải trên người Ảnh Tử tróc ra, bay về phía Hứa Thanh,

cuối cùng trôi lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn thoáng qua.

"Cấm kỵ... Hút khô..."

Hứa Thanh nhíu mày, theo bản năng nhìn lão tổ Kim Cương Tông, nhưng

lúc này lão tổ đang cắn nuốt tất cả tấm gương, đang run rẩy hấp thu khí linh,

không cách nào phiên dịch.

Vì vậy Hứa Thanh liền nhàn nhạt mở miệng.

"Nghe không hiểu."

Ảnh Tử lập tức cảm thấy cấp bách, càng lúc càng run rẩy, cuối cùng dứt

khoát phân ra một chút bóng của mình, bắt đầu vẽ tranh, trong tấm hình vẽ ra

thân ảnh Hứa Thanh, hắn đưa cho một gốc cây dập đầu trước mặt mình một cái

vật phẩm.

Hứa Thanh nhìn qua cảnh tượng, nghĩ lại lúc trước mình đưa một khối mảnh

vỡ cấm kỵ cho Ảnh Tử, giờ phút này nhìn lại tấm vải này, có chút kinh ngạc.

“Sau khi ngươi hấp thu dị chất bên trong mảnh vỡ kia, bây giờ nó đã biến

thành cái dạng này?"

Ảnh Tử biến thành quan tài lập tức lắc lư, tựa như đang lắc đầu.

Hứa Thanh lần nữa nhíu mày, mà Ảnh Tử cũng kịp phản ứng, trong nháy

mắt lập tức truyền đi cảm xúc.

"Quên... Hận Kim Cương... Phải..."

Hứa Thanh nhìn qua tấm vải màu xám trước mặt, nhìn bên trên tấm vải có

rất nhiều khu vực đều nhiễm máu tươi màu đen, cho hắn cảm giác giống như

được xé xuống từ trên vải quấn xác chết vậy.

Nhưng bên trên hết lần này tới lần khác lại không có bất kỳ mùi tanh hôi

nào, ngược lại còn tràn ra từng trận khí tức tiên linh.

Điều này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy có chút kỳ dị, sau khi cầm vào

trong tay, ánh mắt của hắn lập tức ngưng tụ, buông tay ra nhìn vào lòng bàn tay

của mình.

Chỗ đó có rất nhiều miệng vết thương rất nhỏ, dường như do tấm vải này

đâm xước, chỉ cần hơi cầm ở trong tay cũng sẽ bị nó đâm bị thương.

Về phần cách dùng cụ thể, Hứa Thanh còn cần phải nghiên cứu, vì vậy liền

tạm thu hồi, nhìn về phía Ảnh Tử.

"Chỉ vậy?"

Mắt thấy Hứa Thanh không hài lòng, Ảnh Tử căng thẳng, vội vàng truyền ra

chấn động.

“Dung hợp..... Biến... Cực hạn....."

Ảnh Tử nói xong, cái nắp quan tài bỗng nhiên mở ra, dưới từng trận âm

thanh cọt kẹt..t..tttt chói tai vang lên, nắp quan tài chậm rãi mở ra, lộ ra một

mảnh đen nhánh bên trong.

"Chủ... Tiến vào..." Ảnh Tử nịnh nọt.

Hứa Thanh nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Ảnh Tử thật sâu.

Sau khi trầm ngâm một lúc, dù Ảnh Tử đã tấn cấp nhưng hắn cũng có nắm

chắc có thể trấn áp nó, cho nên nếu như nó có ý nghĩ nghịch phản, hắn cũng

không định lưu lại.

Thế là hắn liền đứng dậy, bước một bước trực tiếp đi vào bên trong quan tài,

theo hắn bước vào, nắp quan tài chậm rãi đập lại.

Kín kẽ không một kẽ hở, thân thể Ảnh Tử run rẩy và vô số con mắt đồng

loạt khép kín, trong chốc lát thân thể của nó tựa như đã thành chất lỏng, cứ thế

lõm vào, không ngừng co rút dần vào bên trong, bao phủ thân hình Hứa Thanh.

Thân hình của hắn bị Ảnh Tử bao phủ, đã biến thành một mảnh đen nhánh,

lúc này Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ ra một tia chấn động

mãnh liệt.

Hắn cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, sau đó thân thể hơi nhoáng một

cái, lúc này tốc độ của hắn cực nhanh, siêu việt lúc trước rất nhiều, sau đó hắn

lại tung một quyền ầm ầm đánh vào vách tường.

Toàn bộ vách tường trong chốc lát trở thành tro bụi, lực lượng còn dư lại

vẫn còn tiếp tục ảnh hưởng, cho đến khi một cái động to đến ngàn trượng xuất

hiện ở trước mặt Hứa Thanh.

Tâm thần Hứa Thanh cuộn sóng, đây vẫn không phải là toàn bộ lực lượng

của hắn lúc này, đây chỉ là một quyền sau khi hắn đã kiềm chế sức mạnh của

mình.

Lúc trước hắn không cách nào làm được trình độ như này.

Hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn dập, nội thị bản thân.

Giờ phút này hắn có thể cảm nhận được, bất luận là phương diện phòng hộ,

tốc độ hay là sức mạnh, tất cả mọi thứ đều đạt đến một trình độ vô cùng kinh

người.

Mà trong cơ thể lại là một mảnh đen nhánh, hắn không nhìn thấy Thiên

Cung của mình, không thấy tu vi của mình, không thấy pháp lực của mình, tựa

hồ trong một cái chớp mắt, hết thảy mọi thứ của hắn đều đã biến mất.

Mà thứ đổi lấy khi bọn chúng biến mất, đó là một thân thể với lực lượng

kinh người lúc này.

Hứa Thanh trầm ngâm, tâm niệm vừa động thì lớp bóng đen nhánh bao phủ

bên ngoài thân thể lập tức co lại, cho đến khi lộ ra làn da nguyên bản của hắn,

tất cả bóng đen đều hội tụ vào mi tâm của hắn.

Sau đó liền tạo thành một con mắt dọc màu đen ở đó, ánh mắt trong đó …

đang tự hành di động.

“Đây là một loại bí pháp của Ảnh Tử sau khi tấn cấn, có thể dung hợp cùng

một chỗ với ta."

Hứa Thanh thì thào, giơ tay lên bấm niệm pháp quyết, nhưng không hề có

bất cứ pháp thuật nào được thi triển ra ngoài.

"Sau khi dung hợp, pháp thuật của ta liền tan biến, đã biến thành một tu sĩ

luyện thể đơn thuần, nhưng vẫn còn có thể sử dụng độc."

"Mà lực lượng thân thể lại vô cùng cường hãn, cho ta cảm giác chiến lực đã

vượt qua bốn cung, hẳn là đạt đến trình độ năm cung, lại còn thuần túy là lực

lượng thân thể năm cung, cực kỳ đáng sợ."

Gợn sóng trong lòng Hứa Thanh vẫn không ngừng lên xuống như trước, lần

này hắn có thể cảm nhận được, từ sau khi rời khỏi Tam Linh Trấn Đạo Sơn,

thực lực của hắn đã xuất hiện một lần thuế biến nghiêng trời lệch đất.

Đây là do hắn góp ít thành nhiều, là tất cả tích lũy của hắn, sau khi đạt tới

trình độ nhất định liền bộc phát.

Sau khi lần nữa cảm thụ trạng thái hiện tại của mình, theo tâm niệm Hứa

Thanh vừa động, con mắt màu đen trên mi tâm của hắn khuếch tán ra toàn thân,

sau đó lại tiếp tục tản ra ngoài, lại biến thành một cỗ quan tài màu đen.

Quan tài lại mở nắp ra, Hứa Thanh từ trong đi ra.

Phất tay một cái, ảm hồn hỏa màu đen lại xuất hiện, Thiên Cung trong cơ

thể cũng đều khôi phục như thường, tất cả khôi phục khiến cho Hứa Thanh càng

thêm xác định một điều, bí thuật sau khi Ảnh Tử tấn cấp thu được, chính là một

loại bí pháp dung hợp.

“Không tệ!" Hứa Thanh gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Nhìn thấy Hứa Thanh thoả mãn, Ảnh Tử trở nên kích động.

"Chủ..... Ta..... Nghe lời....."

Ảnh Tử nhanh chóng bày tỏ thái độ, đây là tri thức mà nó học được từ lão tổ

Kim Cương Tông, giờ phút này nó rất là vui mừng, đồng thời cũng hoàn toàn

thả lỏng cõi lòng, vì vậy liền mang theo vẻ khiêu khích cùng khinh thường, nhìn

qua phía lão tổ Kim Cương Tông còn đang run rẩy dày vò.