Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 11: chốt cưới




2 lần gặp ăn cơm + 1 nụ hôn ngoài đường

\= tôi có chồng "xịn".

Nghe ảo nhỉ? Nhưng là thật đấy. Tôn Hưng quả thực đã công bố tin kết hôn với tôi.

Để nói yêu thì chưa đến, chúng tôi thiện cảm với nhau và mới nhen nhóm một chút tình cảm nam nữ. Một nụ hôn sâu chưa thể chắc chắn là cả hai đều thật lòng yêu đương.

Tôi hơi nghi ngờ bởi theo bản năng xô đẩy tôi còn nảy sinh tình một đêm với người lạ, mấy chuyện ôm hôn này còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù sao tôi cũng đạt được mục đích, mà tôi cá là Tôn Hưng biết thừa nhưng anh ấy không hề khó chịu khi tôi có tâm cơ như vậy.

Mẹ tôi vẫn thấp thỏm lo lắng. Cỡ nhà tài phiệt kia còn bị Tôn Hưng hủy hôn, nhỡ nhà tôi cũng thế thì sao? Ai cũng nghĩ nhà họ Tôn phải giữ mặt mũi, nhất định không để con trai làm loạn tận 2 lần. Nhưng đời mà, điều gì cũng có thể xảy ra. Mà tôi bị Tôn Hưng hủy hôn chắc hết cơ hội tìm chồng xịn khác. Không khéo lúc ấy phải hạ tiêu chuẩn theo đúng nghĩa đen luôn quá.

Cả thiên hạ đồn Na Kim là người phụ nữ Tôn Hưng yêu lắm yêu vừa, sẵn sàng hủy hôn con gái nhà tài phiệt để cưới con gái một gia đình không có mấy nổi bật. Cũng có tin đồn nói tôi là người chen chân để quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy mù quáng và bất chấp giữ tôi bên cạnh.

Tôn Hưng bù đắp cho tôi bằng cách ấn định ngày kết hôn luôn chứ không đính hôn như lần nọ. Và anh kéo cho bố tôi một vài dự án giúp công ty khởi sắc hơn.

Giờ ai ai cũng biết tôi là người phụ nữ của Tôn tổng, nên chúng tôi xuất hiện cùng nhau khá nhiều. Và tôi đồng hành cùng Tôn Hưng với tư cách là vợ, không đơn thuần là con gái của một gia đình kinh doanh tầm trung. Điều này khiến tôi khá áp lực.

****



Sáng nay tôi sẽ đi xem triển lãm trang sức cùng chồng sắp cưới. Tôn Hưng đích thân tặng tôi một bộ sườn xám màu đỏ đô khiến tôi hơi e ngại.

Tôi không thích màu này, cũng hiếm khi mặc kiểu váy này. Tôi thích trang phục hiện đại của thương hiệu thời trang nổi tiếng hơn là trang phục truyền thống.

Sợ mặc lên sẽ già, nhưng chính tôi cũng trầm trồ bản thân trong gương.

Chất liệu sờ thôi cũng cảm nhận được sự cao cấp, tôn eo nhỏ và da sáng bật tông. Có người làm tóc cho tôi, tưởng cầu kỳ lắm, hóa ra chỉ vấn cao gọn gàng là xong.

Tôn Hưng mỉm cười hài lòng rồi cho người đem tới một hộp nhung, khi mở ra, tôi càng thêm kinh ngạc.

Một bộ trang sức màu xanh lục, rõ ràng là ngọc phỉ thúy. Tôi chợt nhớ tới lần Tôn Hưng giới thiệu nói anh thích sưu tầm đá quý, tôi nghĩ có thể là dạng kim cương hoặc đá khối kiểu các đại gia hay làm. Không ngờ anh ấy có cả trang sức cho nữ giới.

- Em chỉ gặp những phu nhân quyền quý đeo trang sức ngọc thế này. Người trẻ như em đeo có hơi...

Tôn Hưng vừa đeo cho tôi vừa ôn tồn cất lời.

- Khi nhìn thấy bộ nữ trang này, anh liền nghĩ em đeo sẽ rất đẹp.

Trong đời tôi đã tiếp xúc với kha khá đàn ông, hẹn hò một vài mối, nhưng không ai đem lại cảm giác giống Tôn Hưng đem lại.

Một khoảnh khắc nào đó, tôi đã khao khát được dựa vào lồng ngực vững chãi ấy như một chốn đậu an toàn. Mùi hương của anh sạch sẽ lôi cuốn, không nồng mùi nước hoa giống mấy con trai nhà giàu tôi từng gặp.

Hơi thở của anh phả vào gáy tôi đến nỗi tôi cảm giác hơi giật mình. Nhịp thở của anh vẫn nhẹ nhưng dường như đã thay đổi chút ít.



Tôn Hưng nói nhỏ, êm ái như thì thầm.

- Xong rồi!

Tôi liếm môi rồi ngoảnh đầu ra sau để nhìn anh ấy, mặt nóng râm ran vẻ xấu hổ.

- Cảm...ơn anh!

Tôi gần như không chớp mắt, Tôn Hưng cười đầy ma mị, không nói không rằng cúi xuống mơn trớn cổ tôi.

Và bất ngờ cắn nhẹ một cái, đủ để lộ một dấu hickey lộ liễu đúng nơi cổ váy không che được.

Tôi thở không đều, vừa ngại ngùng vừa than thở.

- Anh không nên...làm...như thế!

Rõ ràng Tôn Hưng không ngại thể hiện tình ý kể cả khi chúng tôi đang ở bên ngoài.

- Sợ trôi son của em thôi!

Ý tôi không nói về vị trí anh ấy chọn hôn, mà là hành động để lại dấu vết, nhất là khi tôi chuẩn bị tới một nơi đông người. Nhưng vẻ mặt anh ấy tỉnh bơ, tôi nhận ra mình không nên bắt bẻ nữa.