Làm xong những thứ này, Hứa Thanh lại kiểm tra tỉ mỉ thêm một phen nữa,
sau khi xác định hoàn hảo mới thu hồi ánh mắt, nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh
khoanh chân ngồi trên gương đồng cũng mở mắt ra.
"Hóa ra đây là pháp bảo Cấm Kỵ." Hứa Thanh thì thào.
Hắn cảm thấy sư tôn nói rất đúng, hắn cần phải tự thân đi thích ứng cách
vận hành của pháp bảo Cấm Kỵ, nếu không có loại thể nghiệm này, mà chỉ vẻn
vẹn đứng quan sát từ bên cạnh, vậy thì rất khó chân chính cảm nhận được sự
cường hãn và sự đặc thù của pháp bảo Cấm Kỵ.
"Mặc dù không biết hiệu dụng cụ thể của pháp bảo Cấm Kỵ bên Phong Hải
Quận là gì, nhưng có thể tưởng tượng ra một điều, nó chắc chắn không có cách
nào nhìn rõ ràng như cổ kính được, nhưng ở dưới thần niệm của khí linh, muốn
che giấu có lẽ rất khó."
Hứa Thanh trầm ngâm một lát, nhắm hai mắt lại, tiếp tục cảm ngộ pháp bảo
Cấm Kỵ vận hành.
Thời gian cũng cứ như vậy chậm rãi trôi, một tháng rất nhanh liền qua đi.
Trong một tháng này, Hứa Thanh mỗi ngày đều cảm thụ pháp bảo Cấm Kỵ,
cũng nhiều lần kỹ càng quan sát bản thân, liên tục điều chỉnh cho đến khi tiếp
cận hoàn mỹ, hắn mới cảm thấy chính thức yên tâm.
Bây giờ hắn cực kỳ tự tin, sau khi hắn đi vào Quận Đô, cho dù bị thần niệm
của pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô đảo qua, hắn cũng sẽ không bộc lộ ra bất
cứ bí mật gì.
Tất cả nhưng thứ nó nhìn thấy, đều là thứ mà hắn chủ động lộ ra.
Còn có một thu hoạch nữa, đó là trình độ quen thuộc của hắn đối với cảm
giác thần niệm tới từ pháp bảo Cấm Kỵ, bây giờ Hứa Thanh có thể lập tức nhận
ra thần niệm hội tụ ở trên người mình là đến từ người, hay là đến từ pháp bảo.
Mà hắn cũng đã hiểu rõ tại sao mỗi lần sử dụng pháp bảo Cấm Kỵ đều sẽ
hình thành dị chất, bởi vì uy lực của pháp bảo Cấm Kỵ quá lớn, thế nên lúc sử
dụng sẽ đặc biệt hấp thu một lượng lớn linh năng.
Dị chất bên trong linh năng cũng tự nhiên tích lũy lại trên bản thân pháp bảo
Cấm Kỵ, lại còn rất khó tiêu tán, cho đến khi tích lũy đạt cực hạn, liền biến
pháp bảo Cấm Kỵ trở thành phế bảo.
Cho nên bất kỳ một đại tông hay đại tộc nào, đều sẽ không sử dụng pháp
bảo Cấm Kỵ quá độ, chỉ có như thế mới có thể tiếp tục sử dụng lâu dài.
Điều này cũng khiến cho phần lớn pháp bảo Cấm Kỵ chia làm hai trạng thái,
toàn diện mở ra và vận hành hằng ngày, lúc toàn diện mở ra uy lực của nó mới
đạt tới trạng thái lớn nhất.
Mà tình huống như vậy cũng thường là dùng để chống đỡ kẻ thù bên ngoài
hoặc là khởi xướng tiến công.
Ngày bình thường thì chỉ vận hành hằng ngày là chủ yếu.
Nhưng mà coi như là vận hành hằng ngày, cũng sẽ tồn tại một đoạn thời
gian suy yếu, thời gian này không cố định, dựa theo từng pháp bảo Cấm Kỵ
khác biệt, cần một người giỏi về tính toán mới có thể biết được thời gian đó.
Sau khi hiểu ra hết thảy, Hứa Thanh cũng đã càng dần càng hiểu rõ hơn đối
với công việc của người chưởng bảo, địa phương nhìn tới cũng càng ngày càng
nhiều, nhưng mỗi lần hắn đều chỉ đến điểm là dừng, rất kiềm chế.
Nhưng cho dù là như thế, hắn vẫn không tránh khỏi gặp phải một chút tình
huống nguy hiểm.
Hắn thấy được một tòa quỷ thành liên miên không dứt ở trong biển rộng,
trong đó có vô số quỷ dị, tựa như tự tạo thành một thế giới.
Hắn từng thấy ở chỗ sâu dưới đáy biển có một người khổng lồ sáu chân cầm
trong tay một cái xiên lớn, mang theo chấn động Thần Tính kinh người, tựa như
đi tuần tra, từng bước dấy lên sóng biển mà đi.
Hắn còn nhìn thấy lão tổ Hải Tích, đối phương vô cùng kinh khủng, mỗi
một mảnh lân giáp trên thân thể đều ẩn chứa uy năng khủng bố, thần uy mênh
mông, du tẩu như rồng.
Còn thấy ở dưới đáy biển sinh trưởng ra từng con mắt.
Đa số thời gian những con mắt này đều sẽ khép kín, nhưng một khắc khi
chúng nó mở ra, khắp nơi trên biển liền hình thành những vòng xoáy cực lớn,
khiến cho sóng biển cuộn trào, kinh thiên động địa.
Biển cấm tràn đầy hung hiểm, cũng tràn đầy những thứ không rõ.
Ngoại trừ những vật còn sống, Hứa Thanh còn nhìn thấy những khe hở như
vực sâu.
Có khe hở tồn tại dưới đáy biển, có khe hở lại tồn tại ở trong cấm khu Nam
Hoàng Châu.
Những khe hở vực sâu này tràn ra sương mù đen nhánh, sâu không lường
được, đồng thời cũng giống như Quỷ Động vậy, bên trong thường thường có
tiếng gào thét thê lương truyền ra.
Thậm chí vào một đêm nọ, Hứa Thanh còn nhìn thấy vô số linh hồn.
Những linh hồn kia từ phía Nam Hoàng Châu bay tới, bọn chúng đứng xếp
hàng trên bầu trời, rồi bay về phía trước.
Đứng ở phía trước đội ngũ là một thân ảnh cầm trong tay một cây roi mọc ra
song giác.
Dưới thân ảnh ấy xua đuổi, từng linh hồn bay vào một cái cánh cửa đột
nhiên mở ra ở trên trời, theo ngay phía sau, là từng trận âm thanh nhắm nuốt
truyền ra.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua cánh cửa kia thì trong đầu liền nổ vang,
xém chút nữa hình thần câu diệt, cũng lập tức bị cắt đứt trạng thái dung hợp
cùng với cổ kính thanh đồng, há miệng phun ra máu tươi.
Sau lần đó hắn phải nghỉ ngơi năm sáu ngày, cũng kìm xuống kinh hãi trong
lòng, tiếp tục dung nhập với cổ kính thanh đồng.
Dù hắn đã cực kỳ cẩn thận, nhưng chỉ vào nửa tháng sau, khi hắn thấy được
một khu thần miếu trên một hòn đảo nhỏ.
Không phải đạo miếu Thái Thương, mà là một tòa miếu thờ tế bái Thần
Linh, nằm ở trên một hồn đảo hẻo lánh chìm trong sương mù.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, hai mắt liền trở nên đau đớn, không dám tiếp
tục.
Tất cả những việc đó, khiến cho hắn càng thêm hiểu rõ hơn về cái thế giới
này, đồng thời cũng sâu sắc hiểu rõ những gì sư tôn nhắc nhở.
Sau khi trở thành người chưởng bảo của pháp bảo Cấm Kỵ này, nếu như
không kìm chế bản thân, sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên trong những ngày tiếp theo, Hứa Thanh không nhìn tới những nơi
không biết nữa, mà chỉ tập trung nghiên cứu thêm về quy luật vận hành của
pháp bảo Cấm Kỵ, đồng thời cũng xem xét phạm vi nhỏ ở bốn phía xung quanh.
Cho đến khi cách thời điểm hắn phải xuất phát đến Phong Hải Quận chỉ còn
nửa tháng, ngày hôm nay Hứa Thanh vẫn như thường ngày, vẫn mượn nhờ cổ
kính thanh đồng quan sát bốn phía, nhưng một khắc khi đảo qua biên giới Thi
Cấm, thần sắc của Hứa Thanh bỗng nhiên hơi động.
Hắn thấy được Triệu Trung Hằng, thấy được Đinh Tiêu Hải.
Lúc này hai người bọn họ đang ở biên giới Thi Cấm, dưới từng trận khói
đen nồng đậm, cả hai đang toàn lực điều khiển Pháp Thuyền dưới thân, nhanh
chóng bỏ chạy ra phía ngoài.
Phía sau của bọn họ là từng đám sương mù kịch liệt cuộn mình, mặt biển
cũng hình thành từng vòng xoáy, bên dưới trồi lên vô số cánh tay héo rũ muốn
bắt bọn họ lại.
Mà bên trong sương mù còn hiện ra rất nhiều những sợi tóc đen, từng sợi
từng sợi bay đến, như muốn đan dệt kéo bọn họ vào bên trong.
Tình cảnh tràn ngập nguy cơ.
- -----
Cầu đề cử Ngọc Phiếu.