Con mắt của Hứa Thanh co lại, cố hết sức kiềm chế cảm giác muốn nhìn
vào nơi sâu hơn trong Thi Cấm, hắn nhớ tới lời nhắc nhở của sư tôn, xoay
chuyển ánh mắt đảo qua những khu vực khác bên ngoài Thi Cấm.
Hắn thấy được hơn mười người đệ tử của Liên Minh Bát Tông, bọn họ đang
tách nhau ra, tất cả đều đang ra sức chạy trốn.
Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, bốn phía hiện ra rất nhiều
những cánh tay người chết, không ngừng vùng vẫy.
Một màn này khiến cho Hứa Thanh nghĩ đến tin tức nghe được vào hơn một
tháng trước, khi hắn vừa định xuất phát tới Hải Thi tộc thì nghe thấy liên minh
có đệ tử mất tích ở biên giới Thi Cấm, dựa theo quy định của liên minh, một
nhóm đệ tử sẽ được an bài tới đây để kiểm tra tình huống, mà những người
này... Chính là nhóm đệ tử tới kiểm tra kia.
Đầu tiên Hứa Thanh thông qua pháp bảo Cấm Kỵ để truyền lại phát hiện
của mình về cho tông môn, mà trong khi hắn làm điều này, bên phía của Triệu
Trung Hằng và Đinh Tiêu Hải cũng đồng thời xuất hiện kịch biến.
Sau lưng hai người đột nhiên hiện ra rất nhiều sợi tóc, tốc độ của chúng nó
cũng trở nên nhanh hơn so với lúc trước, bay thẳng đến phía bọn họ.
Có thể nhìn thấy những sợi tóc này sẽ lập tức bay phủ bọn họ, nhưng vào
lúc này thần sắc của Đinh Tiêu Hải lập tức lộ ra một tia hung ác, đột nhiên ra
tay đánh một chưởng về phía Triệu Trung Hằng.
Mặc dù hai người đều là Trúc Cơ, nhưng Đinh Tiêu Hải đã đạt đến cảnh giới
hai đoàn mệnh hỏa từ sớm, không hề tầm thường.
Về phần Triệu Trung Hằng, gã còn cách hai đoàn mệnh hỏa mấy đạo pháp
khiếu nữa, giờ phút này cho dù gã cũng có đề phòng trong lòng, nhưng vẫn vô
lực phản kích và né tránh.
Trong chốc lát khi Đinh Tiêu Hải đột nhiên ra tay, Triệu Trung Hằng lập tức
điên cuồng phun máu tươi, Pháp Thuyền dưới thân gã cũng rung động lắc lư,
xuất hiện khe hở, trở nên bất ổn và dừng lại một nhịp, mà những sợi tóc kia
cũng đã truy kích đến nơi, nhanh chóng quân quanh Pháp Thuyền của gã.
"Đinh Tiêu Hải!" Triệu Trung Hằng phát ra tiếng kêu thê lương, trong thần
sắc mang theo phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Tiêu Hải, nhưng giờ phút
này Đinh Tiêu Hải cũng không thèm quay đầu lại, sau khi lấy gã làm mồi nhử
liền nhanh chóng bay về phía xa xa.
Lúc này Pháp Thuyền của Triệu Trung Hằng đã bị những sợi tóc kia quấn
quanh kéo lại, chỉ có thể tự thân lao ra, vứt bỏ Pháp Thuyền mà chạy, nhưng tốc
độ của gã chậm hơn những sợi tóc kia quá nhiều, dần dần bị rất nhiều sợi tóc
cùng với những bàn tay người chết trên mặt biển quấn quanh.
Nguy cơ sinh tử mãnh liệt ập đến, cảm giác tuyệt vọng xuất hiện, Triệu
Trung Hằng gào thét, lấy pháp bảo hộ thân mà gia gia cho ra sử dụng, nhưng tác
dụng của nó ở nơi này cũng không quá lớn.
Dù có thể phá vỡ một con đường, nhưng rất nhanh lại bị đông đảo sợi tóc và
cánh tay quấn tới.
Xa xa, hình bóng của Đinh Tiêu Hải đã trở nên mơ hồ, sự tồn tại của Triệu
Trung Hằng đã hấp dẫn phần lớn quỷ dị, khiến cho Đinh Tiêu Hải thành công
tránh thoát được nguy cơ hung hiểm lần này.
Về phần âm thanh thê lương của Triệu Trung Hằng, Đinh Tiêu Hải đã nghe
được, nhưng gã cũng không thèm quan tâm.
Triệu Trung Hằng không phải là đệ tử đầu tiên trong tông môn mà Đinh
Tiêu Hải đã lừa giết, chỉ cần có thể sống tốt, gã không quan tâm tới những
người khác thế nào.
"Đúng là một bông hoa lớn lên trong nhà ấm, không biết cách làm người,
dám vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt ta, ngươi coi Đinh Tiêu Hải ta là
cái gì!"
"Ngoại trừ có một gia gia tốt ra thì không có gì cả, một người ngu xuẩn như
thế, vốn cũng không sống được quá lâu trong cái thế đạo này, đã định trước sẽ
bị người khác giết chết, đã như vậy, còn không bằng chết có giá trị chút."
"Ta sống sót, mới là trọng yếu nhất." Gương mặt Đinh Tiêu Hải không chút
cảm xúc, tăng tốc nhanh hơn, tan biến ở trong sương mù.
Nhưng do nhận thức chưa đủ, cho nên căn bản Đinh Tiêu Hải không biết
được năng lực chân chính của pháp bảo Cấm Kỵ Thất Huyết Đồng, lại càng
không biết lúc này Hứa Thanh đang dung nhập với pháp bảo Cấm Kỵ mà chú ý
đến nơi đây, nhìn thấy được tất cả mọi thứ vừa xảy ra.
Nhưng Hứa thanh không có bất kỳ đánh giá nào đối với việc này.
Đứng trên lập trường của Đinh Tiêu Hải, vì sống sót thì gã làm thế không
sai, đồng dạng đứng trên lập trường của Triệu Trung Hằng, cũng là đạo lý như
thế.
Nhưng mà đứng trên lập trường của Hứa Thanh, trong hai người kia, hắn
không thích Đinh Tiêu Hải.
Về phần Triệu Trung Hằng, Hứa Thanh nhìn qua biểu cảm tuyệt vọng của
gã, suy nghĩ một chút rồi truyền ra thần niệm về phía khí linh của cổ kính thanh
đồng.
"Hội tụ hình chiếu phân thân, phủ xuống nơi này."
Hầu như nhát mắt khi thần niệm của Hứa Thanh truyền ra, cổ kính thanh
đồng liền vang lên từng trận âm thanh vù vù, bên trên lập tức phát ra những tia
sáng lập lòe, phía trên cũng đột nhiên xuất hiện một con mắt mở ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo ánh sáng vô cùng chói mắt trực tiếp bắn
ra từ trên cổ kính thanh đồng, xuyên thẳng qua hư vô bắn tới biên giới Thi Cấm,
xuyên thấu sương mù, chiếu thẳng xuống trước mặt Triệu Trung Hằng.
Trong khi Triệu Trung Hằng hiện ra thần sắc không cách nào tin, đạo ánh
sáng đột nhiên xuất hiện ở phía trước gã bỗng nhiên phân tán ra vô số hạt bụi,
hóa thành từng vết sáng lốm đốm, sau đó lại hội tụ vào cùng một chỗ, tạo thành
thân ảnh Hứa Thanh.
"Hứa Thanh!" Con mắt Triệu Trung Hằng trợn to, sắc mặt lập tức trở nên
mừng như điên.
"Cứu ta, Hứa Thanh cứu ta!" Thân thể Triệu Trung Hằng bị rất nhiều bàn
tay người chết giữ lấy, trên người còn có rất nhiều sợi tóc màu đen quấn quanh,
chỉ còn nửa người ở trên biển, không ngừng vùng vẫy, nhưng vẫn đang chậm rãi
trầm xuống.
Hứa Thanh cảm thụ trạng thái thân thể một chút, đây là lần đầu tiên hắn
dùng cổ kính thanh đồng tạo ra hình chiếu phân thân, trong cảm giác của hắn,
thân thể này chỉ là hư ảo, thực lực cũng có chênh lệch không ít cùng với bản
thể.
Không có Ảnh Tử, cũng không có túi trữ vật, ba tòa Thiên Cung trong cơ
thể cũng đều là hư ảo, độc đan và Quỷ Đế Sơn cùng với Tử Nguyệt, tất cả đều
không có.
Thực lực tổng thể, chỉ là một tu sĩ Kim Đan mở ra ba tòa Thiên Cung bình
thường.
"Xem ra hình chiếu phân thân, vẫn tồn tại một vài khuyết điểm."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, giơ tay phải lên vung một cái về phía
trước.
Nước biển màu đen bốn phía bỗng nhiên dấy lên, hóa thành từng trận sóng
lớn, bay thẳng tới phía Triệu Trung Hằng đang cầu cứu, những nơi đi qua thì
những cánh tay người chết kia nhao nhao tan vỡ, những sợi tóc quấn quanh
cũng đều nháy mắt vỡ vụn.
Mặc dù chiến lực không bằng bản thể, nhưng với tu vi Kim Đan ba tòa
Thiên Cung, chỉ cần hắn không bước vào chỗ sâu trong Thi Cấm, vẫn là có thể
ứng phó được những thứ quỷ dị này.
Giờ phút này theo lực lượng sóng biển khuếch tán, Triệu Trung Hằng lập
tức thoát khốn, Pháp Thuyền phía xa xa của gã cũng được Hứa Thanh giơ tay
lên trảo một cái rồi kéo qua đây.
Những sợi tóc quấn ở bên trên trực tiếp đứt gãy.