Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 602




Hai Thánh Thể cùng xuất hiện ngay tại một chỗ, cùng cầu hắn chỉ cho tu tiên, chuyện này làm Thanh Vũ kinh ngạc đến đây người.

Có Tông Môn, Vương Triều nào không ra sức tìm kiếm thiên tài để bồi dưỡng, chờ mong sau này thiên tài kia có thể giúp thế lực phát triển vượt trội.

Thánh Thể chắc chắn có thể làm điều đó, còn làm rất tốt nữa.

Không ngờ, ở nơi hẻo lánh này lại tồn tại hai Thánh Thể, tuy chưa được kích hoạt nhưng tiềm lực cực kỳ lớn.

Nếu như trong quá trình trưởng thành không vẫn lạc thì sau này chắc chắn trở thành bá chủ một phương trời. Độ kiếp phi thăng thành tiên nhân là việc hết sức đơn giản với Thánh Thể.

“Việc này rất khó khăn.” Thanh Vũ trầm tư nghĩ, một khi hắn dẫn dắt hai đứa trẻ này vào con đường tu luyện, tranh đấu tàn khốc thì hậu quả khó lường.

Nếu như hai đứa trẻ này lầm đường lạc lối, dấn thân thành ma tu thì Thanh Vũ không thoát khỏi liên quan, tội lỗi nặng nề.

Nhưng nếu hai đứa trở thành một người trưởng thành chín chắn thì đó là phúc của Giáo Đình, một niềm kiêu ngạo lớn nhất của Thanh Vũ.

Thanh Vũ gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, chuyện gì đến rồi cũng đến, dù Thanh Vũ không cứu hai đứa thì một Trưởng Lão của Thủy Nhiên Tông đang âm thầm theo dõi trong bóng tối cũng ra tay cứu, rồi thu Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu làm đệ tử, cuối cùng cũng tu luyện

Kích hoạt Thánh Thể là chuyện một sớm một chiều, không thể tránh khỏi.

Thanh Vũ tự tin rằng hắn có thể giúp cho Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu trưởng thành trong hoàn cảnh tốt nhất, tránh lạc lối gây họa cho thế gian.

Thế là, Thanh Vũ hiếu kỳ với tư chất của những đứa trẻ khác.

“Thiên Hải, Thanh Thu, hãy gọi tất cả những đứa trẻ khác ra đây, ta có việc cần phải nói.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu nhìn thấy sắc mặt của Thanh Vũ biến đổi liên tục, còn kêu bọn họ gọi người khác đến đây, họ tưởng rằng Thanh Vũ không đồng ý với yêu cầu của họ.

Cho nên Khương Thiên Hải cao giọng nói:

“Kính xin ngài hãy dạy tôi tu luyện, Khương Thiên Hải này không sợ khó khăn, không sợ cái chết, chỉ cần có thể báo thù cho cha mẹ thì tôi có thể làm tất cả cho ngài, dù là trở thành kẻ hầu, người hạ, nô bộc khổ sai, hay hiến dâng cả linh hồn này, nguyện không vào luân hồi cũng không hối hận.”

“Cổ Thanh Thu này cũng vậy, tôi có thể hiến dâng mạng sống này cho ngài, chỉ cần ngài chỉ dạy tôi tu luyện, trả đi mối thù diệt tộc không đội trời chung.” Cổ Thanh Thu trầm giọng nói ra.

Thấy hai đứa trẻ làm ra hành động bất ngờ đó, Thanh Vũ cười khổ, dùng linh lực nâng Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu đứng dậy, tiếng nói bình thản vang ra:

“Ta có thể chỉ dạy hai ngươi tu luyện, nhưng ta không cần mạng sống hay linh hồn của các ngươi, ta chỉ yêu cầu một điều kiện.”

“Các ngươi phải sống không thẹn với lòng, không phụ lương tâm!” Thanh Vũ nghiêm giọng nói.

“Thiên Hải, Thanh Thu ghi nhớ lời dạy dỗ của Giáo Hoàng.” Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu khom người nói với nét mặt nghiêm nghị, nội tâm của hai người đang vui vẻ vì Thanh Vũ đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Hai đứa trẻ phàm nhân yêu cầu một tiên nhân chỉ cho tu tiên? Câu chuyện này quá nực cười, quá ngây thơ, ngay cả “đại tiên” cũng không lo cho bản thân được thì làm sao dám cưu mang hai đứa trẻ phàm nhân, tư chất bình thường vì Thánh Thể vẫn còn đang ẩn đi?

Không ngờ, Thiên Hải, Thanh Thu lại thành công!

Những đứa trẻ nhỏ tuổi khác hi vọng nhìn Thanh Vũ, hai mắt đang áp chế lửa giận, mối thù giết cha, mối thù diệt tộc, ở đây toàn bộ đều là cô nhi vì trận tai kiếp hung thú đáng sợ vừa xảy ra, cho nên khi Thanh Thu, Thiên Hải nhắc đến báo thù ai đứa nào đứa nấy đều xiết chặt đôi bàn tay lại, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Còn một cách để bọn họ báo thù, đó là được Thanh Vũ đồng ý dẫn đi tu luyện, đạt sức mạnh như “đại tiên” sau đó tìm đến kẻ thù trong lời đồn của tu sĩ, “đại tiên” Lý Thừa Ngân!

“Mau đi gọi những đứa trẻ khác ra đây.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Vâng!” Khương Thiên Hải gật đầu đáp, sau đó cậu ta liền gọi mấy đứa trẻ khác đi làm chuyện gọi người đến.

Thanh Vũ chú ý đến tình cảnh ở đây không phải vì Khương Thiên Hải đang đối đầu với Tần Chiến, hắn nhìn đến nơi này vì số lượng đứa trẻ mất đi nhà cửa, người thân quá nhiều.

Bảy ngàn năm trăm ba mươi!

Thanh Vũ vừa dùng thần thức lướt qua khu vực liền bị chấn động bởi tình cảnh khó khăn của những đứa trẻ khốn khổ này, cho nên hắn quyết định làm một việc không thể không làm.

Một khi mọi chuyện về hung thú an ổn lại, Thủy Nhiên Tông sẽ đưa người phàm đi lập ra nơi ở, thôn làng mới, các đứa trẻ tứ cố vô thân này không thể nào sống nổi nếu như không được bảo vệ, lớn nhất cũng là mười ba tuổi như Khương Thiên Hải.

Làm sao một người còn chưa trưởng thành có thể đấu lại thú vật ở vùng đất này, phải biết rằng thú vật đã hấp thu kha khá linh khí, thân thể mạnh mẽ bằng ba bốn người trưởng thành.

Chưa nói đến việc số lượng hung thú cũng nhiều, một con hung thú Luyện Khí sơ kỳ đủ để khiến một ngôi làng đau đầu rồi.

“Giáo Hoàng, ngài muốn bảo bọc chúng ư?” Văn Phác Chân nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy, trẻ con không có tội, nếu như bắt ta bỏ mặc chúng thì ta không thể nào làm được.” Thanh Vũ gật đầu rồi nói ra.

“Nhưng số lượng cô nhi rất lớn, làm sao để lo hết cho chúng được?” Văn Phác Chân than thở nói, ông nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần rồi nên nội tâm không bị rung động giống như Thanh Vũ nữa, chỉ than thở một hơi rồi quên đi mà thôi.

“Ta đã nghĩ ra cách.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

Thanh Vũ đã dự tính nhiều việc từ trước, Văn Phác Chân là một lão tu sĩ nhiều kiến thức, thích hợp trở thành một giáo viên của học viện, Phong Thanh Dương cũng vậy, tài nghệ luyện khí cao, cho nên hắn đang tìm kiếm các nhân tài về cho Giáo Đình.

Cảnh giới không đủ? Chuyện nhỏ, tinh thể tiến hóa, tinh thể biến dị, Thú Tinh, Tứ Dương Thánh Quả đang chờ trong kho đồ.

Tuổi thọ không cao? Hỏi đan dược của Nguyễn Thanh Đường Chủ chưa?

Tư chất kém cỏi? Thanh Vũ có hàng trăm cách tăng cao tư chất cho họ ví dụ như sử dụng thiên tài địa bảo như Kim Thạch Linh Thiên Thụ, Thiên Cấp hạ phẩm, kết ra trái cây gọi là Kim Thạch Linh Quả giúp tu sĩ đúc Kim Linh Địa Thể, cũng coi là một thiên tài đáng gờm, đỉnh điểm là Thiên Phú Chi Tinh!

Vận mệnh xấu? Tạo Hóa Đan đang cần tìm người hữu duyên.

Lúc này, Giáo Đình cần bổ sung thêm nhiều nhân tài, Thanh Vũ đành phải tìm kiếm trong khi đi vòng quanh Tu Chân Giới.

Trúc Cơ Cốc mở ra mười lăm ngày, sau đó nó sẽ đóng lại, cưỡng ép đuổi hết tu sĩ ở bên trong ra ngoài, Thanh Vũ còn bấy nhiều thời gian để đi dạo Tu Chân Giới.

Năm phút sau, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu lại đứng ở trước Thanh Vũ, sau lưng hai người là Nguyễn Nhân Hiếu cùng bảy ngàn năm trăm hai mươi bảy đứa trẻ khác, một số thì nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, một số thì đang mê mang không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Giáo Hoàng, Thiên Hải đã hoàn thành nhiệm vụ.” Khương Thiên Hải khẽ nói.

“Tốt lắm.” Thanh Vũ cười gật đầu.

“Tất cả đừng chống cự, ta sẽ tiến hành kiểm tra tư chất cho các ngươi.” Thanh Vũ nhìn một vòng rồi cao giọng nói ra.

“Kiểm tra tư chất?” Nhiều đứa trẻ nghi hoặc không thôi, chưa từng tiếp xúc với giới tu sĩ thì sao biết kiểm tra tư chất là gì?

Thanh Vũ nói xong, hắn liền mua Điều Tra Ngọc cấp một, kiểm tra một lượt cho tất cả trẻ con đang đứng ở đây.

Đáng tiếc, kết quả không như mong đợi của Thanh Vũ, ngoại trừ Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu ra thì chỉ có năm đứa trẻ khác sở hữu thiên phú khá tốt là Ngũ Linh Thuần Linh Thể, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường một cảnh giới nhỏ, tư chất của số còn lại đều bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật, và thậm chí một đứa trẻ sở hữu thiên phú cực kỳ tệ, tu luyện một trăm ngày bằng người khác tu luyện một ngày, đó là Nguyễn Nhân Hiếu đang hiếu kỳ nhìn Thanh Vũ.

“Ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, đến từ nơi phương xa, hôm nay ta cho các ngươi hai lựa chọn!”

“Một là gia nhập Giáo Đình, trở thành một thành viên chính thức, theo ta diệt trừ kẻ gian người xấu, bình định thiên hạ.”

“Hai là trở thành một người dân bình thường tại Không Vũ quốc, suốt đời bình an, nếu cố gắng thì còn có thể tu luyện thành tài.”

“Người chọn một đứng bên trái, người chọn hai đứng bên phải.” Thanh Vũ đề cao giọng nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn từng khuôn mặt non nớt.

Nếu đã có Thánh Thể giữa những đứa trẻ cô độc này, tất nhiên đó là một duyên phận giữa Thanh Vũ, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu và những đứa trẻ khác. 

Thanh Vũ không thể để Thánh Thể phát triển theo một cách bình thường, nếu không lửa giận của Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu sẽ ngày càng lớn, bộc phát đốt cháy tâm linh của hai đứa, sau cùng, nếu như Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu mất đi tâm trí thì Thanh Vũ cũng không dám khẳng định hắn có thể ngăn cản hai đứa.

Thánh Thể quá kinh khủng! 

Bây giờ, tràn ngập trong tâm trí của Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu là sự tức giận với kẻ gây ra tai kiếp hung thú, tức giận với những “đại tiên” sức mạnh lớn lao nhưng lại xem mạng sống của con người như cỏ rác.

Thanh Vũ hiểu rõ hai ý chí cực kỳ kiên định trong đôi mắt của Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu.

Một phút sau, đúng như Thanh Vũ dự đoán, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu đứng về phía bên trái, có cả Nguyễn Nhân Hiếu cùng năm thiên tài sở hữu Ngũ Hành Thuần Linh Thể, còn khoảng ba ngàn đứa trẻ khác thì đứng bên trái, vẻ mặt ngây ngô nhìn Thanh Vũ.

“Tốt đây là lựa chọn của các ngươi.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Đối với những người chọn hai, ta sẽ cho người của Giáo Đình bảo vệ các ngươi về Không Vũ quốc để an cư lạc nghiệp, phân phát sách tu luyện, còn để người ở lại đây tìm kiếm cha mẹ, người thân của các ngươi, nếu như tìm thấy liền để cả nhà đoàn tụ.” Thanh Vũ nhìn sang bên phải, thanh âm cứng cỏi làm hơn ba ngàn đứa trẻ tin tưởng.

“Nếu như không làm được, ta nguyện nhường lại chức vụ Giáo Hoàng cho người khác, hộ các ngươi bình an ba đời!” Thanh Vũ kiên định nói ra.

“Giáo Hoàng!” Văn Phác Chân kinh ngạc thốt ra.

“Anh Thanh Vũ là một người tốt.” Chu Tĩnh Nhi mỉm cười nói, sau đó cô thương cảm nhìn mấy đứa trẻ khốn khổ, đôi mắt long lanh như ngọc ướt át, nếu như cô có sức mạnh thì cũng làm chuyện giống như Thanh Vũ, giúp đỡ người có số phận đau khổ.

Nghe giọng điệu kiên định của Thanh Vũ, hơn ba ngàn đứa trẻ đứng bên phải liền rung động, thậm chí nhiều đứa còn òa khóc lớn, nhất là phái nữ thì càng khiến người ta thương tâm. Sau những ngày tháng khổ cực, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một chân đường của sự bình yên, hạnh phúc.

“Nghe rõ rồi chứ?” Thanh Vũ liếc về một hướng, giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Vâng, Ảnh Bộ sẽ làm việc hết mình, không phụ lòng Giáo Hoàng tin tưởng!” Gần một trăm người bỗng nhiên hiện thân ở hướng đó, tất cả đều khom người với Thanh Vũ.

Ba người dẫn đầu là bạn thân của Diêu Hạo, tên gọi là Nguyễn Nam, hai anh em sinh đôi Lê Tấn, Lê Anh, cảnh giới đạt đến nửa bước Tam Dương kỳ. Số còn lại cũng đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ trở lên, một cỗ lực lượng không nhỏ.

Nhưng bấy nhiêu chưa đủ bảo vệ bọn trẻ về Không Vũ quốc!

“Ta sẽ cho người hỗ trợ các ngươi.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Vâng!” Nguyễn Nam đáp lại, sau đó bọn họ liền thực hiện nhiệm vụ, dùng những tờ giấy làm từ linh mộc khắc lại chân dung của những đứa trẻ, bao gồm số đứng bên trái lẫn bên phải, để cho người thân của bọn trẻ tìm đến đây.

Sau đó để mười mấy thành viên Ảnh Bộ ở lại trông chừng một tấm bảng lớn, làm việc rất chu toàn khiến Thanh Vũ an tâm.

Sau khi Anh Bộ xong việc, Thanh Vũ mới nghiêm nghị nhìn số đứa trẻ đứng bên trái.

“Từ nay các ngươi là thành viên chính thức của Quang Minh Giáo Đình, chỉ nghe lệnh một mình ta.”

“Nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, ta tuyên bố các ngươi là những thành viên đầu tiên của Huyết Nhật Thánh Đoàn, chuyện nhận nhiệm vụ tiêu diệt kẻ ác, trừng trị kẻ gian, sinh tử do mệnh, nếu như không muốn gia nhập thì có thể rời khỏi!”

Thanh Vũ nói xong, hắn yên lặng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của từng đứa trẻ, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu luôn ngẩng cao đầu nhìn Thanh Vũ, nhiều đứa trẻ khác cũng thế, tuy nhiên, một ít đứa lại chùn bước khi nghe Thanh Vũ nói nên rời khỏi, đi về phía bên phải.

Thanh Vũ không ngăn cản người chùn bước chân, đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, tay lại dính đầy máu, giống như tên gọi, Huyết Nhật Thánh Đoàn!

Sau cùng, còn khoảng hai ngàn đứa trẻ đứng yên tại chỗ, hai tay xiết chặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Thanh Vũ. Những người ở lại thừa sức biết rõ, nếu đi về phía bên phải thì cuộc sống ấm no, tốt đẹp, ở lại thì cuộc sống đau khổ, đầy chông gai nhưng lại có được sức mạnh để tiêu diệt kẻ thù, đánh giết kẻ ác.

Bọn họ muốn trả thù!

Bọn họ muốn dùng chính bàn tay này để xé nát kẻ thù không đội trời chung kia!

“Các ngươi có thể chết!” Thanh Vũ lạnh lùng nhìn hai ngàn một trăm năm mươi người đang đứng yên tại chỗ.

Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu nghe vậy, hai người nhìn nhau rồi cười lớn:

“Sinh ra ở thời loạn lạc, sợ gì một trận chiến?”

“Chiến đấu vì nhân nghĩa, chết không hối tiếc!”

“Nếu như ngày sau chỉ còn lại một ngôi mộ, hi vọng Giáo Hoàng có thể nâng ly về phía đông, kính chúng tôi một chén!”

Giọng nói hào sảng bất kham từ hai đứa trẻ đứng đầu khiến những người khác cũng bị ảnh hưởng, sức mạnh tinh thần tăng cao. 

Huyết Nhật Thánh Đoàn, mọc ở phía đông, lặn ở phía tây, cho dù chết cũng không quên đi chức trách.

“Tốt!” Thanh Vũ cao giọng nói ra.

“Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu nhận lệnh!” 

“Có Thiên Hải!” Khương Thiên Hải cúi đầu nói.

“Có Thanh Thu!” Cổ Thanh Thu cúi đầu đáp.

“Ta, Trần Thanh Vũ, nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình phong cho Thiên Hải, Thanh Thu làm Quân Đoàn Trưởng của Huyết Nhật Thánh Đoàn, quyền lực ngang nhau!” Thanh Vũ cao giọng nói trong khi dùng linh lực nâng hai tấm lệnh bài có khắc hai chữ “Huyết Nhật” bằng Quang pháp tắc vào tay Thiên Hải, Thanh Thu.

“Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng!”Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu nghiêm giọng nói ra.

Thanh Vũ gật đầu nhẹ một cái, sau đó hắn tiếp tục lên tiếng:

“Ta, Trần Thanh Vũ, nhân danh Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình phong chi Viên Canh, Trần Lễ, Lê Hoàng Phước, Nguyễn Khắc Cường, Lý Anh Khang làm Phó Đoàn Trưởng của Huyết Nhật Thánh Đoàn.” 

Năm người được gọi tên liền giật mình, tuy vậy, bọn họ liền lấy lại tinh thần, khom người đáp lại:

“Chúng tôi sẽ không làm Giáo Hoàng thất vọng.”

“Từ nay các ngươi theo ta tham gia huấn luyện!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra. Bây giờ, Huyết Nhật Thánh Đoàn chỉ có một cái tên không hơn không kém, cần tăng cao sức mạnh của mỗi thành viên, đặc biệt là Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu.

“Anh Thiên Hải và Thanh Thu thật tài giỏi.” Nguyễn Nhân Hiếu hâm mộ nói thầm, lòng của cậu hơi hụt hẫng vì cậu chỉ là một thành viên bình thường, hai người quen lại giữ trọng trách cao, bất tri bất giác, nội tâm buồn bã không kiềm chế được.

“Mình sẽ cố gắng để trở thành Quân Đoàn Trưởng giống như họ!” Nguyễn Nhân Hiếu nắm chặt bàn tay để tự nhủ.

Có thể Thanh Vũ cũng không nghĩ đến, Huyết Nhật Thánh Đoàn ở tương lai sẽ gây ra một trận hạo kiếp kinh khủng, diệt thế!

Chư Thần rung rẩy, chư Tiên trụy lạc! 

Thiên Địa bị nhấn chìm bởi Huyết Nhật!

Huyết Nhật hiện, Thiên Địa đỏ!

Huyết Nhật hiện, chúng sinh kêu rên!

Huyết Nhật hiện, thây xác ngang trời!

Huyết Nhật hiện, tiên ma gào khóc!

...

Ở một nơi hư vô mờ mịt nào đó, có một cái chuông khổng lồ, chuông này lớn đến không thể hình dung, chạm khắc tinh thần, cầm giữ Nhật Nguyệt, Tiên Thú bay múa, nó tỏa ra một luồng sáng tuyệt diễm ngay cả Tiên Nhân chân chính cũng không dám đến gần.

Tiên Hoàng Chung! 

Keng!

Đột nhiên, Tiên Hoàng Chung vốn yên lặng đã không biết bao nhiều năm tuế nguyệt tự nhiên phát ra tiếng mà không bị người nào gõ.

Trong lúc nhất thời, mấy trăm tia sáng mờ ảo liền xuất hiện từ hư vô, mỗi một tia sáng đại diện cho một cường giả khủng bố.

"Tiên Hoàng Chung, không đánh tự kêu, điềm xấu!" Một cường giả bình tĩnh nói ra.

"Thiên Địa không hiện, ắt có tai kiếp." Một cường giả khác lạnh nhạt nói.

"Bất kể như thế nào, đại kế không thể bị hủy!"

"Giết! Giết Giết! Thiên địa không cho, diệt Thiên Địa! Tai kiếp không cho, vùi tai kiếp!" Một cường giả gầm gừ, sức mạnh phá nát cả không gian, sát khí khủng bố bùng lên trời cao, bao phủ tỷ dặm đại địa, vô số Tiên Nhân nằm rạp trên mặt đất.

"Sát tẫn chúng sinh!" Cuối cùng, một giọng nói như thiên âm vang đến từ một vùng đất hư vô nào đó, tiếng nói truyền đến, định trụ không gian, vạn vật đều tĩnh lặng, hơn một trăm cường giả tỏa ra tiên quang đầy trời liền gật đầu một cái rồi biến mất.

Chẳng mấy chốc sau, một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương bao phủ hàng ngàn thế giới, một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, ngay cả những tồn tại kinh khủng nhất đang ngủ sâu cũng thức tỉnh.