Quang Âm Chi Ngoại

Chương 857




Trần Đình Hào than nhẹ, không nói tiếp về Quận Trưởng nữa, mà kể cho

Hứa Thanh và đội trưởng rất nhiều đặc sắc bên trong Quận Đô, thời gian cứ như

vậy trôi qua, nửa tháng rất nhanh liền qua đi.

Theo vùng đất sa mạc dần dần trở nên thưa thớt, một mảnh thổ địa màu

xanh chậm rãi chiếu vào trong tầm mắt của mọi người bên trong phi chu.

Thả mắt nhìn đi, mặt đất đã trở thành bình nguyên, sơn mạch không nhiều

lắm, mà dị chất ở trong này cũng rất mỏng manh, linh khí rõ ràng dày đặc hơn

không ít so với khu vực khác.

Bầu trời càng là một màu xanh lam, nắng ráo sáng sủa.

Hứa Thanh đứng trên đầu thuyền nhìn thiên địa xa xa, một cỗ cảm giác

thông thấu thản nhiên dựng lên, nhất là hắn còn có thể nhìn thấy phía dưới mặt

đất tồn tại rất nhiều những tòa thành trì.

Như ngay lúc này một chỗ ngay phía dưới bọn họ, trên mặt của những người

sinh sống ở trong này hiện lên không ít nụ cười, từ đó có thể nhìn ra những

người này đang tràn đầy hy vọng đối với cuộc sống.

Điểm này không hề thấy nhiều ở các Châu khác, nơi mà những người phàm

tục phải luôn vùng vẫy để sinh tồn.

"Đã đến khu vực của Quận Đô rồi." Trần Đình Hào cười mở miệng.

"Ở trong nơi này, chúng ta có thể mượn nhờ bất kỳ một tòa truyền tống trận

nào, đi đến bên ngoài Quận Đô, phía trước không xa có một điểm truyền tống

công cộng, chúng ta có thể đi vào trong đó."

Trần Đình Hào chỉ một ngón tay về phương xa, Hứa Thanh thuận thế nhìn

lại, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trong mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên ánh

sáng.

Đội trưởng nhướn lông mi lên, đệ tử bốn phía cũng lộ ra một chút ngưng

trọng.

Chỉ thấy phương hướng mà Trần Đình Hào chỉ, giờ phút này trên bầu trời

đột nhiên xuất hiện một mảnh mây màu xám tro, phạm vi của đám may này cực

lớn, không sai biệt lắm có thể bao trùm toàn bộ một cái thành trì.

Mà lúc này đám mây màu xám tro kia đang gấp rút di chuyển, có thể nhìn

thấy bên trong mây mù mơ hồ tồn tại một con đại điểu.

Bộ dáng của con đại điểu này cực kỳ quái dị, nó có ba cái đầu, mỗi một cái

đầu thoạt nhìn đều rất là hung tàn dữ tợn.

Bụng rất lớn nhưng cánh rất nhỏ, bộ lông trên người làm cho người ta có

cảm giác rất lộn xộn, mà trên người lại có một cỗ chấn động Thần Tính kinh

người, tràn ngập khắp thiên địa bốn phía.

Trên móng vuốt của nó hình như đang túm một thứ gì đó, nhìn không rõ.

Giờ phút này nó đang bay tới gần phi chu của đoàn người Hứa Thanh,

những nơi đi qua từng trận gió bão nhấc lên, hóa thành từng chiếc vòi rồng kết

nối thiên địa, khí thế tựa như cầu vồng, truyền tới một cỗ cảm giác mênh mông

bát ngát.

"Là Thanh Cầm tiền bối!" Trần Đình Hào sững sờ.

"Thanh Cầm cầm tiền bối là bằng hữu của vị Quận Trưởng đại nhân đời

trước, 800 năm trước khi Quận Trưởng tiền nhiệm trở về Hoàng Đô, đã đưa lời

mời với vị này, vị này chưa từng rời đi mà vẫn nghỉ ngơi ở trong Phong Hải

Quận, thỉnh thoảng bay ra, lão nhân gia ngài chính là một dị chủng Hồng

Hoang, huyết mạch có thể truy lại đến thời đại Cổ Hoàng, nghe nói tổ tiên của

ngài đã từng đi theo Cổ Hoàng."

Ngay khi lời nói của Trần Đình Hào truyền ra, theo con đại điểu tới gần, lập

tức có một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong móng vuốt truyền ra.

"Cứu ta, cứu ta, ta là Chấp Kiếm Giả, ta đã từng được Đại Đế vấn tâm, phát

ra ánh sáng 60 trượng!"

Giọng nói vô cùng thê thảm, bên trong hiện ra vẻ hoảng sợ nồng đậm, Hứa

Thanh nghe xong liền cảm thấy có chút quen tai, mà trong mắt đội trưởng thì lại

lóe lên tia sáng.

"Đây chẳng phải là Ninh Viêm sao, tại sao gã lại trở thành thức ăn rồi?"

Tự nhiên Hứa Thanh cũng nhìn thấy, hắn lựa chọn bỏ qua cái tên đã từng ra

tay đối phó mình này, nhưng Trần Đình Hào một bên vừa nghe Ninh Viêm nói

xong, liền sau vội vàng bay lên trên không, chắp tay cúi đầu về phía Thanh

Cầm, cất cao giọng mở miệng.

"Thanh Cầm đại nhân bớt giận, ngài có thể chờ ta điều tra rõ một chút, xem

người này có phải thật là một thành viên của Chấp Kiếm Giả chúng ta hay

không, nếu thật mà nói, kính xin Thanh Cầm đại nhân giơ cao đánh khẽ....."

Hứa Thanh kỳ quái liếc mắt nhìn Trần Đình Hào, đội trưởng bên đó cũng

giống như thế, lại nhìn Hứa Thanh một chút.

"Không quen biết, nhưng chỉ vì nói một câu Chấp Kiếm Giả, liền vội vàng

lao ra giúp đỡ?" Đội trưởng chưa từng nói ra những lời này, nhưng Hứa Thanh

chỉ nhìn qua ánh mắt của y, liền hiểu ra hàm nghĩa bên trong, vì vậy cũng lâm

vào trầm ngâm.

"Về sau, các ngươi cũng có thể như vậy." Đạo lữ của Trần Đình Hào giống

như đoán được suy nghĩ của hai người Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng, sau đó

cũng bay lên không trung đứng ở bên người Trần Đình Hào, tương tự bái kiến

đại điểu phía trước.

Đội trưởng lập tức cảnh giác, y cảm thấy có lẽ những vị Chấp Kiếm Giả

khác đều là như thế này, nhưng nếu như y gặp phải nguy hiểm rồi báo ra mình

từng vấn tâm phát ra ánh sáng một trượng, vậy cũng không nhất định sẽ có

người tới cứu y, cho nên dọc theo con đường này, y cũng không nói chuyện

nhiều lắm, chỉ sợ bị người ta hỏi tới việc Đại Đế vấn tâm.

Giờ phút này Tử Huyền Thượng Tiên cũng từ trong khoang thuyền đi ra,

đứng ở bên người Hứa Thanh ngóng nhìn lên bầu trời, trong lòng cũng có chỗ

đề phòng.

Trên bầu trời, theo đạo lữ hai người Trần Đình Hào bái kiến, đại điểu trên

không trung quanh quẩn một vòng, ba cái đầu người, sáu con mắt đảo qua trên

phi chu, giống như đang xác định cái gì đó.

Sau đó buông móng vuốt ra.

Ninh Viêm kêu thảm một tiếng, thân thể rơi xuống và lập tức được Trần

Đình Hào tiếp được, lúc mang về phi chu, đại điểu trên bầu trời bỗng phát ra

một tiếng kêu khó nghe, sau đó liền dang ra đôi cánh nhỏ, đạp vào đám mây

màu xám bay xa.

"Tại sao ta lại cảm thấy vừa nãy …hình như nó đã liếc mắt nhìn mình?" Đội

trưởng ngạc nhiên.

Ngô Kiếm Vu ở một bên cũng nhanh chóng gật đầu, trong mắt lộ ra một tia

hoảng hốt, đáy lòng thầm nghĩ.

"Ta nghĩ rằng nó đang nhìn ta, chẳng lẽ là..... Nó cảm nhận được khí chất

Huyền U Cổ Hoàng ở trên người ta?"

Hứa Thanh thì đứng im trầm ngâm.

Giờ phút này Trần Đình Hào đỡ theo Ninh Viêm, muốn hỏi thân phận của

gã, tạm thời Ninh Viêm vẫn còn chưa tỉnh táo, bỗng liếc mắt liền thấy đội

trưởng cùng với Hứa Thanh.

Ánh mắt của gã lập tức trợn to, thân thể run rẩy, lần nữa giằng co hình như

không muốn đi đến.

Trần Đình Hào có chút kinh ngạc, nhìn về phía hai người Hứa Thanh.

"Các ngươi quen biết?"

"Quen biết, tên tiểu tử này cũng là người Nghênh Hoàng Châu chúng ta, là

chuẩn Chấp Kiếm Giả, lần này tới đây để xét duyệt." Đội trưởng tươi cười mở

miệng, trong khi nói không quên nhấn mạnh trọng âm vào chữ ‘chuẩn’.

Trần Đình Hào nở nụ cười, buông tay ném Ninh Viêm lên trên thuyền.

Hứa Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn Ninh Viêm.

Ninh Viêm lại càng run rẩy lợi hại hơn, đáy lòng cũng có vô vàn bi phẫn, gã

thật vất vả mới tới được nơi đây, kết quả vừa mới tới liền gặp được con đại điểu

không giảng đạo lý, một phát chộp gã lại.

Bây giờ tuy đã thoát hiểm, nhưng nghìn không nên vạn không nên, lại gặp

ngay người có thù tất báo là Hứa Thanh.

Giờ phút này trong khi đáy lòng của gã vô cùng khẩn trương, gã bỗng nhìn

thấy Tử Huyền Thượng Tiên, ánh mắt lập tức lộ ra ánh sáng mãnh liệt, bỗng

nhiên chạy tới

Phù phù một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng mở miệng.

"Lão tổ, rốt cuộc đệ tử cũng tìm được ngài."