Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 603




Nhìn thấy những khuôn mặt non nớt nhưng lại đang phấn chấn, Thanh Vũ bình tĩnh nói ra:

“Trước hết, các ngươi hãy tập trung tu luyện, sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ đưa ra nhiệm vụ đầu tiên để các ngươi thực hiện, người nào biểu hiện kém sẽ bị ép buộc rời khỏi Huyết Nhật Thánh Đoàn, kể cả Phó Đoàn Trưởng hay Quân Đoàn Trưởng cũng không ngoại lệ.”

“Người nào làm tốt liền trở thành Đội Trưởng của một trăm người, hơn nữa, còn có thể thay thế một Phó Đoàn Trưởng hay Quân Đoàn Trưởng.”

“Huyết Nhật Thánh Đoàn không chứa kẻ yếu! Bởi vì, kẻ yếu sẽ bị đào thải!”

Nghe Thanh Vũ nói với lời lẽ đinh thép, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu ngưng trọng lên, cả năm Phó Đoàn Trưởng sỡ hữu Ngũ Hành Thuần Linh Thể là Viên Canh, Trần Lễ, Lê Hoàng Phước, Nguyễn Khắc Cường, Lý Anh Khang biểu lộ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt không muốn thua kém người khác.

Những thành viên bình thường còn lại thì càng chú trọng nhiệm vụ đầu tiên. Làm tốt được thăng chức, nhiều người vẫn không phục hai Quân Đoàn Trưởng, năm Phó Đoàn Trưởng nên sẽ ra sức để biểu hiện bản thân cho Thanh Vũ thấy.

Với lại, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu cùng năm Phó Đoàn Trưởng thì mang áp lực trầm trọng, một trong những ý đồ của Thanh Vũ khi chỉ tên phong chức cho bọn họ, muốn có địa vị cao cả thì cần sức mạnh tương ứng để chống đỡ nó.

Mặc dù bọn họ là thiên tài khó lường nhưng nếu như không cố gắng, Thanh Vũ sẵn sàng đưa người có cố gắng lên thay thế.

“Đây là hai bản sách tu luyện của Quang Minh Giáo Đình, Quang Minh Thánh Điển và Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra trong khi nâng hai quyển sách tu luyện lên giữa không trung, chúng tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt làm thu hút cái nhìn của tất cả mọi người.

“Mỗi người đều có thể tu luyện, các ngươi có thể tùy ý chọn tu luyện quyển nào, tu luyện một lúc hai quyển cũng được, hãy chứng minh cho ta thấy tiềm lực của các ngươi!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra, sau đó hắn vung tay lên trời cao, mấy ngàn quyển sách liền xuất hiện trong tay tất cả những đứa trẻ.

Bọn nhỏ liền hào hứng nhìn tới nhìn lui, sau đó vì quá tò mò nên lật từng trang sách ra rồi bắt đầu đọc, dù cho có người không biết đọc cũng có thể tìm hiểu hai quyển sách vì chữ trên sách rất thần kỳ, dù cho người mù cũng có thể đọc được, nó ghi khắc vào tận não bộ.

Thanh Vũ nhắm mắt lại, không để ý bọn nhỏ đang nghiên cứu sách nữa, khoảng chừng mười phút sau, Thanh Vũ mở mắt ra, tùy theo đó là một giọng nói vang vãng vào tâm linh của bọn nhỏ.

“Quang Minh Thánh Điển, chủ tu linh lực, sử dụng pháp thuật, đầu tiên là Quang, ôn hòa sinh mệnh, cận kề vạn vật, không thể chạm nhưng lại có thể cảm nhận, một khi sử dụng Quang thuần thục có thể dùng pháp thuật diệt trừ hồn ma tàn ác, chữa thương hay bảo vệ mọi người, nó cũng là thứ trụ cột nhất của Quang Minh Thánh Điển, một nguyên tố giúp đề cao sức mạnh của Ngũ Hành, lại còn giúp Ngũ Hành dung hợp…”

“Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, chủ tu thân thể, rèn luyện thân thể thành vũ khí mạnh mẽ nhất, vô kiên bất tồi, đến cảnh giới cao còn có thể dùng một giọt máu hay một tế bào để trọng sinh, thân thể bất hủ, sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng cũng là con đường tu luyện gian khổ nhất…”

“Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ không phân mạnh yếu, không có giới hạn, chỉ cần ngươi đủ tiềm lực khai phá thì sức mạnh sẽ không dứt, dù là hai con đường tu luyện khác nhau nhưng lại bổ sung điểm yếu cho nhau một cách hoàn mỹ…”

Lời của Thanh Vũ như tiếng đàn du dương làm bọn nhỏ ngồi bắt chân, hai mắt nhắm chặt lại, bắt đầu hấp thụ linh khí của trời đất, tiến hành tu luyện, mặc dù Thanh Vũ chỉ thêm một ít kiến thức mà bản thân tích lũy được trong khi tu luyện kết hợp với tri thức sẵn có, nhưng Thanh Vũ lại thành công kích thích mọi tế bào của bọn nhỏ, giúp chúng tu luyện dễ dàng hơn, thông thấu hơn về hai quyển sách.

Trong lúc Thanh Vũ đang bận rộn quan sát đám nhỏ tu luyện, một khi có đứa phạm phải sai lầm thì hắn liền chỉ dẫn, uốn nắn lại sao cho đúng nhất, để bước khởi đầu tu luyện của chúng đạt kết quả cao, ngưng tụ được linh khí cấp cao hơn, Thanh Vũ còn không quên vung ra mấy ngàn viên linh thạch hạ phẩm đặt xung quanh khu tu luyện của đám trẻ nữa.

Bây giờ, hắn chẳng khác gì một người bảo mẫu cả.

“Giáo Hoàng?” Bỗng nhiên, mấy người bay đến từ Thủy Hồng Thành, đó là Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân, Trần Nghiên Trúc và bà lão Trần Loan.

Bọn họ nhìn thấy Thanh Vũ liền vui vẻ hẳn lên, sau khi được Thanh Vũ cứu khỏi hung thú thì bọn họ liền ở trong Thủy Hồng Thành để chờ đợi Thanh Vũ trở về.

Giờ đây, cái tên Thanh Vũ Chân Quân, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình rất nổi tiếng, cứ mười tu sĩ thì bảy, tám người luôn miệng nhắc về Thanh Vũ. Điều đó làm Trần Đình Hải nở mày nở mặt, còn Võ Gia Hiệp thì cảm khái không thôi, chẳng ngờ đến ông ta lại có duyên gặp gỡ một Nguyên Anh Chân Quân.

“Anh Thanh Vũ!!” Trần Nghiên Trúc vừa cười híp mắt vừa kêu lên.

“Thanh Vũ đại nhân.” Trần Loan nhẹ giọng nói ra.

“Đó là Thanh Vũ Chân Quân?!” Võ Gia Hân kinh ngạc nói trong khi đưa đôi mắt liễu nhìn Thanh Vũ. Cô cảm thấy Thanh Vũ quá bình thường, không có khí khái của Chân Quân, không có linh áp bức người, lại không có linh quang hiển hiện, tùy tiện gặp một tu sĩ phái nam ở ngoài đường cũng hơn hẳn Thanh Vũ về mọi mặt.

Bất chợt, hai bóng người ngăn cản đường đi của Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp.

“Thanh Vũ Chân Quân đang bận việc, người ngoài không thể xông vào!” Văn Phác Chân lạnh nhạt nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện, ông có nghĩa vụ bảo vệ nơi này.

“Đúng đó, mấy người đừng có xông vào, nếu không anh Thanh Vũ nổi giận thì không hay đâu!” Chu Tĩnh Nhi gật đầu nói ra, giọng nói thanh thoát nghe rất vui tai.

Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp nghi ngờ nhìn hai người cản đường, bọn họ chưa từng gặp mặt Văn Phác Chân, còn Trần Đình Hải thì quá quen mặt với Chu Tĩnh Nhi rồi.

Ấn tượng về Chu Tĩnh Nhi trong tâm trí của Trần Đình Hải rất tốt, một cô gái ngây thơ, ngoan ngoãn và có tinh thần hiệp nghĩa. Ai mà không mến một cô gái giống vậy chứ?

“Xin chào, tôi là Trần Đình Hải, Tín Sứ của Quang Minh Giáo Đình.” Trần Đình Hải bước lên một bước rồi nói ra.

“Thì ra là người nhà, xin phép giới thiệu, tôi là Văn Phác Chân, một Tín Sứ của Quang Minh Giáo Đình, còn đây là Chu Tĩnh Nhi, đệ tử thân truyền của tôi.” Văn Phác Chân chú ý đến Trần Đình Hải, sử dụng quyền năng khi trở thành Tín Sứ, nhìn thấy ít thông tin của Trần Đình Hải. Lúc này, lại một lần nữa, Văn Phác Chân cảm khái trước sự thần bí của Giáo Đình, lần trước là khi ông dạo chơi Cửa Hàng cống hiến, đồ vật trong kia làm ông hoa mắt, chóng mặt, nhém chút chảy nước dãi ra rồi.

“Hân hạnh được gặp mặt.” Mọi người liền đáp lễ rồi nói chuyện ít lâu.

“Nếu Giáo Hoàng đang bận việc thì chúng ta hãy hộ pháp ở bên ngoài, tránh để cho người khác quấy rầy.” Trần Đình Hải cười nhẹ nói ra.

“Đúng ý của tôi.” Văn Phác Chân thản nhiên gật đầu.

Sau đó, bọn họ liền dàn trận đứng xung quanh, dùng linh lực ngăn cản thần thức của tu sĩ thăm dò Thanh Vũ.

Còn Thủy Nhiên Tông không hề cử người đến làm phiền, cả một tông môn một sao im lặng một cách quỷ dị, cũng phải thôi, ngu mới đi làm phiền tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, nếu như chọc người giận dữ thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Thế lực một sao không chọc nổi!

Giống như lúc một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ biết rõ Khương Thiên Hải là thiên tài có thể chất đặc biệt nhưng không dám đứng ra tranh với Thanh Vũ, đành lùi bước, thu hồi thần thức.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, Thanh Vũ truyền dạy cho lũ trẻ hết kiến thức của mình, không giữ lại một chút gì, lời nói cực kỳ tỉ mỉ giúp bọn trẻ nhập môn, bước vào hàng ngũ tu sĩ Nhất Dương sơ kỳ.

Tuy nhiên, có một đứa trẻ vẫn đang gắng gượng ở biên giới đột phá Nhất Dương sơ kỳ, đó là Nguyễn Nhân Hiếu, khuôn mặt đỏ hồng, mồ hôi nhễ nhại, rất cố gắng đột phá cảnh giới, ít nhất là mấy tiếng sau mới có thể thành công.

Thanh Vũ bình tĩnh quan sát một hồi, cảm nhận khí tức của mỗi người rồi hắn mới yên tâm.

“Nguyễn Nam, Lê Tấn, Lê Anh.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gọi tên.

“Có chúng tôi thưa Giáo Hoàng!” Ba người liền vội vàng chạy đến gần Thanh Vũ, nét mặt chờ đợi Thanh Vũ nói tiếp.

“Hãy mau chuẩn bị thức ăn cho đám trẻ này, sau đó gửi mười ngàn tấn lương thực, rau củ cho Thủy Nhiên Tông, để bọn họ phân phát cho người tị nạn.” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.

“Vâng, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.” Ba người cao giọng đáp lại, sau đó liền chạy đi chuẩn bị.

Mười ngàn tấn lương thực, rau củ đối với Thanh Vũ là chuyện nhỏ nhoi, dùng một ít điểm tín ngưỡng liền mua được, một tấn một trăm điểm tín ngưỡng, tổng cộng là một triệu điểm tín ngưỡng, vì đây là thức ăn của người phàm nên giá cả rất rẻ.

Thanh Vũ chuẩn bị thức ăn chứa năng lượng linh lực cho lũ trẻ sử dụng, bọn nhỏ còn phải đi xa, vượt qua mấy chục quốc gia, tông môn để đến Không Vũ quốc, nên có một cơ thể mạnh mẽ hơn.

“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!” Vừa truyền lệnh xong, hai bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt Thanh Vũ, lần này, Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam không quỳ một chân nữa mà chỉ hơi cúi đầu.

“Hai người trở về rồi à?” Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu nói. 

“Vâng, chúng tôi đã điều tra khắp khu vực nơi Chu Tĩnh Nhi và Hứa Du Kỳ bị tấn công nhưng không phát hiện người nào giống Hứa Du Kỳ, mà chỉ tìm thấy một mảnh kiếm vỡ.” Trần Anh Bắc khẽ nói trong khi Trần Anh Nam đưa một mảnh kiếm đứt đoạn tận tay Thanh Vũ.

“Đây là kiếm của Hứa Du Kỳ, còn có vết máu ở chuôi kiếm cũng thuộc về cậu ấy.” Thanh Vũ cau mày đánh giá.

“Chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, xin Giáo Hoàng trách tội.” Thấy thần thái không vui trên gương mặt Thanh Vũ, hai người liền khom người nói ra.

“Hai người đã làm hết sức, không có tội, một mảnh kiếm không chứng minh được điều gì, có lẽ Hứa Du Kỳ còn sống.” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã không trách tội.” Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam liền cúi đầu thật sâu.

Thanh Vũ không để ý đến hai người nữa, hắn quay đầu nhìn Chu Tĩnh Nhi, tiếng nói của hai người khá lớn nên Chu Tĩnh Nhi nghe rõ ràng, cô ta đang ôm mặt lại, tròng mắt rưng rưng nhìn thanh kiếm đứt đoạn của Hứa Du Kỳ, một vật mà Hứa Du Kỳ sẽ không để mất, trân trọng thanh kiếm như chính mạng sống của cậu ấy vậy.

“Giữ lấy nó đi, một ngày nào đó, Hứa Du Kỳ sẽ trở lại, nếu như không tìm thấy thanh kiếm này thì cậu ta sẽ buồn lắm.” Thanh Vũ than nhẹ một tiếng rồi đưa thanh kiếm vỡ cho Chu Tĩnh Nhi.

Chu Tĩnh Nhi hơi cúi đầu nhận lấy Thanh Vũ, vẻ mặt buồn bã, nước mắt chảy dài trên hai gò má trắng hồng.

Văn Phác Chân đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, ông ta cũng quay mặt đi, không đành lòng cho lắm.

Không ngờ, nửa tháng trước, một lời từ biệt của Hứa Du Kỳ cũng là lời vĩnh biệt đối với Văn Phác Chân.

Sinh mệnh vô thường!

Một nháy mắt liền vĩnh viễn xa cách.

Cho nên, hãy trân trọng những người thân đang ở bên cạnh.

Hãy sống như thể ngày mai không thể nào đến.

Thanh Vũ cũng quay mặt đi, tuy nhiên, chưa đến năm giây đồng hồ sau, bầu không khí trở nên khác biệt, có một thứ gì đó cường đại vô biên ẩn nấp trong không gian, trấn áp hết cả vùng đất dưới chân Thanh Vũ, linh lực cuồn cuộn đổ về một hướng.

“Chu Tĩnh Nhi?” Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Tĩnh Nhi, cô ta vẫn đang cầm chặt lấy một mảnh kiếm, nước mắt không ngừng chảy xuống, hình như Chu Tĩnh Nhi không phát hiện dị tượng do chính cô gây ra.

“Đây là dị tượng?” Văn Phác Chân, Trần Đình Hải kinh ngạc thốt ra.

Còn Thanh Vũ thì nhanh nhẹn dùng linh lực che dấu cảnh tượng gần Chu Tĩnh Nhi, ngăn cản tu sĩ dò xét.

Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu mở mắt nhìn Chu Tĩnh Nhi, bọn họ cảm thấy nội tâm đang bị đè nén, có một chút gì đó kích thích, giống như gặp phải kẻ địch ngang hàng vậy.

Thánh Thể!

Thanh Vũ đã truyền âm báo cho họ về Thánh Thể, giờ đây tồn tại đầy sức mạnh đang ngủ say trong người họ bị kích thích bởi dị tượng trước mặt.

Chu Tĩnh Nhị là trung tâm của vòng xoáy linh lực khổng lồ, hút cạn hết linh lực trong vòng một trăm dặm và đang mở rộng với tốc độ khiến Thanh Vũ nghiêm nghị, hắn đành phải vung ra nhiều linh thạch hạ phẩm, trung phẩm cho Chu Tĩnh Nhi hấp thu.

Có vẻ như Chu Tĩnh Nhi bị chấn động vì chuyện không may của Hứa Du Kỳ nên thức tỉnh một thứ gì đó gây nên dị tượng kinh người này.

Thanh Vũ không dám làm bậy, không sử dụng Điều Tra Ngọc để thăm dò vì làm thế sẽ gây hại cho Chu Tĩnh Nhi, đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, không thể sai sót chút nào.

Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam, Văn Phác Chân, Trần Đình Hải, thậm chí là Võ Gia Hiệp cũng dàn trận, bảo vệ Chu Tĩnh Nhi vào trung tâm, bài ra nhiều sức mạnh linh lực ngăn cản tu sĩ ở bên ngoài muốn thăm dò.

Dị tượng xuất hiện đánh động cả Thủy Hồng Thành, vô số tu sĩ bay lên trời nhìn về phía khu trại tị nạn này nhưng không thấy rõ cảnh vật ở bên trong, bọn họ cảm thấy hai luồng hơi thở hùng hồn chiếm giữ ở đó thì biến sắc, vội vàng chạy về ngủ tiếp.

Nói giỡn, hai tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đóng giữ, cho dù họ có trăm cái mạng cũng chẳng dám nhiều chuyện.

“Cảnh báo, ký chủ đang gặp phải nguy hiểm, nhân quả quá nặng, Thánh Nhân luân hồi!” Hệ Thống lạnh nhạt lên tiếng.

“Tồn tại trước mặt ký chủ là Cửu Chuyển Thánh Nhân, nhân quả vì tình, luân hồi cửu kiếp, nếu Cửu Kiếp thức tỉnh, nhân quả viên mãn, lưỡng tình khó ma diệt, Thiên Địa rơi lệ, nhất cử thành Thần!!”

...

"AA, ta Hứa Du Kỳ, luân hồi cửu kiếp không vĩnh đọa trụy lạc! Làm sao có thể thua một đám cỏn con như các ngươi?!"

Tiếng hét dài ẩn chứa sự tức giận ngập trời vang ra từ một người thiếu niên, đó là Hứa Du Kỳ!

Hứa Du Kỳ đang bị hàng trăm sợi xích bảy màu khóa chặt, mặc dù cậu ta đang cố gắng thoát khỏi, bùng phát ra một thứ lực lượng khủng bố, chấn động làm các sợi xích bảy màu phát ra tiếng kêu vang nhưng không thể thoát khỏi.

Chưa kể đến một cái trận pháp lấy tinh hà làm nền, thông đến chỗ sâu của đại địa, lực lượng kinh khủng trấn áp đến trên người Hứa Du Kỳ.

"Thất Sắc Tiên Hoàng Xích, Đại Thiên Địa Khốn Tiên Trận, một viên tinh thần một thế giới, một hạt cát cát nặng tựa thâm hải, mặc dù ngươi là Thánh Nhân nhưng lại chưa hồi phục sức mạnh đến đỉnh phong, vì thế, ngươi không thể thoát khỏi nơi này." Ở bên ngoài xa, ba ngàn người ngồi trên hư không, miệng lẩm bẩm chú ngữ, tiếp thêm năng lượng cho trận pháp để trấn áp Hứa Du Kỳ.

"Thêm một Thánh Nhân, đại kế lại tiến thêm một bước." Có một người đứng quan sát bình tĩnh nói, không tham dự vào trấn áp Hứa Du Kỳ, thân thể ảo mộng, có tiên quang bao phủ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, thậm chí cho dù nhìn thấy thì ký ức về người đó cũng biến mất, không thể nhớ rõ.

"Tiên triều các ngươi lại vọng tưởng làm phản?"

"Hahaha!"

"Tai kiếp hàng lâm, một cái Tiên Nhân cũng không tránh khỏi!"

"Chư Tiên Hoàng Hôn sẽ buông xuống, đến lúc đó, Hứa Du Kỳ ta sẽ táng tận Tiên Nhân, thu hết món nợ cũ!!"

"Thật sao?" Một người cười lạnh.

"Đến lúc đó, nói không chừng, chúng ta lại có thêm một tay chân cảnh giới Cửu Chuyển Thánh Nhân đâu?"