Mắt thấy một màn này, Triệu Trung Hằng sống sót sau tai nạn, đồng thời
cũng xuất hiện kinh hoảng.
Tất nhiên Triệu Trung Hằng biết Hứa Thanh rất cường hãn, nhưng một
phương diện là phương thức xuất hiện của Hứa Thanh đã phá vỡ nhận thức của
gã, y lại vừa trải qua nguy cơ sinh tử, cho nên giờ phút này tâm tình của gã tràn
ngập gợn sóng.
"Hứa..."
"Ngươi rời đi trước, ta phải đi xem những đệ tử liên minh khác." Hứa Thanh
cắt ngang lời nói của Triệu Trung Hằng, đưa Pháp Thuyền qua bên Triệu Trung
Hằng.
Triệu Trung Hằng vội vàng gật đầu, trong mắt lộ ra cảm kích mãnh liệt, sau
khi bước lên Pháp Thuyền, gã vừa muốn mở miệng nhưng Hứa Thanh đã hất
tay áo lên, một cỗ đại lực lập tức rơi vào thân thuyền hình con Phượng xa hoa
của gã.
Pháp Thuyền lập tức vang lên tiếng nổ, tốc độ được gia trì, vội vã lao ra bên
ngoài Thi Cấm.
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, vừa muốn đi tới khu vực khác nhìn
xem, nhưng vào lúc này thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động, chợt quay đầu
và sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhìn vào chỗ sâu trong sương mù.
Sau đó chợt lui thân thể ra sau, muốn rời khỏi.
Nhưng giờ phút này, nơi mà ánh mắt của hắn vừa nhìn tới bỗng nhiên bộc
phát ra chấn động kinh thiên động địa, theo sau đó là một khí tức kinh khủng
cùng với tiếng gào thét thê lương vang lên, trong cảm giác của Hứa Thanh,
nước biển bốn phía đều đang cuộn trào, chỗ sâu trong sương mù xuất hiện từng
đạo lưu quang khuếch tán ra khắp bát phương.
Những đạo lưu quang kia ẩn chứa đạo vận, khiến cho Hứa Thanh cảm giác
giống như là những đạo ánh sáng ở trong mắt của tu sĩ Quy Hư vậy.
"Quy Hư!"
Đáy lòng Hứa Thanh trầm xuống, nhưng tâm thần không hề rối loạn, dẫu
sao lúc này hắn cũng chỉ là một cỗ hình chiếu phân thân.
Nhưng thứ khiến cho hắn càng thêm ngưng trọng đó là, sau tiếng gào thét,
bên trong đám sương mù kia lại truyền ra tiếng cười thảm.
"Đã chết, đều đã chết, toàn bộ đều bị ăn..."
"Ha ha, tất cả đều bị ăn, đều bị cắn nát."
Trong giọng nói lộ ra sự điên cuồng, mang theo vẻ điên khùng, tựa như đã
trải qua một việc kích thích cực lớn, khiến cho tâm thần của đối phương chấn
động cực hạn, do đó nổi điên.
Mà sau tiếng cười thảm truyền ra, đám sương mù lập tức ầm ầm nổ tung bắn
ra phía ngoài, bên trong bỗng nhiên có một bóng người lao ra, vừa chạy ra bên
ngoài vừa điên cuồng cười to.
Bóng người này không phải nhân tộc mà là một dị tộc, toàn thân của gã đều
là lân phiến hư thối, thậm chí nữa cái đầu đã không còn, trên thân thể có rất
nhiều nơi đang rơi rụng, vô cùng thê thảm, toàn thân cũng tản mát ra dị chất
kinh người.
Những nơi đi qua mặt biển dấy lên sóng lớn, tiếng nổ vang ngập trời, gã
cũng đâm đầu thẳng vào trên sóng biển.
Xuyên thấu mà qua, sau đó liền cười thảm, hình như thương thế trong cơ thể
cũng không áp chế nổi nữa, trong miệng phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời
kêu rên, còn có cả tiếng khóc.
Một màn này chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, con ngươi của hắn co rút lại,
dưới uy áp của tu sĩ dị tộc kia, cỗ phân thân này của hắn không chịu nổi, đang
tan vỡ.
Nhưng vào lúc này, tên dị tộc đang kêu rên bỗng nhiên quay đầu nhìn về
phía Hứa Thanh, sau đó liền giơ tay phải lên trảo một cái về phía hắn.
Trong chốc lát, cỗ phân thân đang không ngừng tan vỡ của Hứa Thanh
không tự chủ bay tới, bị đại tu dị tộc kia một phát nắm vào trong tay.
"Phân thân à?"
"Chết hết rồi, toàn bộ đều đã chết..." Tên đại tu dị tộc tiếp tục cười thảm.
Hứa Thanh giữ vững thần sắc bình tĩnh, giờ phút này một nửa thân hình của
phân thân đã tiêu tán, không giữ được bao lâu sẽ tiêu tán toàn bộ.
Hắn nhìn qua dị tộc toàn thân tràn ngập dị chất nồng đậm trước mặt, trầm
mặc không nói.
Mà lúc này vị đại tu dị tộc điên điên khùng khùng kia bỗng nhiên đưa Hứa
Thanh tới trước mặt, khi mặt Hứa Thanh và mặt gã hầu như sắp áp vào cùng
nhau, gã bỗng nhiên mở miệng.
"Ngươi nhìn thấy không?"
Hứa Thanh lắc đầu.
"Vậy để ta cho ngươi nhìn xem một chút, sau đó ngươi ra ngoài nói với
người ở bên ngoài, Thần tỉnh rồi...Hoàng trong Thi Cấm, đã chết!"
Ngay khi những lời này truyền vào trong tai Hứa Thanh, sắc mặt Hứa Thanh
lập tức biến đổi, nhưng không đợi hắn nói cái gì, vị dị tộc điên khùng kia dùng
nữa cái đầu còn lại của mình, hung hăng đâm vào đầu Hứa Thanh.
Nháy mắt khi hai cái đầu va chạm, một đoạn hình ảnh do ký ức hình thành
trực tiếp cưỡng ép tràn vào trong đầu Hứa Thanh.
Trong hình ảnh là hạch tâm Thi Cấm, một đáy biển sâu vô tận.
Chỗ đó vốn dĩ bị một màu đen bao phủ, nhưng hiển nhiên trong con mắt của
vị đại năng dị tộc này, đáy biển tối đen vẫn có thể bị gã nhìn thấy rõ ràng như
cũ.
Có thể nhìn thấy ở nơi sâu nhất dưới đáy biển, chỗ đó tồn tại một cánh cửa
bằng thanh đồng cực lớn.
Không biết cánh cửa này đã tồn tại bao lâu rồi, bên trên tràn đầy cảm giác
tang thương và dấu vết năm tháng trôi qua, phong cách vô cùng cổ xưa, đồng
thời ở phía trước cửa còn có một thân ảnh khổng lồ đang quỳ bái.
Thân ảnh này do vô số thi hài tạo thành, mỗi một cỗ thi hài đều tản mát ra
khí tức đáng sợ, sau khi bọn chúng tổ hợp cùng một chỗ, liền tạo thành một
người khổng lồ vô cùng kinh khủng.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, liền cảm giác thấy tâm thần không cách nào
thừa nhận, mà đây là hắn nhìn qua cảnh tượng từ trong ký ức của vị dị tộc Quy
Hư, không phải trực tiếp quan sát.
Hắn cũng nhìn thấy trên đỉnh đầu của người khổng lồ kia có một cái vương
miện màu tím do xương hình thành, bên tràn tràn ra chấn động cực kỳ kinh
người, hiển nhiên đây cũng là một kiện chí bảo.
Sau đó, cánh cửa thanh đồng khổng lồ kia bỗng không một tiếng động mở
ra, từ bên trong cánh cửa chậm rãi duỗi ra một cái cánh tay màu vàng.
Làn da màu vàng, xương cốt màu vàng, hình như ngay cả huyết dịch cũng
đều là màu vàng, cánh tay mọc ra bảy ngón tay, còn có từng đám gai xương
giống như móc câu!
Bàn tay này chậm rãi duỗi ra, dần dần đến trước mặt người khổng lồ.
Toàn thân người khổng lồ run rẩy, không dám né tránh cũng không dám
ngẩng đầu, cuối cùng dưới sự run rẩy của nó, bàn tay màu vàng kia gẩy tới gẩy
lui trên người nó, sau khi khiến vô số cỗ thi hài bên trên rơi lả tả, thì cầm ra một
khối máu thịt màu đen từ trong thân thể người khổng lồ.
Khối máu thịt màu đen này tản mát ra chấn động Thần Tính nồng đậm đến
cực hạn.
Bàn tay kia cầm lấy khối thịt màu đen, chậm rãi thu về bên trong cánh cửa
thanh đồng, dần dần, bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh nhai nuốt.
Sau đó người khổng lồ do vô số thi thể tạo thành tựa như mất đi linh hồn,
mất đi thứ chèo chống, thân hình ầm ầm sụp xuống.
Vô số cỗ thi hài trong lúc sụp xuống cũng bắt đầu trở nên hư thối, cuối cùng
hóa thành một tòa núi thi hài hư thối.
Hình ảnh cũng theo đó mà kết thúc.
Dưới sự trùng kích kịch liệt của cảnh tượng này, phân thân của Hứa Thanh
cũng hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số những đạo ánh sáng lốm đốm, bị khói
đen cuồn cuộn bay đến bao phủ.
Mà vị đại tu dị tộc cũng cười thảm một tiếng, thân thể bị sương mù bao phủ
vào bên trong.
Hồi lâu sau, bên trong sương mù lại truyền ra từng trận âm thanh nhắm
nuốt, thật lâu không tiêu tan.