Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bích Vân Hiên, không còn vẻ lạnh lùng như trước, những quy nô [1] không có việc gì để làm nhàn nhã ngủ gà ngủ gật, bây giờ cũng khẩn trương bận rộn dọn dẹp. Lại là chạy trước chạy sau, lại là lau bàn ghế, lại là quét tước mặt tiền cửa hàng, mỗi người trên mặt đều là vui sướng, giống như sắp có chuyện vui mừng rất lớn từ trên trời rơi xuống người bọn họ vậy.

Còn có vài quy nô không ngừng chạy đến bến tàu, thay phiên nhau ở bến tàu chờ đợi, mỗi người trên mặt đều là ý cười thần bí. Còn có người không ngừng ở cửa hàng tơ lụa, ở quán bán son phấn, quán bán đồ trang sức để sắm sửa đồ mới, không nói lời nào chính là chọn lựa. Lại chọn đi chọn lại đều không có vừa lòng, chủ cửa hàng hỏi muốn mua cho người nào, tất cả đều nhất trí mỉm cười không đáp.

Liên tục mười ngày đều là như thế, làm cho mọi người mấy ngày này tiếp xúc cực kỳ tò mò, nhưng mỗi khi hỏi đến đều không có được đáp án, không chỉ có một lòng ở mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ, đều muốn biết Bích Vân Hiên đang muốn làm cái gì, ngay cả hai kỹ viện lớn nhất đều phái người đến hỏi thăm, một ít quan to, quý nhân, tài tử phong lưu cũng tìm tới cửa, bất quá đều được trả lời bằng những nụ cười thần bí.

Hậu viện, Lục Tiểu Thanh cùng Linh tỷ ngồi nghe mưa rơi trên mái hiên, Linh tỷ có điểm kích động nhìn Lục Tiểu Thanh đang uống trà nói: “Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?”

Lục Tiểu Thanh uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hai mươi mấy cô gái bên cạnh, hoàn phì yến gầy [2], giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ như chim oanh chim yến, chính là làm trái với tâm nguyện của bản thân phải dừng ở chỗ phong trần dơ bẩn này. Lục Tiểu Thanh ngay cả có lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng vô lực không thay đổi được gì, chỉ có làm cho các nàng thanh danh lên cao, có thể ăn no mặc ấm, có thể có chút giá trị, cũng coi như là một lần được quen biết nhau.

Lục Tiểu Thanh chọn ba nữ tử trẻ trung xinh đẹp nhất giữ lại, còn lại những người khác để cho người dẫn đi huấn luyện. Nhìn thoáng qua ba nữ tử đó, Lục Tiểu Thanh nói với Linh tỷ: “Gọi người may cho các nàng mỗi người một bộ quần áo thượng đẳng, còn có dùng son phấn loại tốt nhất, giao cho ta dạy các nàng cách trang điểm”

Linh tỷ nghi hoặc nói: “Các nàng nhưng là chưa từng làm những việc như vậy, muốn dùng người làm những việc đó, có phải nên gọi người quen tay có vẻ tốt hơn hay không?”

Lục Tiểu Thanh lắc đầu, làm một bộ biểu tình bí hiểm nói: “Dùng người đều có diệu kế, tỷ không cần nhiều lời.” Linh tỷ vừa nghe cũng không tranh cãi gì thêm.

Sau khi Linh tỷ phân phó xuống dưới, Lục Tiểu Thanh cúi người ghé vào bên tai Linh tỷ nói: “Làm theo lời ta nói đệ nhất danh kỹ ở kinh thành đã được Bích Vân Hiên mua đứt. Hiện tại tung ra tin tức chuẩn bị ngày kia đón tiếp người.”

Linh tỷ ngẩn người nói: “Sao lại có thể như vậy? Đây là chủ ý gì?”

Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái xem thường, lạnh lùng nói: “Tỷ không cần biết, tỷ chỉ cần làm theo lời của ta. Ok?”

Linh tỷ nghe vậy gật gật đầu, đã hiểu một nửa, câu cuối cùng vẫn là không hiểu, bất quá thần tài cũng không thể đắc tội, liên tục gật đầu như nghe thánh chỉ, cũng là do hai ngày nay người đến Bích Vân Hiên nối liền không dứt, chứng minh Lục Tiểu Thanh xác thực có biện pháp cải thiện tình cảnh ảm đạm của kỹ viện.

Phút chốc, tin tức được truyền khắp toàn bộ thị trấn, danh kỹ nổi tiếng nhất ở kinh thành đã được Bích Vân Hiên mua đứt, hai ngày sau sẽ đến Giang Nam. Trong lúc nhất thời này, tin tức được lan tràn rộng rãi, tựa như được mọc thêm cánh, nhanh chóng truyền khắp GiangNam. Càng truyền càng thái quá, cái gì bế nguyệt tu hoa (3) đừng nói, bộ dáng của Cửu Thiên Huyền Nữ (4) cũng thua xa, liền ngay cả thất tiên nữ của vương mẫu nương nương cũng chỉ có đáng xách dép cho nàng …… Dù sao chỉ có tiên nữ trên trời mới so sánh được với nàng, nhân gian khó ai sánh bằng.

Hai ngày sau, kiệu lớn của Bích Vân Hiên có mặt ở trên một con thuyền xa hoa, nhóm quy nô ở trên bến tàu chạy tới chạy lui, Linh tỷ cũng tự mình trình diện tiếp đón. Không bao lâu, theo thuyền cập bến, cỗ kiệu được bốn phu kiệu nâng lên, bên cạnh đi theo bốn tuyệt sắc mỹ nữ, mày nhỏ như lông mày con ngài, trâm hoa tà sáp bên cạnh búi tóc, duyên dáng yêu kiều thướt tha, bước nhẹ nhàng hướng Bích Vân Hiên đi đến.

Thời điểm cỗ kiệu của Bích Vân Hiên đi ra liền khiến cho không ít người vây lại xem, hiện tại thấy từ trên thuyền đi ra bốn tuyệt sắc mỹ nữ, không khỏi đều kinh ngạc vì người đẹp như tiên. Một bên quệt nước miếng, một bên cùng quy nô bên cạnh lôi kéo hỏi thăm.

“Tiểu tử, bốn mỹ nữ kia chính là đệ nhất danh kỹ ở kinh thành sao?”

“Đại gia, người thật sự là chưa thấy qua chợ, bốn người này chính là thị nữ đi theo đệ nhất danh kỹ ở kinh thành.”

“Thật sự, thị nữ đều xinh đẹp như vậy, tiểu thư kia không biết đẹp đến mức nào nữa đây?”

“Đó là đương nhiên, đây chính là đệ nhất danh kỹ của kinh thành, lão bản của chúng ta mất thật nhiều tâm tư, bỏ ra một số tiền lớn mới mua được đó.”

“Chậc, chậc, không đơn giản, không đơn giản.”

Trong lúc nhất thời mọi người đều thấy như bắt được vàng, còn chưa có thấy được người đẹp đến mức như thế nào, một số người nóng vội chạy trước một bước đến Bích Vân Hiên chiếm vị trí tốt.

Một người trong bốn vị thị nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn bốn phía, không ngoài dự liệu của mình, chính là ánh mắt tham lam, hạ lưu, cuồng nhiệt quay chung quanh cỗ kiệu, không khỏi lạnh lùng cười. Quy nô đi bên cạnh nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: “Lục tiểu thư, chúng ta liền như vậy trở về sao?” Trong lời nói có sự cung kính.

Người được gọi là Lục tiểu thư kia, không ai khác chính là Lục Tiểu Thanh, chỉ thấy nàng thấp giọng nói: “Đi chậm một chút, lập tức trở về.” Sau đó quay đầu nhìn ba vị mỹ nữ kia, đúng là ba cô gái ngày đó Lục Tiểu Thanh giữ lại.

Một đường chậm rãi đi trở về, người càng chạy càng nhiều, quả thực chật chội không chịu nổi, nếu không phải từ bến tàu về đến toàn viện đã được bọn quy nô dẹp đường sẵn, thì không biết phải đi tới khi nào mới trở về được.

Trở lại Bích Vân Hiên, bên trong sảnh đường sớm đã đông nghịt khách, Linh tỷ đi về trước, chính là đang khéo léo tiếp đón phần đông quan to quý nhân, tài tử phong lưu, phú hào thương nhân…… Trên khuôn mặt kia không còn sự lạnh lùng, cười so với hoa còn tươi hơn, miệng ngoác ra so với miệng hà mã còn rộng hơn.

Cỗ kiệu lập tức đi đến hậu viện, căn bản là muốn giấu giếm mặt. May mắn điều này chính là ai cũng đều hiểu rõ, hoa khôi cũng không phải là dễ dàng gặp được như vậy, bất quá bọn họ cũng có kiên nhẫn, cũng có tiền tài, chỉ cần là người xinh đẹp, bọn họ quyết chờ.

Hậu viện, khi Linh tỷ thật vất vả mới trấn an được mọi người đang thập phần tò mò, sau đó mới lại đây, chỉ thấy một mình Lục Tiểu Thanh đang đứng ở bên cạnh cỗ kiệu không một bóng người.

Linh tỷ bước nhanh tiến lên giữ chặt Lục Tiểu Thanh nói: “Cái này làm sao bây giờ? Hiện tại bên ngoài đều biết đệ nhất danh kỹ ở kinh thành đã đến chỗ ta, nếu làm cho bọn họ biết vốn là không có chuyện này, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ bọn họ sẽ đem Bích Vân Hiên này của ta phá tan tành mất thôi.”

Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng vạch mành che kiệu lên, bên trong không có một bóng người, vuốt ve mành vải trong tay, Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: “Hoảng cái gì, cho tỷ nhà vàng, tỷ còn không tìm được người đẹp sao.”

Linh tỷ ánh mắt tỏa sáng nói: “Muốn làm như thế nào? Một hoa khôi cũng không phải là dễ tìm.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời không ánh trăng, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc, chậm rãi nói: “Nếu là ta đưa ra chủ ý, ta nhất định sẽ bồi dưỡng cho tỷ một hoa khôi.”

Linh tỷ nhíu nhíu mày nói: “Trong thời gian ngắn đào tạo ra một hoa khôi là không thể, phải bồi dưỡng từ nhỏ, trên tay ta cũng không có người như vậy, trừ bỏ……” vừa nói vừa đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh cười lạnh một tiếng nói: “Như thế nào, đánh chủ ý lên ta. Tỷ phải nhớ rõ được điều này, ta có thể tạo nên Bích Vân Hiên, thì ta cũng có thể hủy nó.”

Linh tỷ nghe thế biết mình đã nảy lòng tham, vội vàng nói: “Làm sao có thể, làm sao có thể.”

Lục Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Tốt nhất là như thế. Được rồi, đi viết một đôi câu đối, nói là hoa khôi thi ra câu đối, nếu ai có thể đối lại được, có thể thành khách hàng thân thiết của hoa khôi.” Linh tỷ cả kinh nói: “Điều này sao có thể, nếu đối lại được, ta đi đâu tìm hoa khôi cho hắn đây?”

Lục Tiểu Thanh nhìn Linh tỷ cười cười nói: “Nếu có thể đối lại được, chẳng khác nào hoa khôi của chúng ta không có tài văn hoa, yên tâm, đây là một câu đối mà ngay cả đến người thiên cổ cũng tuyệt đối không đối được, đám tài tử thương nhân này không có một người có thể đối lại được đâu, ta cũng mượn việc này để đề cao thêm danh khí của hoa khôi.” Dứt lời ở bên tai Linh tỷ nói nhỏ nhẹ vài câu.

Đại sảnh không ít người đều đang tranh cãi ầm ĩ muốn gặp hoa khôi, Linh tỷ thấy vậy, đi lên phía trên đài cười nói: “Hoa khôi hôm nay từ xa đến, còn mệt mỏi không nghĩ muốn gặp khách.” Vừa nghe nói như vậy, tất cả mọi người rầm một tiếng náo loạn cả lên.

Linh tỷ làm bộ bình ổn mọi người sau nói tiếp: “Bất quá hoa khôi của chúng ta có ra một câu đối, chỉ cần có người có thể đối lại được, liền sẽ trở thành khách hàng thân thiết của hoa khôi chúng ta, phải biết rằng hoa khôi vẫn còn là một xử nữ nha.” Dứt lời che miệng mà cười.

Người ở phía dưới vừa nghe thấy thế tất cả đều vỡ òa lên, liên thanh thúc giục Linh tỷ ra vế trên. Linh tỷ cười nói: “Các vị nhưng phải nghe cho thật kỹ nha, tôi chỉ nói một lần thôi đó.” Nói xong hắng giọng lớn tiếng nói: “Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tại thượng.” [5]

Câu đối này vừa ra, phía dưới liền một mảnh yên tĩnh, nửa ngày cũng chưa có một người nào lên tiếng, Lục Tiểu Thanh đứng ở phía sau cửa ra vào, nhìn trường hợp loại này, vừa lòng quay đầu mà đi.

Sự kiện này lan truyền rộng rãi khắp toàn bộ Giang Nam, trong lúc nhất thời văn nhân nhà thơ hối hả đến đây, mỗi ngày trong Bích Vân Hiên người đến, khách hướng tới như nước chảy, cho dù nhìn không thấy người đẹp, có thể vì nàng mà dừng lại tại đây nghỉ chân, có thể ngửi thấy mùi hương của nàng lưu lại, đều là một loại hưởng thụ. Tài tử mộ danh mà đến, suy nghĩ vắt óc, bỏ N tế bào não đều không thu hoạch được gì. Nhưng càng là như vậy càng làm cho mọi người cảm thấy hứng thú. Bích Vân Hiên hai ngày này, mỗi ngày là nườm nượp khách đến, ngẫu nhiên trở thành đệ nhất kỹ viện.

Ngồi ở trong phòng của mình, Lục Tiểu Thanh nhìn hai thỏi bạc trước mặt ở trên bàn, sờ soạng một lần lại một lần nữa, nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái, hận không thể đem  bạc nhét vào trong mắt, vẻ mặt tươi cười kia, còn cao hứng hơn so với trên trời rơi xuống một Lâm muội muội [6] [ nếu thực có một Lâm muội muội rơi xuống, vậy thì Lục Tiểu Thanh mặt khẳng định cười không nổi, mặt so với da ếch còn xanh hơn ]. Khóe miệng nước miếng chảy ròng ròng, bộ dạng kia chỉ có hai từ để hình dung đó là: ghê tởm.

_______________

[1] Quy nô: là những tên đàn ông chuyên dụ dỗ tìm kiếm kỹ nữ về, và sẵn sàng đánh đập nếu kỹ nữ không chịu tiếp khách

[2]hoàn phì yến gầy: ý nói các dạng cô nương đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mong manh như Triệu Phi Yến đều có cả

[3] bế nguyệt tu hoa 閉月羞花: chỉ sắc đẹp: Khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn.)

[4]Cửu Thiên Huyền Nữ: nghĩa đen là người phụ nữ huyền diệu nơi từng Trời thứ 9. Ðây là một danh hiệu của Ðức Phật Mẫu,, để biết thêm chi tiết tra google 
chapter content



[5] Cầm, Sắt, Tỳ, Bà cũng là 4 quẻ trong Kinh dịch. Trong 4 từ này, ở mỗi từ đều có 2 chữ Vương, Dịch nôm na là: tám bậc vương lớn, vương ở trên cao, cao cao tại thượng)

[6]:Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Ý là đạt được may mắn như có được Lâm muội muội

****************