Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 4




Lục Tiểu Thanh vui vẻ đi theo Thiên Vũ cùng Vô Diễm đến một tửu lâu, lúc đến vừa vặn là thời gian ăn cơm, chỉ thấy trong tửu lâu  đã hết chỗ, tiểu nhị thì chạy tới chạy lui, rất bận rộn.

Vô Diễm gọi lên một bàn đồ ăn, gà vịt, thịt bò đều có, còn có cả rau dưa. Lục Tiểu Thanh đếm qua một lượt, thật sự không nhiều lắm, mới chỉ có hai mươi hai món ăn mà thôi.

Đảo cặp mắt trắng dã, dù sao cũng không phải mình trả tiền, Lục Tiểu Thanh mới không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, ăn đến mặt mày hớn hở. Vừa ăn còn không chút nào keo kiệt ra sức tán dương: “Ngon, hương vị thật sự rất ngon, ừm, ngon thật, ngon thật. Hai người không cần khách khí nha, tận lực mà ăn, đừng khách khí.” Nói giống như mình là chủ nhân vậy.

Vô Diễm ngồi đối diện, mặt lạnh băng nói: “Ngươi đã nói như vậy, chúng ta thật đúng là không thể không cho ngươi mặt mũi, ngươi trả tiền bữa ăn này sao?”

“Khụ khụ.” Chiếc đũa ngừng giữa không trung, Lục Tiểu Thanh nuốt vào miệng đồ ăn bị làm cho mắc nghẹn, sắc mặt rất thành khẩn nói với Vô Diễm: “Ta mời khách, huynh trả tiền.”

Vô Diễm lập tức cho Lục Tiểu Thanh một cái liếc mắt đầy xem thường, trực tiếp nói: “Lý do?” Thiên Vũ ở bên cạnh là một bộ dáng xem kịch vui chờ Lục Tiểu Thanh trả lời.

Thật là suất, ngay cả xem thường cũng đều là phong tình vạn chủng như vậy. Lục Tiểu Thanh cực khoa trương thở dài một hơi, lắc lắc đầu nói: “Cần lý do sao?” Kỳ thật là nàng không nghĩ ra được lý do nào cả.

Vô Diễm: “Không cần lý do sao?”

Lục Tiểu Thanh cực nhanh cúi đầu nghĩ lý do, không ngờ con người ăn no, đầu óc liền như bị nhúng vào nước vậy, sự thông minh của ngày thường giờ lại không thấy, suy nghĩ nửa ngày trong đầu lặp đi lặp lại ý niệm, chính là: “Ăn no, muốn đi ngủ.” Trán không khỏi nổi gân đen. Bất quá không cần nghĩ, lời này vẫn là không nên nói ra, vì thế đành phải trả lời cho có lệ “Lý do, chính là không có lý do gì, không có lý do gì chính là có lý do.”

Nhìn thoáng qua hai người hai mặt nhìn nhau, Lục Tiểu Thanh làm bộ dáng sâu xa thở dài một hơi nói: “Trẻ con không thể không dạy dỗ, không hiểu lời nói của ta thì chậm rãi cân nhắc đi.” Trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong thâm tâm mừng thầm nói: “Thiên tài, mình thật sự là thiên tài mà.”

Vô Diễm nhìn biểu tình của Lục Tiểu Thanh đang ép buộc mình khẳng định, cũng không để ý đến nàng nữa, chỉ có Thiên Vũ thật sâu nhìn Lục Tiểu Thanh, trong mắt có suy nghĩ gì đó rất phức tạp, sâu kín. Bất quá Lục Tiểu Thanh không thấy, cũng không muốn để ý đến, ai biết được một câu nói vô tâm, lại bị người có tâm nghe được sẽ suy nghĩ thành cái gì đây?

“Đi thôi.” Nhìn bàn ăn vẫn còn nhiều, trời cũng bắt đầu tối, Thiên Vũ lên tiếng nói. Một bên Vô Diễm kêu tiểu nhị tới thanh toán.

Lục Tiểu Thanh nhìn lại bàn đầy thức ăn, như thế nào lại có thể lãng phí chứ, bởi còn có món chưa động đũa qua, tự nhiên hướng tiểu nhị nói: “Soái ca, đem chỗ thức ăn này gói lại cho ta, chỉ cần một cặp lồng cơm thôi, bên ngoài cho thêm hai túi nylon, như thế là được rồi, để ta có thể mang đi được.”

Vẻ mặt Thiên Vũ, Vô Diễm cùng tiểu nhị đều kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày tiểu nhị lắp bắp nói: “Vị khách quan này, này…… Này…….”

Lục Tiểu Thanh liếc mắt nhìn tiểu nhị trách: “Nhanh chút a~, như thế nào còn đứng ở đây? Động tác chậm như vậy, lão bản làm ăn như thế à, loại người bán hàng này mà cũng thuê sao. Ừm, hình như không đúng, không xong rồi, ta lại nói sai rồi.” Lục Tiểu Thanh nghiêm mặt lạnh lùng, ý thức được chính mình tư duy theo quán tính đã tạo ra lỗi, mặt đỏ lên lẩm bẩm nói: “Chính là… chính là, ngươi nghĩ biện pháp, làm cho ta đem chúng mang đi, mang đi a~.”

Tiểu nhị nhẹ nhõm thở dài một hơi nói: “Khách quan là muốn mang đi a~.”

Vô Diễm hai mắt bốc hỏa nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Ngươi muốn mang những đồ ăn đó đi làm gì?”

Lục Tiểu Thanh kỳ quái nói: “Trong đó còn có món chưa ăn, ta sao lại không thể mang đi, như vậy thật là lãng phí a~.”

Vô Diễm không để ý tới Lục Tiểu Thanh, sắc mặt xanh mét quay đầu hướng tiểu nhị đang chuẩn bị chạy xuống, nói: “Không cần.” Nói xong một phen lôi kéo Lục Tiểu Thanh, vẻ mặt lãnh khốc hướng bên ngoài mà đi đến.

Lục Tiểu Thanh không hiểu tại sao mình lại bị cưỡng chế đi ra ngoài, một bên kêu lên: “Huynh làm gì vậy? Nhiều như vậy, ném đi rất lãng phí, huynh như thế nào lại muốn làm gì thì làm như vậy a~.” Nói xong còn liên tiếp quay đầu nhìn về phía món ngon đang cách nàng càng lúc càng xa. Thiên Vũ đi bên cạnh, trong mắt có chút tò mò đánh giá nhìn Lục Tiểu Thanh, nhưng vẫn không nói gì.

Ngồi ở trên lưng ngựa, Lục Tiểu Thanh quyết định không nói gì, bất mãn trừng mắt nhìn Vô Diễm, Vô Diễm cũng bốc hỏa trừng mắt nhìn nàng, hai người ngay tại trên lưng ngựa mà anh hận tôi, tôi nhìn chằm chằm anh. Người xung quanh đều nhìn bọn họ, thông minh chọn đường vòng mà đi, rời xa trung tâm thị phi.

Thiên Vũ nhìn hai người đang hờn dỗi, cười nói: “Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một chút đồ ăn thôi sao, sao lại tức giận như vậy? Tiểu Thanh, Vô Diễm là cho rằng ăn thức ăn thừa đối với khách mà nói chính là không tôn trọng. Vô Diễm, Tiểu Thanh cũng là muốn tiết kiệm thôi, vốn là có ý tốt.” sau khi phân tích nói qua với hai người xong, Vô Diễm cùng Tiểu Thanh cực kỳ ăn ý nhìn nhau hừ lạnh một tiếng rồi lại quay đầu đi.

Thiên Vũ lắc đầu cười khổ nói: “Vô Diễm, huynh thế nào lại có biểu hiện trẻ con như vậy, huynh không phải luôn cho rằng mình là người thành thục sáng suốt hay sao.”

Vô Diễm hừ lạnh một tiếng nói: “Ai nói huynh cùng nàng tức giận chứ?” Nói xong lôi kéo dây cương tiến lên phía trước.

Thiên Vũ nhún vai thản nhiên nói: “Đây không phải tức giận thì là cái gì.” Vừa nói vừa giục ngựa đi theo.

Sắc mặt Vô Diễm vẫn lãnh khốc như trước, bất quá lúc nhìn Lục Tiểu Thanh, trong ánh mắt lại có chút nhu hòa, biểu lộ kia ngay cả chàng cũng không phát hiện ra mình lại ôn nhu như thế.

Quán trọ, không biết tên quán trọ, thời đại này toàn dùng chữ phồn thể, Lục Tiểu Thanh là thở dài, lại thở dài đến tuyệt vọng, một chữ cũng không nhận ra được. Ở thế kỷ hai mươi mốt, tốt xấu gì thì nàng cũng có được một cái bằng đại học chính quy, không nói là bằng cấp cao gì, ít nhất để nhận thức đương nhiên là không có vấn đề gì. Hiện tại ở cái thế giới này, nơi nơi đều là chữ phồn thể nhìn đến hoa cả mắt, giống như lá bùa trị quỷ, nó biết mình mà mình chẳng hề biết nó. Còn chưa kể hai bức hoành phi to như hai cái sọt vậy, chính là trên cái sọt lớn như vậy lại có chữ, sợ là ngay cả mông mang ra đoán cũng không lấp đầy hai cái sọt đó mất. Cho nên Lục Tiểu Thanh liền lựa chọn xem nhẹ, lập tức đi theo sau Thiên Vũ cùng Vô Diễm.

Hai gian phòng, Thiên Vũ cùng Vô Diễm một gian, còn một mình Tiểu Thanh một gian. Đêm đến, gió nhẹ nhàng thổi, ngọn nến từ từ lóe lóe, Lục Tiểu Thanh mở to hai mắt, nhìn ngọn nến đang sáng lại tắt ngấm, ngoài cửa sổ nhánh cây chạm vào nhau kêu sàn sạt. Vì không có trăng nên bên ngoài rất tối, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay; đêm không một tiếng động, tĩnh lặng như tờ, yên tĩnh đến làm cho người ta phải nổi da gà, sởn gai ốc, đặc biệt khác xa với hàng quán ở hiện đại đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt Lục Tiểu Thanh tĩnh mịch không khỏi càng lúc càng mở to.

Tối đen, tĩnh mịch, trong lòng Lục Tiểu Thanh yên lặng, tự mình đếm một ngàn số, nhưng rốt cục lại nhìn đến ngọn nến vừa tắt, không xong rồi.

Nhảy xuống giường, đem chăn quấn quanh mình, chạy ra cửa, một trận gió cuốn đến cách vách, dùng sức gõ cửa phòng trọ của bọn Vô Diễm.

Nghĩ là có chuyện gì phát sinh, Vô Diễm cực nhanh mở cửa ra. Lục Tiểu Thanh cũng không quản nhiều như vậy, từ bên người Vô Diễm chen đi vào bên trong, hướng trên ghế ngồi xuống, thở phào một cái.

Đốt sáng ngọn nến, Thiên Vũ ngồi ở mép giường, Vô Diễm đứng ở cạnh cửa, hai người gắt gao nhìn Lục Tiểu Thanh ôm chăn, không khỏi kinh ngạc.

Vô Diễm đứng ở cạnh cửa, nhìn Lục Tiểu Thanh nhíu nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Còn không ngủ đi? Chạy tới đây làm gì? Bộ có chuyện gì sao?”

Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Thiên Vũ nói: “Ta không muốn ngủ một mình, ta muốn ngủ bên này.” Thiên Vũ ngây cả người, nhẹ giọng nói: “Ngươi là một cô nương, làm sao có thể ngủ ở phòng của nam tử được, như vậy đối với thanh danh của ngươi không tốt. Ngoan, về phòng ngủ đi.”

Lục Tiểu Thanh kiên quyết lắc đầu nói: “Không, ta mới không cần cái gì thanh danh, ta chính là không muốn ngủ một mình, ta muốn ngủ bên này.”

Vô Diễm đi đến trước mặt Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt là kiên quyết không có chần chừ. Nửa ngày, Vô Diễm đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi sợ hãi.” Lục Tiểu Thanh đỏ mặt, muốn nói “không phải” để tránh mất mặt mũi, bất quá ngẫm lại sĩ diện thì chỉ có mình bị chịu thiệt, không khỏi thì thào đáp: “Nơi này quá tối, ta không quen.”

Vô Diễm thu hồi ánh mắt sắc bén nhìn qua Thiên Vũ, Thiên Vũ hướng chàng gật đầu, Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh đang quấn chăn chỉ ló ra cái đầu, thanh âm hòa hoãn nói: “Muốn ngủ bên này cũng không có giường cho ngươi, ngươi nên hiểu rõ điều đó.”

Lục Tiểu Thanh vừa nghe liền cao hứng nói: “Cái đó không thành vấn đề.” Nói xong ôm chăn hướng đến trường kỷ liền ngủ ở mặt trên, còn hướng Vô Diễm đang giật mình vẫy vẫy tay cười nói: “Ta tốt lắm, đóng cửa đi, để đèn sáng cho ta.” Nói xong mang theo tươi cười nhắm mắt lại.

Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh cứ như vậy nhắm mắt mà ngủ, không khỏi lắc đầu, chưa từng thấy qua nữ tử nào lại tùy ý như vậy, một chút cũng không sợ mình cùng Thiên Vũ là hai nam nhân xa lạ.

Trời vẫn tối đen như trước, bất quá Lục Tiểu Thanh cảm giác được hô hấp  của Thiên Vũ cùng Vô Diễm, biết mình không phải chỉ có một mình, trong lòng nhất thời vơi đi cảm giác sợ hãi.

Giữa đêm yên lặng, Thiên Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

Lục Tiểu Thanh tưởng Vô Diễm cùng Thiên Vũ đều đã ngủ, không nghĩ tới Thiên Vũ đột nhiên nói chuyện, bị hoảng sợ nên bất mãn nói: “Huynh muốn hù chết người khác à.”

Nhìn trước mắt một mảnh tối đen, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, nghĩ đến mình đang ở rất xa quê nhà, đến nỗi không thể dùng hai chữ “xa xôi” mà hình dung khoảng cách, còn có người thân nữa. Đột nhiên cảm thấy cô đơn, cả người run lên, là rét lạnh đến thấu xương. Làm nàng không khỏi mang theo ưu thương cùng sợ hãi, nhẹ nhàng thở dài nói: “Nếu ta nói ta từ ngàn năm sau đến, hai người có tin không?”

Trầm mặc, Lục Tiểu Thanh có chút hy vọng bọn họ sẽ tin tưởng, nhưng lại nghĩ đối với bọn họ là không thể, cũng không khỏi trầm mặc. Nửa ngày, Vô Diễm lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ có một mình thôi sao.” Thanh âm vẫn lạnh lùng nhưng có chút quan tâm, không biết là chàng có tin không?

Lục Tiểu Thanh gật đầu, tuy biết rằng trời tối như vậy, bọn họ khẳng định nhìn không thấy, bất quá vẫn là theo bản năng gật đầu nói: “Ở đây, ta chỉ có một mình, ta không có thân nhân. Nếu không gặp được hai người, giờ này ta không biết sẽ ra sao nữa? Nơi này ta cũng không quen. Nếu có một ngày hai người bỏ rơi ta, ta không biết cuộc sống với ta sẽ ra sao đây. Ta không quen với cách nói chuyện ở nơi này, ta nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, cũng không nhận thức được chữ viết, càng không có tiền; ta… ta không biết phải sống qua ngày như thế nào nữa.” Đêm đến là nhược điểm của nàng, nàng sợ nhất là buổi tối. Không có cảnh giác, không có phòng bị, chỉ có sự thật. Lục Tiểu Thanh chỉ biết là hai người trong bóng đêm kia là người duy nhất mình biết, không biết vì sao chính mình tình nguyện hy vọng đi theo bọn họ.

Nói xong những lời này Lục Tiểu Thanh dĩ nhiên là rơi lệ đầy mặt, không có khóc rống, không có đau lòng, không có lau nước mắt, chỉ là nước mắt lẳng lặng rơi xuống. Muốn ngăn những giọt nước mắt ngoài ý muốn kia, nhưng căn bản là tự mình làm không được.

Vô Diễm rời giường đến ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Tiểu Thanh đang ngủ, nhẹ nhàng kéo nàng tựa vào trong lòng mình, sờ soạng lau đi những giọt nước mắt đau lòng kia, mà không nói được lời nào. Trên giường, Thiên Vũ ngồi dậy dựa vào vách tường, cũng không nói gì. Không khí thật trầm mặc cũng rất ấm áp.

Lục Tiểu Thanh lôi kéo cánh tay Vô Diễm, dựa vào trong ngực chàng, nghe nhịp đập trái tim chàng, nhẹ giọng lại kiên định nói: “Đây là lần đầu tiên ta nói về lai lịch của ta ở thế giới này, mặc kệ là hai người có tin hay không, đây cũng là lần cuối cùng. Tại đây, tại cái thế giới mà ta không biết, không cho phép ta yếu đuối, chân thực nhất chính là cho ta người để tin cậy.” Nói xong nắm chặt cánh tay Vô Diễm, ngẩng đầu lên nhìn Vô Diễm, có chút dồn dập nói: “Ta không phải quái vật gì cả, cũng không phải là người thần kinh có vấn đề, hai người phải tin tưởng ta, ta không cần người khác tin tưởng, ta chỉ muốn hai người tin tưởng ta.”

Trong tiếng hít thở dồn dập, Thiên Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Ta tin tưởng nàng.” Mà Vô Diễm im lặng không nói gì, chính là trong tay tăng sức mạnh, gắt gao ôm lấy Tiểu Thanh, dùng thân thể chính mình nói rõ đáp án.

Lục Tiểu Thanh thở phào một cái, trong lòng thật cao hứng, giống như tìm được cái loại cảm giác có người thân bên cạnh, không biết vì sao, nàng chính là muốn bọn họ tin tưởng chính mình, sợ là thân mình giống như cây lục bình trôi dạt muốn kiếm một cái cây để được bám níu lấy.

Đêm thật yên tĩnh, thật yên tĩnh, Thiên Vũ cùng Vô Diễm nhìn nhau không nói gì, ngồi bên cạnh Tiểu Thanh đang ngủ say. Cảm giác rất quái lạ, cũng rất yên ổn.